Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 71

Dịch: Mạc Nguyệt

Hơn một năm nay, thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa. Cuộc sống yên bình, êm ấp đến nỗi người ta muốn chìm đắm mãi trong đó.

Nhưng giang hồ chung quy vẫn là giang hồ, người trong giang hồ lắm nỗi bất đắc dĩ.

Hiện nay, phạm vi thế lực của Vô Song Thành đã thu hẹp, chỉ còn chủ thành nơi tổng đà Vô Song Thành tọa lạc. Thời khắc cuối cùng đã đến. Lăng Ngạo Thiên chờ ngày này quá lâu rồi.



Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu vẫn sừng sững tọa lạc trên đỉnh Thiên Sơn, dường như chẳng hề bị ảnh hưởng bởi phong ba bão táp trên giang hồ. Lăng Ngạo Thiên vẫn nở nụ cười nửa miệng ngồi sau long án sơn son thếp vàng, gõ nhẹ lên mặt bàn. Nhưng hôm nay có một điểm khác biệt: mấy người bên dưới đều có vẻ hưng phấn hoặc kích động.

U Nhược khó giấu nổi vẻ vui sướng trong giọng nói: “Cha, bây giờ Vô Song Thành chỉ còn là con thú cùng đường thôi, chúng ta chỉ cần diệt gọn là Thiên Hạ Hội sẽ chiếm lĩnh toàn bộ thiên hạ. Sự nghiệp to lớn của cha cuối cùng cũng được hoàn thành!”

Lăng Ngạo Thiên cười khẽ, trêu nàng: “Con muốn được gả vội cho người ta chứ gì. Từ lúc cha bảo chờ phá được Vô Song Thành sẽ làm lễ thành hôn cho con, Thiên Hạ Hội tấn công hùng hổ, ác liệt hơn hẳn. Con tưởng cha không biết à?”

U Nhược đỏ bừng cả mặt, dẩu môi hừ một tiếng rồi không nói nữa.

Tần Sương cất giọng ôn hòa: “Đệ tử và sư muội đều mong đại nghiệp của sư phụ sớm thành công. Đến lúc đó… cũng xem như đã vui càng thêm vui.”

Lăng Ngạo Thiên mỉm cười: “Ta lại nóng lòng mong được bế cháu đấy…” Dứt lời, không chờ đám U Nhược phản ứng lại, hắn đã chuyển đề tài, giọng cũng nghiêm túc hơn: “Dù có là con thú cùng đường, gia tộc Độc Cô vẫn có nền móng thâm sâu vững chắc, chỉ một sơ sẩy nhỏ cũng có thể khiến chúng ta thất bại trong gang tấc. Tuyệt đối không được tự cao.”

Mấy người nghe thế cũng nghiêm túc hẳn lên.

Tần Sương vội nói với giọng thành khẩn: “Vâng, sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ làm việc thận trọng.”

Lăng Ngạo Thiên gật nhẹ, đánh mắt ra hiệu cho Ân Thành: “Con thú đã bắt đầu dùng thủ đoạn rồi.”

Ân Thành hiểu ý, tiếp lời: “Hôm qua, sáu mật thám ngoại vi của chúng ta chết thảm tại một ngôi miếu trong Vô Song Thành. Dường như kẻ hành hung muốn ra oai với chúng ta, nên cả sáu người đều chết rất thảm. Hơn nữa, hiện trường còn có một dòng chữ bằng máu…”

U Nhược trợn trừng mắt, đanh giọng: “Thật to gan! Hôm nay chúng dám giết một người của Thiên Hạ Hội, sau này phá thành chúng ta sẽ bắt chúng phải đền gấp mười.”

Lăng Ngạo Thiên chau mày: “Chuyện này có gì đó rất lạ. Ân Thành nói tiếp đi.”

Ân Thành gật đầu, giọng nói cũng có vẻ nghi hoặc: “Lạ ở chỗ dòng chữ bằng máu… gồm bốn chữ được viết bằng máu của sáu thám tử bên ta. Nhưng… nếu chúng muốn ra oai với ta, thì đáng lẽ không nên là bốn chữ đó…”

Các đệ tử đều nhíu mày. U Nhược sốt ruột hỏi vội: “Rốt cuộc là chữ gì?”

Ân Thành nói với vẻ hơi thắc mắc: “Là… khuynh thành chi luyến.”

“Cái gì?” Cả bọn đều sững sờ. Câu đó có nghĩa là gì?

Lăng Ngạo Thiên gõ nhẹ ngón trỏ lên trán, “Chuyện này phải điều tra rõ ràng mới được, đừng để lại hậu hoạn. Phong Nhi, chuyện này giao cho con được không?”

Nhiếp Phong trịnh trọng gật đầu: “Sư phụ yên tâm, Phong Nhi nhất định sẽ tra rõ ngọn ngành chuyện này.”

Đoạn Lãng đứng bên cạnh nói luôn: “Sư phụ, chi bằng để con đi cùng Phong sư huynh?”

Lăng Ngạo Thiên trầm ngâm một lúc rồi cười bảo: “Thế cũng tốt, Phong Nhi với Lãng Nhi một người ngoài sáng một người trong tối chia nhau lẻn vào Vô Song Thành, có việc gì cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.”

Nhiếp Phong và Đoạn Lãng đồng loạt gật đầu thưa vâng.

Lăng Ngạo Thiên nói tiếp: “Cho dù việc này có uẩn khúc gì, ta cũng không muốn kéo dài thời gian thêm nữa. Trong vòng mười ngày sau khi các con xuất phát, ta sẽ đích thân dẫn quân tập hợp với quân tiên phong bao vây Vô Song Thành, đánh một trận cuối cùng với gia tộc Độc Cô. Thế nên các con đừng tạo áp lực cho bản thân, không tra được cũng không sao cả. Chúng ta không thiếu nội ứng, các con đến đó xem như thuận đường giúp sức thôi.”

Nhiếp Phong với Đoạn Lãng gật đầu, nét mặt đều thả lỏng.

Tần Sương ngập ngừng một lúc mới nói: “Sư phụ quyết chí đích thân ra trận rồi sao?”

“Chung quy bản tọa vẫn phải đi gặp Độc Cô Nhất Phương một lần cuối cùng. Sương Nhi với U Nhược ở lại giữ vững hậu phương, Phong Nhi với Lãng Nhi đi trước làm nội ứng, ta và Vân Nhi sẽ theo đại quân ra trận.”

Sau khi sắp xếp thỏa đáng, mọi người lục tục ra về làm việc của mình. Họ vừa ra khỏi Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu thì bắt gặp Bộ Kinh Vân đang đi về phía này, trên người trên mặt bám chút bụi bặm đường xa. Cả bọn gật đầu chào, Bộ Kinh Vân cũng gật đầu đáp lại rồi đi thẳng vào Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu.

Lăng Ngạo Thiên ra đón, nắm tay nó, cười bảo: “Vất vả cho Vân Nhi rồi.”

Bộ Kinh Vân nhẹ lắc đầu: “Không sao.”

Lăng Ngạo Thiên hiền hòa hỏi: “Chắc là hắn sẽ đồng ý thôi. Hai người tiếp xúc với nhau thế nào?”

Bộ Kinh Vân bình thản đáp: “Hắn đã đồng ý sẽ để ý động thái của người Đông Doanh, nhưng thái độ với con vẫn rất lạnh nhạt.”

Lăng Ngạo Thiên dắt nó lên tầng hai, vừa đi vừa nói: “Hắn vẫn luôn cho rằng con sát khí quá nặng, thật ra là hắn cứng nhắc quá, con đừng để bụng. Ta với hắn ai mà chẳng từng giết nhiều người hơn con, hắn có tư cách gì chỉ trích con chứ?”

Giọng Bộ Kinh Vân ấm áp hơn đôi chút: “Con chưa từng để trong lòng.”

“Thế thì tốt. Qua mấy ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát cùng đại quân. Đợt này con bôn ba mệt nhọc nhiều rồi. Đi tắm thay quần áo trước đi rồi nghỉ sớm.”

Bộ Kinh Vân gật đầu, đang định vào phòng tắm thì chợt quay người, nói nhỏ: “Sư phụ cũng đừng thức quá khuya.”

Lăng Ngạo Thiên mỉm cười đồng ý: “Tất nhiên là ta sẽ nghỉ ngơi cùng con.”



“Nghịch tử!” Độc Cô Nhất Phương cầm một xấp thư ném mạnh vào đầu Độc Cô Minh, quát: “Mày lại dám giấu cha cấu kết với người Đông Doanh gần hai năm nay, mày có còn coi người cha này ra gì không?!”

Độc Cô Minh quỳ dưới sàn, cắn môi ra vẻ cứng rắn, nhưng giọng điệu lại có vẻ tủi thân: “Cha! Con làm như vậy hoàn toàn không phải vì bản thân, mà vì gia tộc Độc Cô chúng ta!”

“Nói linh tinh!” Độc Cô Nhất Phương gằn giọng: “Nhà họ Độc Cô chúng ta tài không bằng người, đấu không lại một đứa mồ côi không có chỗ dựa, thua thì thua, đấy là bản lĩnh của Hùng Bá!” Nói rồi Độc Cô Nhất Phương cáu tiết đứng bật dậy, vừa đi vừa nói: “Đằng này mày lại… Đúng là thằng nghịch tử! Mày lại dám cấu kết với giặc ngoài. Chuyện này sẽ khiến gia tộc Độc Cô muôn đời bị sỉ nhục, có lỗi với liệt tổ liệt tông!”

Độc Cô Minh không phục, ngẩng đầu nói lớn: “Làm gì có muôn đời! Nhà Độc Cô sắp bị Hùng Bá diệt tộc rồi! Đây mới là chuyện có lỗi với liệt tổ liệt tông! Đã đến nước này rồi, cần gì phải để ý ngoại tộc nữa?”

Độc Cô Nhất Phương vung tay tát thẳng vào mặt gã, môi run rẩy: “Ta thà bị diệt tộc cũng không muốn gia tộc Độc Cô bị người đời sau chửi rủa!”

Độc Cô Minh ôm mặt không nói gì, nhưng mắt vẫn lộ rõ vẻ không phục và căm phẫn.

Độc Cô Nhất Phương gạt bình hoa sứ xanh trên bàn xuống sàn, gân cổ lên quát: “Tất cả là tại Nê Bồ Tát! Chính là cái tên thuật sĩ giang hồ khốn nạn đó! Đồ gian tặc vô liêm sỉ! Ngay từ đầu chính gã gây nên sóng gió, bây giờ còn muốn đẩy cả nhà Độc Cô xuống vực thẳm vạn kiếp bất phục!” Lão lại nhìn sang Độc Cô Minh, nói bằng giọng đay nghiến: “Nếu không vì mày, làm sao lão tặc đó thoát khỏi Vô Song Thành được? Rốt cuộc mày… bị cái quái gì mê hoặc rồi?!”

Độc Cô Minh đứng bật dậy, cười gằn: “Con thấy chính cha mới bị cái quái gì mê hoặc. Hừ! Kẻ nào muốn con chết, thì con sẽ kéo cả thiên hạ chết cùng. Quan tâm Thần Châu với Đông Doanh làm quái gì! Nếu cha vẫn nhất quyết không tỉnh ngộ, thì đừng trách con bỏ rơi cha!” Dứt lời, gã xoay người đi thẳng, không buồn quay đầu lại.

Độc Cô Nhất Phương chỉ tay về phía Độc Cô Minh đang đi xa dần, giận quá hóa cười: “Được! Được lắm! Thằng con tốt của Độc Cô Nhất Phương ta! Từ nay về sau ta không có thằng con như mày nữa!”

Lão thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế, nét mặt lúc thì bi ai lúc thì hung tợn, cuối cùng nói với giọng lạnh lẽo thấm tận vào cốt tủy: “Vô Song Thành sẽ không bị diệt… Gia tộc Độc Cô nhất định sẽ sừng sững muôn đời… Các ngươi được nước lấn tới… thì đừng trách ta cá chết lưới rách!”
Bình Luận (0)
Comment