Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 43

Sau khi Bộ Kinh Vân cùng các đệ tử lên đường và Ân Thành đi sắp xếp người canh phòng tổng đà, Lăng Ngạo Thiên nửa nằm trên chiếc ghế da hổ cực đại đặt trong phòng, cẩn thận ngẫm lại những chuyện liên tiếp xảy ra gần đây.

Hiển nhiên, mối quan hệ giữa Thiên Hạ Hội và Vô Song Thành đã hoàn toàn sụp đổ. Đầu tiên, Độc Cô Nhất Phương phái trưởng lão Thích Võ Tôn dẫn người đến ám sát Lăng Ngạo Thiên, sau đấy lại ra tay với U Nhược và Tần Sương, thậm chí hai bên gần như hành động cùng một lúc, xem chừng là định tập kích bất ngờ, giáng một đòn sấm sét nhân lúc đối thủ không phòng bị.

Phải nói là sóng gió chưa qua bão bùng đã tới, quả thực đánh cho Lăng Ngạo Thiên không kịp trở tay.

Lăng Ngạo Thiên có kế hoạch của mình. Hắn vốn không định động đến Vô Song Thành sớm như vậy, bởi vì dù có chiếm được cả vùng phía Nam thì cũng phải có biện pháp kiểm soát tương ứng. Hiện nay, những nhân tài quản lý vẫn đang trong quá trình bồi dưỡng, công cuộc thẩm thấu kinh tế còn đang dang dở, các đệ tử tiếp tục được phái đi khắp nơi huấn luyện hết lớp này đến lớp khác. Hắn vốn định chờ thêm vài năm nữa mới dùng ưu thế vượt trội đánh hạ luôn một lượt. Nói thật, dựa vào thế lực bây giờ, Thiên Hạ Hội đã đủ sức đối phó với Vô Song Thành rồi. Ngẫm lại, hắn thấy mình cầu toàn quá. Mà quan trọng nhất là hắn đang chờ Nhiếp Phong trưởng thành, nếu không lấy ai đi diễn cuộc tình khuynh thành?

Nhưng bây giờ Lăng Ngạo Thiên hoàn toàn không nghĩ đến mấy chuyện đó nữa. Hắn biết, tất cả đã thay đổi rồi. Độc Cô Nhất Phương đã cảm nhận được sự uy hiếp. Trên thực tế, sự việc lần này thoạt nhìn thì có vẻ Lăng Ngạo Thiên là bên thất bại, chịu tổn thất lớn, nhưng thật ra đây là Độc Cô Nhất Phương cố giãy chết thôi. Nếu thất bại, Vô Song Thành sẽ không còn cơ hội lật ngược thế cờ. Mà bây giờ gã đã thất bại một nửa rồi. À không, hơn nửa rồi. – Lăng Ngạo Thiên xoay chiếc ban chỉ bằng ngọc, nghĩ bụng.

Nê Bồ Tát nói rất chuẩn, nếu Lăng Ngạo Thiên ra tay trước, cả nhà Độc Cô sẽ chết không sót mống nào. Thế nên Độc Cô Nhất Phương mới nhân lúc lũ lụt bày kế, định bắt giặc giết kẻ cầm đầu trước. Nhưng nếu gã không giết được Lăng Ngạo Thiên, thì gần như không thể xoay chuyển kết cục nữa.

Có điều, bản thân Độc Cô Nhất Phương cũng biết việc này rất khó, nên gã mới nhắm vào cả U Nhược và Tần Sương, để sau này có thương lượng hay khai chiến cũng chiếm thế thượng phong. Nếu muốn đổi hai người này, Lăng Ngạo Thiên sẽ phải trả một cái giá cực đắt, mà khả năng này lại rất cao, bởi một người là con gái duy nhất của hắn, một người lại là đại đệ tử, đều quan trọng cả. Dù cho Lăng Ngạo Thiên có nhẫn tâm làm ngơ, thì cái chết của hai người này cũng sẽ là cú sốc lớn với hắn và Thiên Hạ Hội.

Nhưng bây giờ Lăng Ngạo Thiên chưa chết, U Nhược và Tần Sương cũng không bị bắt. Kế hoạch của Độc Cô Nhất Phương gần như đã thất bại hoàn toàn. Hiện tại, gã chỉ có thể hy vọng phe mình bắt được mục tiêu trước khi viện binh của Thiên Hạ Hội tới. Nếu không, gã sẽ không còn cơ hội nào hết.

Cuối cùng Lăng Ngạo Thiên cũng buông bỏ chút cố chấp với cốt truyện, đôi mắt sáng rỡ như sao giữa đêm thâu. Hắn cười khẽ, vuốt nhẹ vết thương trên ngực qua lớp băng vải, nói như than thở: “Thiên hạ… ngày này cuối cùng cũng tới.”

Lúc này, Thiên Hạ Hội hệt như một cỗ máy khổng hồ vận hành theo trình tự chặt chẽ. Những mệnh lệnh của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu liên tục được quân liên lạc cưỡi ngựa khỏe đưa đi khắp các phân đà và căn cứ bí mật. Vô số mật thám bắt đầu hành động. Tất cả các nhà cung ứng lương thực lớn dừng giao thương với Vô Song Thành. Thần Binh Sơn Trang cũng ngừng cung ứng vũ khí cho Vô Song Thành. Chỉ trong một đêm, kho lương thực và vũ khí của Vô Song Thành bốc cháy, gần như không sót lại gì.

Mỗi giờ mỗi phút đều có đà chủ, phó đà chủ phân đà cùng các đệ tử trung thành của Vô Song Thành bị sát hại tại nhà riêng bởi cấp dưới thân cận, thị vệ, tùy tùng, vợ, thiếp thất và cả người hầu. Vô số đệ tử Vô Song Thành cùng các hiệp sĩ giang hồ nương nhờ Vô Song Thành bị giết tại quán rượu, nhà trọ, thanh lâu, thậm chí là kho bạc hay ngóc ngách hẻo lánh nào đó. Cả vùng phương nam dấy lên gió tanh mưa máu.



U Nhược đang rất giận, cũng rất âu sầu. Nàng lớn bằng từng này, chưa bao giờ chịu thiệt thòi như vậy. Nàng thấy buồn bực, căm hận, và cả chán chường, hối hận.

Bấy lâu nay, U Nhược lớn lên trong sự cưng chiều, tán dương. Lăng Ngạo Thiên không nuôi nàng như đại tiểu thư không biết chuyện thế gian, mà rèn cho nàng tài tính toán bày mưu, võ công cũng thuộc hàng cao thủ giang hồ. Những kẻ trực tiếp hoặc gián tiếp chết trong tay nàng nhiều không đếm xuể. Nhưng nàng chưa bao giờ phải nếm mùi thất bại, bởi cuộc đời quá thuận buồm xuôi gió, và bởi nàng có một người cha liệu sự như thần, tính toán thấu đáo.

Tiếc thay, lần này, nàng không dạo chơi phương bắc theo lộ tuyến cha vạch sẵn, mà nổi hứng chạy đến một khu vực giáp ranh thuộc thế lực phía nam nổi tiếng hỗn loạn – thành Mẫn Phương. Ở đây không có thế lực lớn như Thiên Hạ Hội hay Vô Song Thành, chỉ có những thế lực, gia tộc nhỏ tranh giành đấu đá. Nơi này có đoàn lái buôn từ phương nam sang phương bắc, có lãng khách phiêu bạt giang hồ, ngày nào cũng đâm đâm chém chém, vô cùng náo nhiệt, cũng vô cùng nguy hiểm. Nó có thể khiến ai đó thành danh chỉ sau một đêm, cũng có thể khiến ai đó bốc hơi khỏi nhân gian mà thần không biết, quỷ không hay. Có thể nói, đây là giang hồ chân chính trong lòng những lãng khách, nữ hiệp khao khát tự do.

Cuối cùng U Nhược đã hiểu mình còn lâu mới đủ năng lực rời khỏi sự bảo hộ của cha. Nàng chỉ định cải trang dạo chơi ở vùng đất giáp ranh này một chuyên, đi xem đấu trường không bàn chuyện sống chết, sòng bạc ngày đêm náo nhiệt, chuyện tình giữa hoa khôi diễm lệ và lãng khách phong lưu, còn nghĩ bụng nếu gặp phải tên hái hoa tặc có mắt không tròng nào đó thì có thể sắm vai hiệp khách bảo vệ chính nghĩa, diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân một phen. Cũng dễ hiểu thôi, thiếu nữ ở tuổi này như U Nhược ai chẳng ham chơi. Lúc dạo chơi ở Mẫn Phương, nàng mặc đồ nam, trông ngây ngô, hồn nhiên như tiểu thư nhà ai lén trốn ra ngoài. Nàng nghĩ bụng, đến mấy tiểu thư học vài ba chiêu võ quèn, đeo kiếm đeo ngọc còn đến đây chơi được, thì người võ công cao cường như mình tất nhiên cũng được.

Xưa nay Tần Sương chẳng khuyên được U Nhược bao giờ, anh cũng thấy không có vấn đề gì to tát. Sư phụ bảo sư muội ra ngoài trải nghiệm, nếu người ở đây có khi còn đích thân dạo chơi cùng U Nhược ấy chứ.

Nhưng U Nhược và Tần Sương không ngờ rằng mình vừa bước vào thành Mẫn Phương đã bị theo dõi. Hai người không phát hiện chẳng phải vì trình độ võ thuật chưa đủ cao, giữa biển người đông đúc, nào ai để ý mình có bị người bán hàng rong hay mấy tên ăn xin ven đường nhìn chằm chằm hay không.

Ngay lúc U Nhược đang ăn kẹo hồ lô còn Tần Sương bận ôm mấy bao đặc sản địa phương, họ bị kẻ địch tập kích. Các đệ tử đi cùng không hổ danh đệ tử xuất sắc của nội môn, ai nấy đều phản ứng lại ngay, nhưng không thắng nổi đối thủ đã chuẩn bị kĩ càng từ trước. Chúng rất đông, võ trang đầy đủ, dàn trận bài bản, khiến họ chỉ đành vừa đánh vừa lùi về một ngọn núi phía ngoài thành Mẫn Phương.

Mẫn Phương vẫn phồn hoa náo nhiệt như thế, chẳng hề bị ảnh hưởng. Bởi lâu nay là vậy, ngày nào cũng có biết bao vụ đấu đá, tàn sát, trả thù xảy ra, nhiều đến nỗi chẳng ai buồn để ý nữa. Nhưng chẳng bao lâu sau, các hiệp khách nơi đây nhận ra sự khác thường. Đầu tiên, một loạt đệ tử mang cờ hiệu Vô Song Thành bao vây, lùng sục khắp quả núi. Mấy tên hay buôn chuyện còn bàn tán xôn xao, rốt cuộc là kẻ nào có mắt như mù chọc vào Vô Song Thành. Một lúc sau, một đội quân mặc áo đệ tử Thiên Hạ Hội dàn hàng chỉnh tề đuổi theo, thế như chẻ tre giao tranh với người của Vô Song Thành. Lúc ấy phải gọi là đất trời âm u, máy chảy thành sông. Chỉ thoáng chốc, tin hai thế lực lớn trong giang hồ là Thiên Hạ Hội và Vô Song Thành đối đầu nhau đã lan đi khắp nơi.

Quần chúng lập tức phấn khích, nhao nhao bàn tán. Lúc này, mấy kẻ buôn chuyện đột nhiên tung tin động trời: đôi trai gái vừa bị đuổi vào núi chính là đại tiểu thư và đại đệ tử của bang chủ Thiên Hạ Hội! Toàn nhân vật lớn trong truyền thuyết! Quần chúng tức thì bùng nổ. Có kẻ hoài nghi, có người khinh thường chẳng tin, cũng lắm kẻ vui trên nỗi khổ của người khác, định đục nước béo cò.

Tin đồn càng lưu truyền càng ảo diệu, đến mức biến thành đại tiểu thư và đại sư huynh Thiên Hạ Hội hẹn nhau bỏ trốn. Còn U Nhược và Tần Sương, hai nhân vật chính trong lời đồn, lại đang rất chật vật. Họ không ngờ đám sát thủ này do Vô Song Thành phái tới, vì mấy năm nay Thiên Hạ Hội cũng chẳng ít kẻ thù. Vốn định vào rừng rồi sẽ cắt đuôi truy binh, chạy đến vùng thuộc thế lực Thiên Hạ Hội rồi tính tiếp. Ai ngờ núi rừng rộng lớn, tất cả các lối vào đều bị người của Vô Song Thành bao vây. Tần Sương, U Nhược biết lần này to chuyện, bèn mang các đệ tử chạy sâu vào núi, thầm nghĩ dù thế nào cũng không được rơi vào tay Vô Song Thành, nếu không sẽ rắc rối to.

Mặc dù U Nhược và Tần Sương bị truy đuổi gắt gao, chạy loạn khắp núi, nhưng cũng không đến nỗi khốn khổ, dù sao thực lực vẫn còn đó, có bị kẻ địch phát hiện cũng chẳng sao, còn dùng kế đánh du kích xử lý được kha khá. Nhưng đám người Vô Song Thành không ngu, chúng không tách ra nữa, mấy đội theo sát nhau, bên nào phát hiện tung tích là cả lũ quây vào đánh, ép cho nhóm U Nhược lại phải chạy loạn, chỉ mong tổng đà mau chóng phái quân chi viện.

Trời tối, trong rừng lặng phắc như tờ, lâu lâu mới nghe thấy tiếng ve kêu rả rích. U Nhược chán nản cầm que củi gẩy đống lửa. Đây đã là ngày thứ ba họ qua đêm trong rừng. Nàng chống cằm, nhăn mặt, bộ quần áo cắt may tỉ mỉ nay đã rách tơi tả do bị truy đuổi suốt mấy ngày trời, váy lấm đầy bùn và lá vụn. Tần Sương lẳng lặng ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng gỡ lá khô ra khỏi tóc nàng rồi ném thêm củi vào đống lửa.

U Nhược nghiêng đầu tựa vào vai Tần Sương, cảm thấy vững dạ hơn nhiều. Mới có ba ngày ngắn ngủi mà nàng tưởng như đã một năm. Đừng nói tắm rửa, rửa mặt thôi cũng khó; không thay được quần áo, ngày nào cũng ăn rau dại, thịt thú hoang, mùa đông rét buốt nên chẳng tìm được cây ăn quả nào, dù có cũng không dám ăn, ai biết nó có độc hay không. Ngày nào cũng thế, ăn, nghỉ, đánh nhau rồi vội vàng lên đường. Tần Sương và các đệ tử khác còn khổ hơn, phải thay phiên gác đêm, ai nấy đều gầy hẳn đi.

U Nhược tính toán khoảng cách từ Thiên Hạ Hội tới đây, nghĩ bụng ba ngày là đủ cho cha nàng đuổi tới nơi rồi. Nhưng sao đến giờ cha vẫn chưa tới cứu nàng?

U Nhược đang phụng phịu thì một bóng người đột nhiên xuất hiện trước đống lửa. Nàng ngẩng lên, thấy người đó mặc áo gấm tím sẫm thêu chìm hoa văn rồng ánh kim, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, nụ cười nửa miệng quen thuộc. Không phải người cha anh minh thần võ của nàng thì còn ai vào đây nữa?

U Nhược đứng bật dậy, rưng rưng nước mắt gào lên “Cuối cùng cha cũng tới rồi, U Nhược nhớ cha lắm” rồi lao bổ về phía người đàn ông nọ. Xoẹt! Một ánh sáng sắc lạnh vút qua, nàng ngã ra đất, trên vai có thêm một vết thương sâu tận xương, máu tuôn như suối. Tần Sương đứng bên cạnh mặt mày tái mét. Nếu không phải ban nãy anh kịp thời dùng Thiên Sương Quyền làm chệch hướng dao, thì con dao găm đó đã ghim vào tim U Nhược rồi!

U Nhược trợn tròn mắt, thấy “cha” mình thoáng chốc thu nhỏ thân hình, cuối cùng biến thành một ông lão lùn tịt,  mặt như trẻ con, tay đang cầm một con dao găm nhỏ máu.

U Nhược phẫn nộ quát: “Ông là ai?”

Rõ ràng các đệ tử vẫn canh gác xung quanh, tại sao lại để một kẻ thế này đến ngay trước mặt nàng? Dù đang lo sợ, nàng vẫn cố nói thật to để thăm dò tình hình những người khác. Lúc này, Tần Sương nghiêm mặt, hai nắm đấm siết chặt, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào.

Ông lão thấp bé cười khằng khặc, cất giọng the thé như cưa gỗ, nói với giọng điệu hiểm ác: “Nhóc con khỏi phải gào, người của nhóc chết hết rồi.” Dứt lời, lão quay sang nhìn Tần Sương, cười đến rợn người: “Thằng nhóc này khá lắm, nhìn thấu cả ảo thuật của ta cơ đấy.”

Tần Sương sầm mặt, nói bằng giọng khẳng định: “Thủ lĩnh Thiên Trì Nhập Nhị Sát: Đồng Hoàng.”

Đồng Hoàng thoáng giật mình rồi phá lên cười: “Nhóc có mắt nhìn đấy, chỉ tiếc không thấy được mặt trời ngày mai.”

U Nhược biết kẻ đến là địch, dù nàng có hợp sức với Tần Sương cũng chẳng thắng nổi người này, huống chi rất có thể lão còn đồng bọn, nên mới im hơi lặng tiếng giải quyết hết mười mấy đệ tử của bọn họ. Nghĩ đến đó, nàng chợt cười tươi rói, cất giọng trong trẻo: “Nghe danh Thiên Trì Thập Nhị Sát đã lâu, hôm nay được gặp, quả là người có bản lĩnh. Thiên Anh Đường do cha ta lập nên đang cần cao thủ như ông đấy, chẳng hay ông có hứng thú không?”

Đồng Hoàng thoáng giật mình: “Cô nhóc to gan gớm nhỉ. Ông đây đến giết hai đứa mà nhóc dám mời ông đây về làm việc cho cha mình?”

U Nhược cười đáp: “Thì sao chứ? Chim khôn chọn cành mà đậu, Thiên Hạ Hội đang như mặt trời ban trưa, còn Vô Song Thành đã tới buổi hoàng hôn bóng xế rồi. Người sáng suốt như ông chẳng lẽ lại nhìn không thấu?”

Đồng Hoàng cười khẽ, cảm thán: “Miệng lưỡi lanh lẹ lắm, làm ông lão này suýt động lòng rồi đấy. Đáng tiếc, lão đã giết rất nhiều người của Thiên Hạ Hội, nay lại làm nhóc bị thương, các người mà trở mặt thì lão già này chết chắc.”

“Làm gì có chuyện đó! Mất vài đứa vô dụng mà đổi được cao thủ, vụ làm ăn này hời quá đi chứ, Thiên Hạ Hội tội gì không làm? Ông cũng không cần bận tâm đến vết thương nhỏ này đâu. Với lại, không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Độc Cô Nhất Phương trả cho ông cái gì vậy? Chúng tôi có thể trả nhiều hơn.”

Đồng Hoàng chưa lên tiếng thì một giọng trầm, dày đã cất lên: “Đồng đại ca, đừng phí lời với con nhóc này nữa, nhanh chóng giải quyết chúng đi!” Một người đàn ông mày rậm mắt to cầm chổi sắt xuất hiện, chính là Thiết Trửu Tiên trong Thiên Trì Thập Nhị Sát.

“Phải đấy, không thể làm hỏng danh dự, phép tắc của Thiên Trì Thập Nhị Sát chúng ta được.” Một người phụ nữ trang điểm đậm cầm tay một người đàn ông khác, hiển nhiên là chồng nàng, bước ra. Hai người này là Phu Xướng và Phụ Tùy trong Thiên Trì Thập Nhị Sát.

Lão Đồng thở dài, nói với vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc, Thiên Trì Thập Nhị Sát đã nhận nhiệm vụ thì không có chuyện bỏ dở nửa chừng, đành có lỗi với hai nhóc vậy.”

U Nhược âm thầm vận khí, ngoài mặt vẫn nói cười thản nhiên: “Cần gì phải thế? Các vị tiền bối muốn xử lý hai tiểu bối này chẳng khó gì, nhưng vì thế mà đắc tội cha ta thì liệu có đáng không? Cùng ngồi xuống thương lượng giá cả chẳng phải thiết thực hơn sao?”

Một người đàn ông mập mạp vừa gặm chân gà vừa cười khì khì nói: “Chà chà, Hùng Bá có cô con gái thông minh đấy chứ. Đáng tiếc, bây giờ hắn thân mình còn chẳng lo xong, nếu không Thực Vi Tiên ta đây cũng muốn gặp mặt một lần.”

U Nhược thầm giật mình. Tần Sương nghiêm giọng, nói: “Các vị không cần hù dọa, chúng ta đều biết bản lĩnh của sư phụ, lời đồn thất thiệt không có tác dụng gì với chúng ta đâu. Các vị cứ việc ra tay, nhưng trước đó hãy ngẫm kĩ hậu quả đi.”

Một người đàn ông trẻ tuổi nhảy từ trên cây xuống, vung tay đánh về phía U Nhược, cằn nhằn: “Lải nhà lải nhải phiền chết đi được. Giết rồi nói sau!”

Cùng lúc đó, một người gần như giống hệt gã lao từ trên cây xuống, khua chân gạt Tần Sương.

Cuối cùng hai bên đã ra tay!

Thiết Trừu Tiên và Phu Xướng, Phụ Tùy cũng lao vào. Hai bên đánh giáp lá cá, tình thế rất căng thẳng!

Cả năm người này đều là cao thủ, Thiết Trừu Tiên đã đạt trình độ hàng đầu giang hồ, Phu Xướng, Phụ Tùy với hai anh em song sinh kia thì phối hợp ăn ý, chiêu nào cũng nhắm vào chỗ yếu hại, tấn công liên tục như mưa trút.

Chẳng mấy chốc, U Nhược và Tần Sương rơi xuống thế hạ phong. Hai người cũng rất ăn ý do đã phối hợp với nhau nhiều năm, nhưng không địch nổi nhiều người như thế. Huống chi, U Nhược bị thương, cả hai càng đánh càng chật vật. Mà bên cạnh còn có Đồng Hoàng, một tuyệt thế cao thủ, đang nhàn nhã đứng xem. U Nhược vừa cản được một trảo sắc bén, Thiết Trừu đã vung thẳng vào đầu nàng, Trường Sinh Quải của Phu Xướng cũng gần ngay trước mắt. Thấy mình không tránh kịp, U Nhược định cản Thiết Trừu rồi cố đỡ Trường Sinh Quải. Bỗng dưng, Đồng Hoàng đứng ngoài tái mặt, một thanh củi xé gió lao tới như một lưỡi kiếm sắc bén, đánh bật Trường Sinh Quải. Theo sát sau đó, một thiếu niên áo đen vút đến, cầm chặt thanh củi nọ, tung một chiêu kiếm đánh lùi cả năm người kia!

“Vân sư huynh!” U Nhược reo lên.
Bình Luận (0)
Comment