Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 67

Dịch: Mạc Nguyệt

Tin Kiếm Thánh bỏ mạng ở Thiên Hạ Hội tựa như một tảng đá lớn gây chấn động cả giang hồ, rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, dấy lên bao cơn sóng. Bộ Kinh Vân thoắt cái trở thành đệ nhất cao thủ trong lớp trẻ, là người tình trong mộng của biết bao thiếu nữ đương xuân. Tin đồn đủ mọi phiên bản về trận quyết chiến ngày hôm đó tung ra lớp lớp, làm đề tài bàn tán mua vui của mọi người.

Sau khi Kiếm Thánh chết, có không biết bao nhiêu mưu kế, bẫy rập bị phủ bụi thời gian, không còn ai quan tâm đến nữa; cũng có không biết bao nhiêu sóng ngầm âm thầm chờ thời cơ tuôn trào.

Đương nhiên, tất cả những chuyện này chẳng liên quan gì đến Bộ Kinh Vân.

Sau trận chiến với Kiếm Thánh, Bộ Kinh Vân vừa dưỡng thương vừa căn cứ vào cảm ngộ có được khi quyết chiến để cải tiến kiếm pháp của mình, đồng thời thử vận dụng kỳ lân hỏa vào kiếm pháp. Ngày tháng trôi qua trong yên bình.

Nhưng trong lòng Bộ Kinh Vân vẫn thấp thoáng một nỗi lo, vì nó không dám chắc sư phụ đã biết được tâm tư của mình hay chưa. Khi hai thầy trò ở với nhau, sư phụ vẫn nói chuyện hiền hòa, hỏi han tình hình sức khỏe của nó, dường như chẳng có gì thay đổi. Nhưng nó rất nhạy bén cảm nhận được sự bối rối ẩn sâu trong đáy mắt sư phụ. Điều này khiến nó không biết phải làm sao.

Tuy Bộ Kinh Vân là đứa thông minh, nhanh nhạy lại tinh tế, nhưng nó dở nhất khoản bày tỏ cảm xúc. Thật ra người bình thường dẻo miệng, khéo nói gặp tình huống này cũng khó mở lời, huống chi là Bộ Kinh Vân.

Thế nên suốt mấy tháng sau đấy, Bộ Kinh Vân luôn thấy buồn phiền, bức bối, tâm trạng cứ lơ lửng, không lên cũng chẳng xuống được.

Sau khi Kiếm Thánh chết trong trận quyết chiến, Thiên Hạ Hội nắm bắt thời cơ, dồn dập tấn công, khiến Vô Song Thành không kịp trở tay, chỉ mấy tháng phạm vi thế lực đã bị thu hẹp còn có một châu, gần như hoàn toàn bị Thiên Hạ Hội bao vây.

Lăng Ngạo Thiên không cần đích thân bố trí những việc thế này. Bây giờ Thiên Hạ Hội nhân lực dồi dào, nhân tài lớp lớp, Lăng Ngạo Thiên chỉ cần để lộ một vài ý tưởng là tự khắc sẽ có đủ loại phương án trình lên cho hắn chọn. Hơn nữa, trong mắt U Nhược và các đệ tử, hắn vẫn đang là “thương binh”, phải nghỉ ngơi nhiều mới phải lẽ. Nhưng thực ra là hắn đã khôi phục hoàn toàn rồi. Sau hơn một tháng điều dưỡng, hắn chẳng hề do dự dùng phượng hoàng chân huyết chữa lành cho mình. Dù sau này sẽ phải tốn nhiều thời gian hơn để khôi phục phượng hoàng chân huyết, vẫn tốt hơn là để mình ở trong tình trạng thê thảm toàn thân đau nhức.

Sau vài tháng nghỉ ngơi, điều dưỡng, trông Lăng Ngạo Thiên bây giờ gần như chẳng khác gì lúc trước, chỉ hơi gầy đi thôi. Nhưng ai tinh ý sẽ nhận ra hắn trẻ hơn đến vài tuổi. Và sau này hắn sẽ mãi mãi giữ dáng vẻ như vậy.

Bây giờ Tần Sương và U Nhược đã xử lý thành thạo việc lớn việc nhỏ trong Thiên Hạ Hội. Lăng Ngạo Thiên cũng không phải người tham quyền cố vị. Theo quan điểm của hắn, bồi dưỡng được người thừa kế thích hợp cũng là một thành tựu to lớn, cho nên hắn rất vui lòng buông tay để thế hệ sau làm việc.

Nhiếp Phong và Đoạn Lãng đã trưởng thành hơn. Nhiếp Phong năm nay mười lăm tuổi, được xem như một công tử thong dong tao nhã, khí chất ôn hòa lương thiện, công lực cũng đến nhất đẳng đỉnh cấp, chuẩn bị đột phá. Vậy mới thấy tư chất của Phong, Vân quả nhiên không phân cao thấp. Hai năm nay, Đoạn Lãng phổng phao hẳn lên, bớt đi vẻ ngô nghê, đáng yêu, trong đôi mắt đã thấp thoáng vẻ tinh khôn, mưu trí, tâm lý cũng ngày càng trưởng thành hơn.

Lăng Ngạo Thiên rất thích để Nhiếp Phong và Đoạn Lãng cùng ra ngoài làm việc, một mặt có thể rèn luyện năng lực cho cả hai đứa, mặt khác hai đứa này là một cặp bài trùng vừa khéo bổ sung cho nhau. Thái độ ôn hòa, nhân từ của Nhiếp Phong kết hợp với sự dụ dỗ, dồn ép âm thầm của Đoạn Lãng đã khiến nhiều người trong giang hồ vốn còn phân vân quyết định đứng về phe Thiên Hạ Hội. Điều càng khiến Lăng Ngạo Thiên hài lòng hơn là chẳng cần hắn nhắc nhở, Đoạn Lãng cũng rất tự giác cho những người nên biến mất tự động biến mất và không để Nhiếp Phong tiếp xúc với những mặt tăm tối này. Hắn thực sự đánh giá cao cậu nhóc này nhiều hơn trước kia mấy phần.

Huống chi, từ sau lần đầu tiên giết người, Đoạn Lãng nhanh chóng thành thạo việc này mà không hề bài xích. Cả người nó luôn có sát khí vờn quanh. Thú vị hơn, sau U Nhược, Đoạn Lãng là người thứ hai thích trưng vẻ mặt nửa cười nửa không giống Lăng Ngạo Thiên, khiến nhiều người nhìn vào cảm thấy hai thầy trò nhà này có điểm giống nhau cứ như cha con. Chuyện này làm Đoạn Lãng vui lắm, vì nó vốn coi sư phụ như cha. Lăng Ngạo Thiên cũng vui, tính tình Đoạn Lãng vốn đã giống hắn, có thể thắt chặt quan hệ hơn thì không còn gì bằng. Thế nên hắn ngày càng gần gũi, hiền từ với nó hơn.

Quan trọng nhất, Lăng Ngạo Thiên rất nhạy bén phát hiện ra Đoạn Lãng cực kỳ để ý đến Nhiếp Phong. Chỉ cần có điểm yếu thì không sợ không thể kiểm soát. So với nó, Nhiếp Phong dễ nắm bắt hơn nhiều. Đặc biệt, sau sự việc máu phượng, Nhiếp Phong cảm kích vô cùng, quyết một lòng một dạ với Lăng Ngạo Thiên. Chỉ cần hắn không để lộ khía cạnh u tối trước mặt cậu, không phải lo cậu có ý định phản bội. Dù sau này Đoạn Lãng có nói xấu hắn, Nhiếp Phong cũng không dễ dàng tin tưởng, có khi lúc đó Đoạn Lãng để lộ bản tính còn làm cậu phản cảm. Thế nên, hai người này đang ở thế cân bằng rất kỳ diệu, hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Lăng Ngạo Thiên. Tuy bây giờ Đoạn Lãng rất thân với Lăng Ngạo Thiên, gần như không hề có dấu hiệu phản bội, nhưng đề phòng trước vẫn hơn. Hắn chưa bao giờ trông chờ vào tình cảm và lòng trung thành của con người, chỉ tin vào toan tính của bản thân. Huống chi, tình cảm và lòng trung thành vốn có thể có được nhờ toan tính.

Sau trận đấu với Kiếm Thánh, Bộ Kinh Vân bị thương nhẹ, mấy tháng nay chỉ toàn ở trên đỉnh Thiên Sơn tĩnh dưỡng và tổng kết, củng cố võ công, vì vậy có nhiều thời gian tiếp xúc với Lăng Ngạo Thiên hơn hẳn trước kia. Nhưng nó rất buồn phiền khi nhận ra sư phụ đối xử với mình chẳng khác gì những đệ tử khác, thậm chí còn ưu ái Đoạn Lãng như yêu quý U Nhược. Điều này khiến nó càng thấy ngứa mắt Đoạn Lãng. May là thời gian này, cậu nhóc thường xuyên ra ngoài với Nhiếp Phong, ít khi ở lại tổng đà, nên mâu thuẫn giữa hai người mới không lớn thêm.

Bộ Kinh Vân từng nghĩ đến việc bày tỏ lòng mình với sư phụ, nhưng chung quy vẫn không biết nên làm thế nào. Khi ở cùng sư phụ, nó cũng thử ám chỉ, thăm dò, nhưng nhanh chóng bị đôi câu vài lời dẫn dắt sang chủ đề khác, quên luôn ý định ban đầu của mình. Thế nên bao lâu nay nó vừa hoang mang vừa bất lực.

Còn chưa đầy một tháng nữa là đến sinh nhật bốn mươi tuổi của Lăng Ngạo Thiên. Hiện tại Thiên Hạ Hội đang ở đỉnh cao hưng thịnh, vô số người trong giang hồ đã lên đường đến chúc mừng. Nội bộ Thiên Hạ Hội cũng trở nên bận rộn, họ phải tận dụng ưu thế thời cuộc để nâng cao sức ảnh hưởng của bang hội. Tiệc mừng sinh nhật sắp tới chính là thời điểm thích hợp để phô bày khí thế, khí độ của bang chủ.



Trong Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, lư hương tỏa khói trắng lượn lờ, ánh nắng vàng nhạt rọi qua khe cửa, khiến căn phòng yên ắng lạ thường.

Lăng Ngạo Thiên ngồi tựa ghế mềm, tay trái chống cằm, tay phải cầm vài lá thư mỏng, đôi mắt ẩn hiện tâm tư khó dò.

Mãi lâu sau, Lăng Ngạo Thiên mới từ từ ngước lên nhìn Ân Thành đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, nở nụ cười nửa miệng, hỏi: “Ngươi nghĩ nên xử lý việc này thế nào?”

Ân Thành đáp với bản mặt vô cảm: “Chỉ cần bang chủ ra lệnh, tất cả bọn chúng sẽ lần lượt đến báo danh với Diêm Vương. Cần gì phải buồn phiền?”

Lăng Ngạo Thiên cười khẽ: “Ngươi ở bên ta bao nhiêu năm rồi mà vẫn thẳng đuột như thế. May là con trai, con gái ngươi được Nhiễm Phong dạy dỗ, nếu không ta lại phải giữ chúng nó bên cạnh để khỏi học theo ngươi.”

Có lẽ vì nghĩ đến con mình nên nét mặt Ân Thành thả lỏng hơn chút ít, nhưng hắn vẫn nói với giọng điệu lãnh đạm như cũ: “Không phải người cùng tộc tất có lòng riêng. Bang chủ đã từng nói với ta câu này.” Nói rồi, hắn nhìn chằm chằm Lăng Ngạo Thiên: “Rõ ràng ngươi rất ghét bọn người Đông Doanh, sao không giết luôn đi, còn đắn đo cái gì?”

Lăng Ngạo Thiên thu lại nụ cười thong dong, lạnh nhạt nói: “Tuyệt Tâm chỉ là con cá nhỏ. Ta vẫn đang chờ bắt con cá lớn đứng sau hắn, nên không vội giết hắn. Hơn nữa, có khi sau này Tuyệt Tâm lại có tác dụng lớn.”

Ân Thành chau mày, lạnh giọng: “Rốt cuộc bang chủ có kế hoạch gì mà phải bí ẩn như thế? Gia tộc Độc Cô bây giờ đã rơi vào thế yếu, nếu tung tin chúng cấu kết với người Đông Doanh chẳng phải có lợi cho chúng ta sao? Việc gì phải ém nhẹm nó đi?”

Đôi mắt Lăng Ngạo Thiên ánh lên sắc lạnh, hắn từ tốn nói: “Giữa ta với ngươi không có gì phải giấu giếm. Nói cho ngươi biết kế hoạch của ta cũng được…”

Ánh mắt Ân Thành thêm mấy phần ấm áp, nhưng vẫn nghiêm giọng: “Bang chủ cần gì cứ sai bảo, không cần nói cho thuộc hạ biết kế hoạch trọng đại.”

Lăng Ngạo Thiên cười khẽ: “Phần lớn kế hoạch này đều cần ngươi thực hiện, nói trước cho ngươi biết vẫn tốt hơn.”

Ân Thành lập tức ngồi nghiêm chỉnh, chăm chú lắng nghe.

Lăng Ngạo Thiên nghĩ một lúc rồi từ tốn nói: “Nê Bồ Tát giấu Độc Cô Nhất Phương, xúi giục Độc Cô Minh trao đổi thư từ với Tuyệt Vô Thần của Vô Thần Tuyệt Cung bên Đông Doanh. Hiện nay Tuyệt Vô Thần đã phái con trưởng của mình là Tuyệt Tâm âm thầm đến Trung Nguyên tiếp xúc với Độc Cô Minh, tạo đà cho Vô Thần Tuyệt Cung tiến vào Trung Nguyên. Chuyện tày đình như thế mà Độc Cô Nhất Phương lại bị giấu giếm, không hay biết gì…” Lăng Ngạo Thiên không khỏi cười khẩy, nói với giọng lãnh đạm: “Trung Nguyên sắp có biến động lớn rồi…”

Ân Thành trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Qua tình báo, thuộc hạ biết rằng Tuyệt Vô Thần của Vô Thần Tuyệt Cung là người ngông cuồng, có dã tâm lớn, thậm chí định thôn tính cả Trung Nguyên. Sau này, đây chắc chắn là kẻ địch lớn của Thiên Hạ Hội. Sao không nhân lúc chúng chưa đứng vững ở Trung Nguyên, phái quân dẹp trừ?”

Lăng Ngạo Thiên cười khẽ: “Xem ra ngươi đã bố trí mật thám trà trộn sang cả Đông Doanh rồi. Tốt lắm. Nhưng còn phải phấn đấu thêm.” Hắn dừng một lúc mới nói tiếp: “Trước kia ta bảo ngươi gửi thư cho Thiên Hoàng Đông Doanh và Mục Dã Quân, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ về ẩn ý trong đó?”

Ân Thầnh ngơ ngác một lúc rồi mắt sáng bừng lên như đã ngộ ra điều gì, nói: “Tuyệt Vô Thần có thế lực lớn bên Đông Doanh, gần như có thể sáng ngang với Thiên Hoàng. Chẳng lẽ bang chủ định để họ tự cấu xé lẫn nhau?”

Lăng Ngạo Thiên nhìn hắn với vẻ tán thưởng, nở nụ cười nửa miệng: “Mấy trăm năm nay, hoàng gia Đông Doanh là thế lực độc tôn ở mảnh đất đó, bây giờ tự dưng mọc ra một Tuyệt Vô Thần chiếm mất một nửa quyền lực, Thiên Hoàng làm sao cam lòng được?”

Ân Thành gật đầu tán thành: “Vậy thì chúng ta có thể ủng hộ Thiên Hoàng đối phó với Tuyệt Vô Thần… nhưng nếu sau đấy Thiên Hoàng trở mặt thì sao? Ta thấy Thiên Hoàng cũng có tham vọng lớn, chưa chắc đã không nhăm nhe Trung Nguyên.”

Lăng Ngạo Thiên cười khẩy: “Lũ Đông Doanh đó xưa nay vẫn tham lam, gian xảo như thế, ta không có hứng giết từng tên một.”

“Vậy ý bang chủ là?”

“Chẳng phải vẫn còn Mục Dã Quân vô cùng hữu hảo à? Sao ngươi lại quên mất hắn?”

Ân Thành chau mày: “Mục Dã Nhất Lang? Hắn chỉ là một chính khách dẻo miệng, khôn lỏi, gió chiều nào che chiều nấy. Trong thư trả lời, hắn toàn viết mấy câu vớ vẩn, có tác dụng gì chứ?”

Lăng Ngạo Thiên cười ôn hòa: “Thiên Hoàng có hai đứa con trai. Mục Dã Quân là cậu của hoàng tử nhỏ, đang tranh chấp với Tá Đằng Quân, ông ngoại của hoàng tử lớn. Đây chẳng phải đồng minh tốt nhất của chúng ta hay sao?”

Ân Thành sáng bừng mắt lên: “Hoàng tử lớn có danh tiếng tốt, thông minh trác tuyệt, rất nhiều quan lại ủng hộ cậu ta. Hoàng tử nhỏ còn bé quá, tính tình lại nhu nhược, đương nhiên Mục Dã sẽ muốn tìm người ngoài hỗ trợ cậu ta.”

“Đúng thế. Từ lâu Thiên Hoàng đã muốn xử lý Tuyệt Vô Thần, chúng ta không cần nhúng tay nhiều vào việc này, chỉ cần tỏ ý không muốn họ can thiệp vào việc của Trung Nguyên là được. Mặt khác, chúng ta sẽ âm thầm ủng hộ hoàng tử nhỏ và Mục Dã Quân. Chờ đến khi Thiên Hoàng và Tuyệt Vô Thần lưỡng bại câu thương, đấy sẽ là thời cơ để chúng ta hoàn thành đại sự.”

Ân Thành gật gù thán phục, sau đấy lại hỏi: “Tuyệt Vô Thần sắp đột phá cảnh giới cao thủ truyền kỳ, sau khi đột phá chắc chắn sẽ xâm chiếm Trung Nguyên. Vô Thần Tuyệt Cung cũng có khá nhiều cao thủ. Thiên Hoàng neo người ít lính liệu có đối phó được không?”

Lăng Ngạo Thiên cười lạnh lùng: “Hừ, tên ngốc Tuyệt Vô Thần đó không hề biết đến thế lực ngầm của hoàng gia Đông Doanh đã dám ngông cuồng. Thiên Hoàng đột phá đến nơi rồi, vậy mà ngay cả ngươi cũng không phát hiện ra.”

Ân Thành sửng sốt: “Hóa ra Thiên Hoàng cũng là cao thủ.”

“Hoàng gia Đông Doanh có võ công gia truyền, không thể xem thường. Thiên Hoàng lại là người thâm sâu khó dò, lắm mưu nhiều kế. Hắn cũng đang chờ Tuyệt Vô Thần xâm lược Trung Nguyên để làm ngư ông đắc lợi, nên bấy lâu nay mới giả vờ yếu thế trước mặt đối thủ.”

“Thế chúng ta có nên đề phòng thêm không?”

“Sắp xếp cho chúng mấy cuộc gặp gỡ tình cờ với các mỹ nhân là được rồi. Quân cờ trông càng tầm thường lại càng có tác dụng lớn. Cái sảy có thể nảy cái ung.”

“Ta sẽ đi thu xếp ngay.”

Thấy Ân Thành gật đầu với vẻ nghiêm túc, Lăng Ngạo Thiên dặn dò thêm: “Nhất định phải tìm người tin tưởng được, đặc biệt là người bên cạnh hai hoàng tử. Cứ cho hoàng tử lớn yếu dần rồi bệnh nặng là được, hoàng tử nhỏ thì để lại cái vỏ rỗng cũng đủ cho chúng ta sử dụng rồi, cứ vét cạn thân thể nó đi.”

Ân Thành nheo mắt, nói với giọng tàn nhẫn: “Kế này của bang chủ hay lắm. Nếu làm được như vậy, sau khi Thiên Hoàng và Tuyệt Vô Thần chết, Đông Doanh xem như nằm gọn trong tay chúng ta.”

“Ừm. Ngươi đi thu xếp đi, không cần vội quá. Ít nhất vẫn còn vài năm để chuẩn bị.”

Ân Thành gật đầu, đang định lui xuống thì Lăng Ngạo Thiên chợt nói: “Tuyệt Vô Thần còn có một đứa con trai nhỏ là Tuyệt Thiên… Sắp xếp vài người đến bên nó đi, nhưng tạm thời đừng hành động, chờ lệnh của ta.”

Ân Thành ôm quyền tỏ ý đã hiểu rồi xoay người rời đi.

Lăng Ngạo Thiên chầm chậm thả tay trái xuống, đáy mắt ánh lên sắc lạnh, nghĩ thầm: “Tuyệt Vô Thần… Tuyệt Tâm… Tuyệt Thiên… Nhan Doanh…” Nghĩ đến đó, hắn bỗng nhếch môi, lẩm bẩm một câu đầy ẩn ý: “Nhan Doanh… chắc cô vẫn còn nhớ đứa con trai ngoan Nhiếp Phong của mình… Ơn nuôi dạy con… người làm mẹ như cô chung quy vẫn phải trả…”
Bình Luận (0)
Comment