Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 77

Dịch: Mạc Nguyệt

Hiện ra trước mắt họ không phải mật thất khổng lồ tràn ngập khí thế, cũng không phải kho báu đầy vàng bạc đá quý trải dài khắp tầm nhìn, mà chỉ là một căn phòng xây bằng đá rất đỗi tầm thường, bên trong có một bàn đá nhỏ, trên bàn bày một hộp đá khoảng nửa mét khối. Hộp đá trông rất bình thường, nhưng phần nắp lại được khảm một viên đá quý đỏ au như máu đầu tim, lấp lánh bắt mắt.

Minh Nguyệt nhẹ nhàng di chuyển đến gần hộp đá, môi đỏ hơi hé: “Đá này tên là Đá Thử Lòng. Nhỏ máu lên đó, nếu có duyên, sẽ mở được Khuynh Thành Chi Luyến.”

Đoạn Lãng chau mày: “Lúc trước ta thấy cô định lấy máu của Nhiếp Phong, để dùng vào việc này sao?”

Minh Nguyệt đắn đo một lúc rồi khẽ gật đầu: “Tuyệt chiêu vô địch như Khuynh Thành Chi Luyến chắc chắn sẽ chọn người tài năng vượt trội… Hiện nay, thiếu niên anh hùng tài ba xuất chúng trên giang hồ…”

“Tại sao phải là thiếu niên anh hùng?” Đoạn Lãng lại hỏi.

Minh Nguyệt từ tốn đáp: “Năm ấy Vô Song phu nhân lo rằng Khuynh Thành Chi Luyến bị kẻ khác dòm ngó, phàm là người trên hai mươi tuổi đều không thể có được nó.”

Đoạn Lãng hừ một tiếng: “Chẳng phải chỉ cần lấy máu giống cách cô định làm lúc trước là được à?”

Minh Nguyệt cười khẩy: “Không, phải đích thân người đó làm mới được… Vốn dĩ bà ngoại nói rằng cứ lấy máu trước, sau đó mê hoặc tâm trí Nhiếp đại ca, dẫn huynh ấy đến đây…”

Nhiếp Phong sửng sốt. Đoạn Lãng dẩu môi: “Chẳng lẽ tố chất của ta không tốt? Dường như các ngươi không hề có ý định giữ tính mạng cho ta.”

Minh Nguyệt ngớ ra, lúng túng đáp: “Không phải tố chất của cậu không tốt, mà là… bà ngoại từng nghe thầy bói phán rằng ‘Tâm nguyện ngàn năm, phong vân tất thành’, nên…”

Nhiếp Phong rất đỗi kinh ngạc, lẩm bẩm: “Phong Vân…”

Đoạn Lãng sửng sốt thốt lên: “Không phải đang nói đến Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân đấy chứ!”

Minh Nguyệt nhìn nó với vẻ lo lắng, nghiêm mặt đáp: “Chính là như thế.”

Đoạn Lãng cười khinh khỉnh: “Thế Phong sư huynh à, huynh cứ đi thử đi. Cái tên Khuynh Thành Chi Luyến này có vẻ hợp với huynh lắm đấy. Đệ chẳng tưởng tượng nổi cảnh Vân sư huynh mặt lạnh như băng mà dùng chiêu thức có tên Khuynh Thành Chi Luyến.”

Minh Nguyệt chau mày, nhưng không nói gì. Nhiếp Phong chần chừ một lúc rồi thả Đoạn Lãng xuống, đi đến bên bàn đá, ấn ngón trỏ lên viên Đá Thử Lòng, vận nội lực tạo ra một vết thương nhỏ, để máu tươi từ từ thấm vào trong đá.

Mãi một lúc sau, căn phòng lặng phắc như tờ, chẳng có bất kỳ phản ứng nào cả.

Đôi mắt Minh Nguyệt dần hiện lên vẻ thất vọng. Đoạn Lãng khoanh tay đứng nhìn nãy giờ thấy vậy thì tiến lên, cười hì hì bảo: “Xem ra Phong sư huynh cũng không có hy vọng gì rồi… Chi bằng để ta thử xem?” Nói rồi, nó ấn tay lên đá, máu tươi chầm chậm thẩm thấu vào Đá Thử Lòng.

Nhiếp Phong ngạc nhiên, còn chưa kịp lấy tay ra. Minh Nguyệt kinh ngạc thốt lên: “Này… sao có thể hai người cùng lúc…” Nàng còn chưa dứt lời, mặt tường đối diện hộp đá đột nhiên xuất hiện vài vết nứt, rồi nhanh chóng lan rộng. Cuối cùng, cả mặt tường rơi xuống, để lộ… một bức vách ghi chiêu thức võ công!

Thật không ngờ… phải có hai người mới lấy được Khuynh Thành Chi Luyến sao… Vậy mà ngàn năm nay không ai phát hiện ra bí mật này!

Ba người cùng ngước nhìn. Bức vách vẽ một người dùng đao, một người dùng kiếm, phối hợp vô cùng ăn ý. Bên cạnh còn có một dòng chữ nhỏ: Võ Thánh Vô Song tình chắc hơn vàng, Khuynh Thành Chi Luyến thiên cổ vô địch.

Nhiếp Phong và Minh Nguyệt đều ngỡ ngàng. Hóa ra chiêu Khuynh Thành Chi Luyến do Võ Thánh cùng Vô Song phu nhân đồng thời sử dụng. Đoạn Lãng chưa kịp nghĩ nhiều, chỉ vô thức nhìn theo chiêu kiếm. Nó vốn là người dùng kiếm, đương nhiên sẽ bị thu hút bởi tuyệt chiêu thiên cổ, giờ phút này đã say sưa chìm đắm trong đó rồi.

Nhiếp Phong cũng nhanh chóng chuyển sự chú ý sang đao pháp trên bức vách, vừa nhìn vào đã khó có thể dời mắt.

Minh Nguyệt thảng thốt, nhưng cũng biết đây chính là tuyệt chiêu vô tiền khoáng hậu họ bảo vệ và mong chờ cả ngàn năm nay, nên lập tức lấy lại bình tĩnh, ghi nhớ chiêu thức, nhưng lại có cảm giác càng xem tâm trí càng dao động, chẳng thể đưa nó vào đầu.

Chưa đầy một khắc sau, bức vách vẽ chiêu Khuynh Thành Chi Luyến bắt đầu nứt ra rồi sụp xuống, thoáng chốc hóa thành cát bụi. Minh Nguyệt không kìm được bật ra một tiếng “Không!”, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Khuynh Thành Chi Luyến biến mất.

Lúc này, Nhiếp Phong và Đoạn Lãng mới hoàn hồn, thoát khỏi trạng thái ly kỳ ban nãy, giật mình cảm nhận được cảnh giới võ công dường như có dấu hiệu nhảy vọt.

Khi cả ba còn đang chìm trong suy tư, có đến mấy luồng khí tức đột nhiên lao về phía này, loáng cái đã đến ngay trước mặt. Ba người chợt thấy lòng trĩu nặng, lũ lượt ra khỏi phòng đá chật hẹp. Đến khi tới một gian phòng đá to hơn, rộng chừng trăm mét vuông, cuối cùng họ cũng đụng mặt bà lão lúc trước và hai cô nàng mị hoặc như yêu tinh. Cô ả có nốt ruồi son bên khóe miệng đang xách theo hai anh em Tiểu Nam và Tiểu Miêu.

Hai cánh tay của Tiểu Nam đã được nối lại, nhưng cậu nhóc bị bắt tới đây, miệng vết thương lại cháy máu ròng ròng, gương mặt tái nhợt như tờ giấy trắng. Tiểu Miêu khóc thút thít suốt, đôi mắt to tròn đẫm lệ.

“Bà ngoại!” Tiếng gọi này của Minh Nguyệt mang theo sự thấp thỏm, luống cuống và chút gì đó kích động.

Bà lão gõ mạnh trượng đầu rồng xuống đất, phát ra tiếng động trầm đục, giọng điệu nghe mà rùng mình: “Nhiếp Phong… quả nhiên chính là người mà Khuynh Thành Chi Luyến luôn chờ đợi! Còn không mau giao Khuynh Thành Chi Luyến ra đây!”

Minh Nguyệt bối rối nói: “Bức vách đó… chưa đầy một khắc đã tự động hủy rồi… Minh Nguyệt chưa kịp ghi nhớ chiêu thức…”

Bà lão cười khẩy: “Ngươi không nhớ được không có nghĩa nó cũng không nhớ được!” Nói rồi, bà ta nhìn chằm chằm Nhiếp Phong bằng ánh mắt sắc bén.

Đoạn Lãng phì cười: “Sao bảo các ngươi bảo vệ Khuynh Thành Chi Luyến cả ngàn năm nay? Nói là người có duyên mới có được mà? Ta lại chỉ thấy có người muốn cướp nó thôi.”

Bà lão hừ một tiếng: “Khuynh Thành Chi Luyến vốn là của chúng ta. Đương nhiên chúng ta sẽ dùng nó để bảo vệ Vô Song Thành. Nó mà rơi vào tay các ngươi, kiểu gì các ngươi chẳng lấy nó đối phó Vô Song Thành!”

Nhiếp Phong tỏ ra khó xử: “Ừm… không phải ta không muốn giao ra chiêu thức đó, mà là… ta thực sự không biết phải miêu tả nó thế nào cho người khác nghe…”

Đoạn Lãng đảo mắt vài vòng, cũng phát hiện chiêu Khuynh Thành Chi Luyến này rất khó diễn tả bằng lời. Dù có nói ra được một vài điều, cũng không phải tất cả mọi người đều hiểu. Nó không khỏi sinh lòng kính phục với Võ Thánh, người đã sáng tạo ra chiêu này.

Bà lão quát lên: “Nói xằng! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, đừng trách bà lão này vô tình!” Dứt lời, bà lão giơ cây trượng, lao đến tấn công Nhiếp Phong, thậm chí còn nghe được cả tiếng xé gió.

Nhiếp Phong tiếp chiêu. Đoạn Lãng đang định rút kiếm hỗ trợ lại chợt liếc thấy Minh Nguyệt đột nhiên tấn công mình.

Minh Nguyệt vừa đánh vừa dịu giọng khuyên bảo: “Nhiếp đại ca… chỉ cần huynh nói ra chiêu thức rồi vẽ lại… Bà ngoại sẽ không làm khó các huynh…”

Đoạn Lãng ứng chiến, cười khẩy, nói với giọng trào phúng: “Nực cười, đến khi bọn ta hết giá trị lợi dụng, e rằng đến xác cũng chẳng còn!”

Hai cô ả như yêu tinh kia õng ẹo đứng một bên quan sát trận chiến, tay vẫn túm Tiểu Nam với Tiểu Miêu, miệng thì cười khúc khích: “Chồ ôi, sao lại đánh nhau kịch liệt thế, quên mất hai đứa bé đáng yêu này rồi à?”

Nhiếp Phong bị phân tâm, sườn trái lập tức bị trượng đầu rồng đánh trúng, phun ra một ngụm máu. Nhưng cậu vẫn cuống cuồng hô lên: “Trẻ nhỏ vô tội, muốn thế nào cứ nhằm vào ta, sao lại lấy trẻ con ra để uy hiếp?” Giờ phút này, cậu tiếp chiêu của bà lão càng ngày càng chật vật.

Đoạn Lãng vốn đã khó lòng thắng được Minh Nguyệt, bây giờ lại cuống lên, chỉ ước gì có thể xông tới b0p ch3t hai đứa bé kia, nhưng cuối cùng chỉ đành nói rằng: “Chẳng phải các ngươi vẫn hô hào ‘nghĩa bạc vân thiên’ sao? Đúng là làm mất mặt tổ tông. Võ Thánh thực sự phải xem lại, con cháu do người không phải chính thất sinh ra chẳng phải loại tốt đẹp!”

Câu nói này làm Minh Nguyệt chấn động, thế công chậm lại; nhưng lại triệt để chọc tức bà lão kia, cây trượng lấy thế che trời lấp đất dồn dập tấn công Nhiếp Phong. Đoạn Lãng nắm bắt thời cơ, thoắt cái đã lao đến chỗ hai cô nàng lẳng lơ kia. Cả hai đều chỉ có võ công ngang cao thủ nhất đẳng bình thường, sểnh ra một cái đã thấy mình bị tấn công.

Mặc dù Đoạn Lãng không muốn bỏ lại Nhiếp Phong, nhưng nó cũng biết lúc này mà muốn cùng nhau chạy thoát là chuyện quá khó. Bà lão kia muốn có được Khuynh Thành Chi Luyến, chắc chắn sẽ không giết Nhiếp Phong, bây giờ nó chạy trước lại tốt hơn. Tầm này chắc sư phụ của tụi nó cũng sắp đến Vô Song Thành rồi, đi tìm viện binh mới là thượng sách.

Bà lão rít lên một tiếng bén nhọn, trượng gỗ đập trúng ngực Nhiếp Phong, đánh cho cậu bay ra xa. Cô nàng có nốt ruồi son ở trán lập tức tiến lên trói chặt Nhiếp Phong.

Bà lão giận dữ quát: “Ngũ Dạ cùng ta đuổi theo nó!” Chưa dứt lời, người đã lao ra ngoài, nhanh như sấm rền gió cuốn.

Cô ả xách hai anh em Tiểu Nam và Tiểu Miêu thả tụi nó xuống, xoay người đuổi theo. Trong động chỉ còn ba người lớn và hai đứa trẻ.

Cô nàng có nốt ruồi son trên trán vỗ gương mặt tái nhợt, miệng còn dính máu của Nhiếp Phong, cười lanh lảnh: “Ôi chao, người thật còn tuấn tú hơn trong tranh nữa. Xem ra Nhị muội nói đúng, ngươi quả thực là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử!”

Nhiếp Phong liếc Minh Nguyệt với ánh mắt thảm đạm, rồi quay sang nhìn Tiểu Nam và Tiểu Miêu, vẻ mặt lộ rõ đau đớn, chẳng đành lòng. Đối diện với ánh mắt ấy, Minh Nguyệt chỉ biết cúi đầu, chẳng nói năng gì.

Cô nàng kia không quan tâm nhiều đến thế, ả túm Tiểu Miêu, nắm những ngón tay nhỏ nhắn, non mềm của cô bé, cất giọng kiều mị: “Ta khuyên ngươi mau mau nói ra chiêu thức Khuynh Thành Chi Luyến đi, nếu không… Ta sẽ bẻ gãy từng ngón tay của con bé này!”

Nhiếp Phong thảng thốt, đột nhiên hộc máu.

Minh Nguyệt ngẩng phắt đầu lên: “Chị cả… không thể làm như vậy!”

Cô chị cả lạnh lùng lườm Minh Nguyệt, giọng điệu lộ rõ sự ganh tỵ: “Ô kìa, còn ở đó giả vờ làm thánh nữ đơn thuần gì nữa? Đến khi có được Khuynh Thành Chi Luyến, ngươi lại đi hoan hảo với hắn là được chứ gì?”

Minh Nguyệt nghẹn ngào, mắt rưng rưng ướt lệ: “Không phải như vậy đâu… chị cả… chúng ta bảo vệ Vô Song Thành, sao có thể làm hại những đứa trẻ vô tội trong thành được?”

Cô ả kia cười khinh khỉnh: “Ta không quan tâm. Ta chỉ biết nếu không lấy được Khuynh Thành Chi Luyến, lát nữa bà ngoại về thì chúng ta ‘ăn đủ’. Ngươi đem lòng yêu lang quân tuấn tú kệ ngươi, đừng có liên lụy đến ta!”



Đoạn Lãng chạy điên cuồng trong đêm đen, không ngơi nghỉ dù chỉ thoáng chốc. Nó gần như không phân biệt được phương hướng nữa. Đường chân trời phía xa hiện lên ánh vàng lấp lánh, bỗng nhiên chiếu sáng cả một vùng trời. Bình minh sắp ló rạng rồi.

Bà lão và cô nàng Ngũ Dạ đuổi theo, nhưng không biết Đoạn Lãng chạy hướng nào, chỉ đành tìm theo khí tức, mấy lần liền đều bị Đoạn Lãng dùng kế tránh được. Họ cứ đuổi như thế từ tờ mờ sáng đến lúc mặt trời lên hẳn.

Đúng lúc này, một tiếng “uỳnh” rền vang phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Tức thì, tiếng hô giết vang vọng trời đất.

Đây là… Thiên Hạ Hội công thành!

Bà lão đang dùng khinh công bỗng khựng lại, trợn tròn hai mắt, nghĩ một lúc rồi nói với Ngũ Dạ: “Đi! Không đuổi theo thằng nhóc kia nữa. Chúng ta phải ra cổng thành, không thể để Thiên Hạ Hội phá thành!”

Ngũ Dạ gật đầu, hai người lập tức bay vút đi.

Đoạn Lãng chạy đến mức gần như cạn kiệt sức lực, trên đường đi còn phải liên tục dùng đủ loại biện pháp để đánh lạc hướng kẻ truy kích. Cuối cùng, nó dựa vào một bức tường đất nghỉ lấy hơi. Nó không chạy ra ngoài Vô Song Thành, vì ở trên thảo nguyên rộng lớn, tầm nhìn khoáng đạt sẽ rất dễ bị lộ. Nó không cho rằng mình sẽ may mắn gặp được đội quân của sư phụ, vậy nên cứ chạy lòng vòng trong Vô Song Thành, thế mà lại không bị bắt.

Bỗng nhiên, một bóng hình xuất hiện trước mắt Đoạn Lãng. Nó đang định rút kiếm, lúc nhìn kĩ mới lắp ba lắp bắp: “Vân… Vân sư huynh…”

Bộ Kinh Vân lạnh lùng nhìn bộ dạng chật vật của Đoạn Lãng. Trước đấy, nó bị thương hộc máu, lại chạy khắp nơi, nên bây giờ quần áo rách tươm, dính đầy máu và bùn đất, trông như giẻ lau. Đôi mắt ánh lên vẻ chán ghét, Bộ Kinh Vân lãnh đạo hỏi: “Phong sư đệ đâu?”

Đoạn Lãng lập tức lộ vẻ mặt lo âu, luống cuống. Nó không còn hơi sức bận tâm đến thái độ, giọng điệu của Bộ Kinh Vân, vội vàng nói: “Đệ và Phong sư huynh bị bắt… Đệ trốn được, nhưng Phong sư huynh bị kẹt lại rồi… Chúng ta mau đi cứu huynh ấy thôi!”

Bộ Kinh Vân liếc về phía biệt phủ của Độc Cô Nhất Phương, chẳng hề do dự, lạnh lùng nói: “Dẫn đường.”
Bình Luận (0)
Comment