Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 52

Dịch: Mạc Nguyệt

Lăng Ngạo Thiên và Bộ Kinh Vân trở về Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, cùng ngồi ở sảnh phụ.

Lăng Ngạo Thiên nhạy bén nhận ra tâm trạng Bộ Kinh Vân không tốt lắm, cân nhắc một lúc, quyết định mở lời từ đề tài dễ nói nhất.

Hắn mỉm cười nói: “Nửa năm nay Vân Nhi chạy đôn chạy đáo chắc vất vả lắm. Con bé U Nhược cũng thật là, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng bảo con đi giải quyết. Khi nào gặp nó ta phải dạy bảo một phen mới được.”

Bộ Kinh Vân cúi đầu, vẫn không nói năng gì, không nhìn ra chút dao động cảm xúc nào từ nét mặt.

Lăng Ngạo Thiên không để bụng, tiếp tục nói với giọng ôn hòa: “Lần này trở về con ở lại tổng đà một thời gian đi, không có việc gì quan trọng thì đừng đi đâu cả, ở bên sư phụ nhiều một chút cũng tốt.”

Đáy mắt Bộ Kinh Vân loáng qua chút dao động. Nó khẽ gật đầu, rốt cuộc gương mặt cũng thả lỏng hơn một chút.

Dừng một lát, Lăng Ngạo Thiên cười khẽ, bảo: “Tình báo mấy lần trước nói là nhà họ Hàn thành Cẩm Khuyết đã chia ra đưa bốn đứa con trai của trưởng tộc Hàn Thác bỏ trốn. Tình báo bốn ngày trước nói rằng con đã dẫn người đuổi kịp họ rồi?”

Bộ Kinh Vân thản nhiên nói: “Con trưởng con thứ đều phái người đi giải quyết rồi. Đứa con út được trưởng lão Độc Cô Đạt của Vô Song Thành bảo vệ, năm ngày trước đã đuổi kịp ở thị trấn Hàn Giang, cả hai đều đã chết.”

Lăng Ngạo Thiên trầm mặc một lúc rồi nói, giọng hơi nghiêm túc: “Vân Nhi, tuy con đã sắp sang tuổi mười sáu, nhưng với ta, con vẫn chỉ là trẻ con giống như Phong Nhi, Lãng Nhi vậy. Sư phụ không cần con phải làm việc trái với lòng mình. Nếu con không thích có thể nói với sư phụ, đừng gượng ép mình.”

Ánh mắt Bộ Kinh Vân dịu đi chút ít, nó chầm chậm nói: “Họ vốn đáng chết.”

“Con út Hàn Thái nhà họ Hàn mới có ba tuổi, con cũng cảm thấy nó đáng chết sao?” Giọng Lăng Ngạo Thiên thoáng chút ngạc nhiên.

Bộ Kinh Vân vẫn đáp với vẻ dửng dưng: “Là kẻ địch đều đáng chết.”

Lăng Ngạo Thiên nắm tay nó, khẽ thở dài; “Diệt cỏ tận gốc là điều cần thiết, nhưng sư phụ lo con vốn không muốn như vậy, trong lòng nảy sinh khoảng cách với sư phụ.”

Bộ Kinh Vân từ tốn đáp: “Không đâu.”

Lăng Ngạo Thiên thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng thoải mái hơn. Thật ra vốn dĩ hắn không cho rằng Bộ Kinh Vân sẽ phản đối chuyện diệt cỏ tận gốc. Nhưng ban nãy hắn nhận thấy nó có tâm sự, rồi lại tạm thời chưa tìm ra manh mối, nên chỉ đành thăm dò một chút. Bây giờ hắn tỏ ra nhẹ nhõm, trong lòng thì không được như vậy. Vì hắn nghĩ đi nghĩ lại vẫn không tìm ra lý do khiến nó không vui. Tâm tư giấu sau gương mặt lạnh lùng này đúng là khó dò.

Lăng Ngạo Thiên mỉm cười chuyển chủ đề: “Vậy con nghĩ sao về việc các sư đệ bị tập kích lần này? Phong sư đệ của con rốt cuộc… tình huống lúc đó cụ thể thế nào?”

Vẻ mặt vừa ấm áp hơn một chút lại trở nên lạnh tanh, Bộ Kinh Vân nói: “Lúc con đến… hình như Phong sư đệ đã điên rồi, giết kẻ địch xong lại quay sang đánh với con, sau đấy ngất đi.”

Lăng Ngạo Thiên siết chặt nắm tay, giọng điệu thêm phần lo lắng: “Nghe đồn ông nội và cha của Phong Nhi đều gặp tình trạng này, gọi là ‘máu điên’, một khi bùng phát sức mạnh tăng gấp bội, không phân biệt địch ta… Nó đột nhiên ra tay với con, có làm con bị thương không?”

Bộ Kinh Vân nghe thế nhẹ lắc đầu, ánh mắt dịu dàng hơn nhiều.

“Thế thì tốt… Tạm thời ta cũng không biết phải giải quyết tình huống của Phong Nhi thế nào. Sau này… con vẫn nên cẩn thận hơn. Lỡ như… Tóm lại nếu vì một chốc bất cẩn mà bị thương thì không tốt.”

Bộ Kinh Vân gật đầu, vẻ mặt ôn hòa hơn chút ít, nỗi sầu muộn ban nãy đã bay biến như mây khói.

Lăng Ngạo Thiên âm thầm quan sát, cảm thấy lý do đứa trẻ này buồn rầu không liên quan đến mình. Mà có vẻ mọi chuyện cũng được giải quyết rồi. Vậy thì tốt.

Lăng Ngạo Thiên lấy trong người ra một miếng noãn ngọc thượng hạng sáng trong không tì viết, vừa mịn vừa ấm, soi dưới nắng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ động lòng người.

Hắn nhét noãn ngọc vào lòng bàn tay Bộ Kinh Vân, mỉm cười bảo: “Thể chất con mang tính hàn, lúc trước sư phụ tặng con một miếng noãn ngọc vào ngày sinh nhật, nhưng hình như bị vỡ trong lúc đánh nhau rồi đúng không? Gần đây ta mới kiếm được thêm một miếng, chất ngọc tốt hơn miếng lúc trước, tặng cho con để đeo bên người đấy.”

Bộ Kinh Vân thoáng động lòng, cảm thấy hơi ấm từ noãn ngọc truyền từ lòng bàn tay vào tận trong tim. Miếng ngọc lúc trước luôn được nó mang theo bên mình, nào ngờ mấy ngày trước gặp phải trưởng lão Vô Song Thành, không cẩn thận bị quyền phong của đối phương đập vỡ. Lúc đó nó vô cùng tức giận, nhưng giận một kẻ đã chết cũng chẳng có tác dụng gì. Cứ nghĩ đến việc miếng noãn ngọc đó là quà sinh nhật sư phụ tặng, nó lại thấy buồn lòng. Không ngờ sư phụ lại để ý đến chuyện nhỏ thế này. Nó thấy rất thỏa mãn, băng lạnh nơi đáy mắt cũng biến mất tăm, thay vào đó được lấp đầy bởi vẻ vui sướng, ôn hòa.

Lăng Ngạo Thiên thấy nó thích thì cũng vui lây, vỗ tay nó, nói: “Thích thì tốt. Thằng nhỏ Đoạn Lãng suốt ngày đòi cái này cái kia, con thích gì cũng không cần đắn đo, dù sư phụ không có cũng sẽ tìm về cho con.”

Bộ Kinh Vân thấy ấm lòng, đuôi mắt đầu môi đều cong như trăng non. Nhưng vừa nghe đến tên Đoạn Lãng, nó khựng lại một chút, nét mặt lập tức hiện rõ vẻ không vui.

Lăng Ngạo Thiên thấy thế thì thầm kinh ngạc, vì Bộ Kinh Vân hiếm khi thể hiện cảm xúc ra mặt, thường phải rất tốn công mới đoán được. Bây giờ vừa nghe đến tên Đoạn Lãng, nó đã phản ứng mạnh như vậy, chẳng lẽ ban nãy nó không vui là vì Đoạn Lãng? Mặc dù quan hệ giữa hai đứa không tốt lắm, nhưng thực sự hiếm có chuyện gì có thể khiến nó giận, nên hắn mới thấy khó hiểu.

Dẫu vậy, Lăng Ngạo Thiên vẫn không hề để lộ tâm tư, mỉm cười nói với nó: “Có phải thằng nhóc nghịch ngợm Đoạn Lãng lại chọc giận con không? Con là sư huynh của nó, cứ dạy bảo nó là được, không cần nể mặt sư phụ đâu.”

Bộ Kinh Vân hơi khựng lại, khóe môi khẽ cong lên, thản nhiên nói: “Không có gì đâu.”

“Vậy thì tốt. Các con là sư huynh đệ, không nên có mâu thuẫn lớn. Nhưng bình thường dạy bảo nhẹ nhàng cũng không vấn đề gì. Hay là… con còn để bụng chuyện Phong Nhi ra tay với con? Thế khi nào nó tỉnh táo con có thể đánh nó một trận, đừng âm thầm chịu thiệt thòi.”

Bộ Kinh Vân nhẹ gật đầu, hoàn toàn không còn bận tâm chuyện này nữa.

Lăng Ngạo Thiên thấy thế cười bảo: “Tốt rồi. Cũng đến giờ cơm tối rồi, ăn cùng sư phụ nhé?”

“Vâng.”

Từ cửa sổ lớn của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu nhìn ra ngoài, ráng chiều mỹ lệ vẫn lẳng lặng treo trên đỉnh núi xa xa, ánh nắng dịu dàng ấm áp như sưởi ấm con tim.

Trái tim mỗi người đều nên có người đến sưởi ấm.
Bình Luận (0)
Comment