Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 92

Dịch: Mạc Nguyệt

Đây là một sảnh lớn chỉ le lói vài tia sáng. Chính giữa sảnh là một người đàn ông mặc áo gấm, tỏa ra khí chất bất phàm, tuổi chừng trên dưới bốn mươi. Nhưng đôi mắt sắc bén rồi lại thâm trầm, tang thương kia nói cho ta biết người này không chỉ bốn mươi tuổi. Có lẽ vì võ công cao siêu nên mới làm chậm quá trình lão hóa.

Có một người phụ nữ thân hình yểu điệu ngồi trong lòng người đó, chỉ thoáng liếc nhìn đã thấy người phụ nữ này có nhan sắc khiến bao kẻ đố kỵ. Nhìn bề ngoài, cô ta ít cũng phải hơn ba mươi rồi, không còn trẻ nữa, nhưng làn da trắng mịn màng không có lấy một nếp nhăn, đôi mắt hoa đào sóng sánh, đuôi mắt cong cong như biết đưa tình. Hơn nữa, những thiếu nữ xanh non mơn mởn làm sao so được với vẻ quyến rũ mặn mà ấy. Người phụ nữ này tựa như đào mật chín mọng, khiến người ta thèm thuồng.

Đứng bên cạnh ghế bành là một thiếu niên chừng mười hai, mười ba tuổi, mặt mày điển trai, dễ thương, đôi mắt long lanh cứ đảo liên hồi. Người phụ nữ khoác một tay lên vai cậu. Hiển nhiên ba người này là một gia đình hòa hợp.

Có hai người khác chia ra đứng hai bên, do không đủ ánh sáng nên nhìn không rõ mặt mày ra sao, chỉ biết là hai người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Xung quanh còn có rất nhiều hộ vệ đeo mặt nạ, sát khí tanh máu toát ra từ những chiếc mặt nạ dữ tợn.

Đứng bên dưới là một thanh niên tuổi tầm hai tư, hai lăm. Thanh niên có diện mạo tuấn tú, nhưng đôi mắt trông có vẻ tàn nhẫn vô tình, trái ngược với ngoại hình, rồi lại tăng thêm cảm giác tà mị.

“Tuyệt Tâm, năm năm qua con làm tốt lắm. Hiện giờ chúng ta xem như đã có chút nền tảng ở trung nguyên. Đều nhờ công của con.” Người đàn ông ngồi chính giữa sảnh từ tốn cất lời.

“Đa tạ phụ thân. Được san sẻ nỗi lo giúp phụ thân là vinh hạnh của con.” Thanh niên đáp với giọng khiêm nhường.

“Ừm…” Người đàn ông gật gù, nói bằng ngữ điệu bình thản: “Kể từ hôm nay, con giao lực lượng ngầm ở trung nguyên cho Tuyệt Địa, giao mạng lưới công khai cho Thiên Hành, còn con ở lại trấn giữ tổng đà đi.”

Tuyệt Tâm cúi đầu, giọng điệu vẫn bình tĩnh, khiêm nhường như trước: “Vâng, thưa phụ thân. Nếu Tuyệt Tâm có chỗ nào làm chưa đủ, mong hai vị trưởng lão bao dung cho.”

Hai người đứng hai bên hờ hững tỏ ý đã biết. Người đàn ông ngồi chính giữa phẩy tay, “Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì con lui xuống đi.” Chẳng chờ Tuyệt Tâm ra ngoài, ông ta đã hôn người phụ nữ trong lòng mình, không hề e ngại những người xung quanh. Cậu nhóc đứng bên cạnh có vẻ đã quen với điều này, còn nhìn Tuyệt Tâm chậm rãi rời đi với ánh mắt chế giễu.

Tuyệt Tâm dường như chẳng hề nhận ra, cứ thế rời khỏi sảnh lớn, đi xuyên qua đường hầm sâu hun hút. Trong đường hầm tối tăm, đáy mắt hắn ta như loáng qua ánh nhìn sắc bén, rồi lại bị bóng tối vô tận nuốt chửng, không còn dấu vết.



Về đến Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, Lăng Ngạo Thiên bảo Bộ Kinh Vân lên lầu nghỉ trước, mình thì quay lại tầng một, bảo ám vệ gọi Nhiếp Phong đến.

Từ ngày Đoạn Lãng rời đi, đã mấy lần Nhiếp Phong muốn nói chuyện tử tế với Lăng Ngạo Thiên, nhưng bị đủ thứ chuyện ngăn cản. Thật ra hắn cũng cố ý tránh cậu. Bây giờ thời cơ đã tới, cũng nên chuyện trò một phen rồi.

Những năm qua, Lăng Ngạo Thiên không nhồi nhét toan tính mưu kế nào vào đầu Nhiếp Phong cũng chỉ vì mỗi người một bản tính. Kiểm soát người khác nào có dễ dàng. Giống như Tần Sương, Nhiếp Phong, Đoạn Lãng, tất cả đều không phải nhân vật đơn giản. Họ không giống ám vệ, những đứa trẻ được nhận nuôi và bồi dưỡng lòng trung thành từ khi còn nhỏ. Huống chi, Lăng Ngạo Thiên cũng không định biến họ thành những người như thế. Có nhiều việc cứ thuận theo tự nhiên hiệu quả lại tốt hơn.

Khi Nhiếp Phong bước vào Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu với tâm trạng thấp thỏm bất an, Lăng Ngạo Thiên đang ngồi sau ngự án với bản mặt vô cảm, thấy cậu vào cũng chỉ gật nhẹ rồi ra hiệu cho cậu ngồi bên cạnh, sau đấy tiếp tục xem báo cáo, không nói năng gì.

Nhiếp Phong chần chừ một chốc, cuối cùng mở lời: “Sư phụ…”

“Ừm?”

Nhiếp Phong bình tĩnh lại, nói: “Xin sư phụ đừng trách tội Lãng… sư đệ. Đệ ấy chỉ nhất thời bồng bột thôi, con tin rằng đệ ấy sẽ không phản bội đâu. Phong nhi sẵn lòng đi tìm Lãng về. Mong sư phụ cho đệ ấy một cơ hội.”

Lăng Ngạo Thiên bỏ báo cáo xuống, ngẩng lên nhìn Nhiếp Phong với ánh mắt đầy ẩn ý, lát sau mới chầm chậm hỏi: “Phong nhi cho rằng lúc ấy vì sao Đoạn Lãng lại đột nhiên phản bội rồi rời đi?”

Nhiếp Phong ngẩn người, cúi đầu nghĩ một chốc rồi đáp: “Lãng… trên đường đi tâm trạng đệ ấy đã không tốt rồi…”

Nhiếp Phong ấp úng mãi, nhưng Lăng Ngạo Thiên cũng không tiếp lời. Cuối cùng, cậu nói với giọng thoáng chút buồn bã: “Có lẽ là đệ ấy… giận con…”

Lăng Ngạo Thiên hơi nheo mắt nhìn cậu, lại hỏi: “Thế Phong nhi cho rằng vì sao Đoạn Lãng lại giận?”

Nhiếp Phong hơi lúng túng, cuối cùng vẫn nói: “Có lẽ vì… Đệ Nhị cô nương và Lạc Tiên cô nương đã làm chậm trễ hành trình…”

“Ừm.” Lăng Ngạo Thiên lại cúi đầu xem báo cáo, cười thầm trong lòng. Chút tâm tư đó của Đoạn Lãng đến Tần Sương còn nhận ra, U Nhược với Vân nhi thì biết từ lâu rồi, còn nhiều lần âm thầm cản trở nó, lấy ra làm trò cười. Nhưng người ở trung tâm câu chuyện lại cứ ngơ ngơ ngác ngác, mãi không phát hiện, xem chừng vẫn coi đấy là tình cảm huynh đệ. Đoạn Lãng còn định lấy chuyện lần này để thăm dò Nhiếp Phong, giờ thì nó phải sầu thật rồi.

Thấy sư phụ lại không để ý đến mình, cũng không tỏ thái độ, Nhiếp Phong hơi cuống, vội nói: “Sư phụ… để Phong nhi đi tìm đệ ấy về đi… Xin sư phụ cho đệ ấy một cơ hội nữa…”

Lăng Ngạo Thiên gõ lên mặt bàn ra vẻ trầm ngâm, lạnh nhạt nói: “Không cần con đi tìm ta cũng biết Đoạn Lãng đang ở đâu. Ta có việc khác muốn con đi làm…”

“Sư phụ!” Nhiếp Phong cuống lên, không kìm được ngắt lời sư phụ, khẩn khoản: “Lãng còn nhỏ, chỉ là nhất thời nông nổi thôi. Với lại chuyện này đều do con mà ra, sư phụ muốn phạt thế nào cũng được, chỉ xin sư phụ cho đệ ấy một cơ hội nữa…”

Lăng Ngạo Thiên chống má, nửa cười nửa không: “Ta đâu có nói là không đồng ý, Phong nhi vội cái gì?”

Nhiếp Phong khựng lại, nói với vẻ mừng rỡ: “Thật sao? Thế con đi tìm đệ ấy ngay đây, nhất định sẽ đưa đệ ấy về.”

Lăng Ngạo Thiên phẩy tay, “Đã bảo là không cần con đi tìm rồi mà. Con đi làm việc khác đi, làm tốt thì chuyện của Đoạn Lãng xem như bỏ qua.”

Nhiếp Phong nghe thế rối rít gật đầu thưa vâng, “Phong nhi chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư phụ, cũng xin cảm ơn sư phụ thay Lãng.”

Lăng Ngạo Thiên đứng dậy, giọng nghiêm túc hơn đôi chút, “Đây không phải trò trẻ con, mà là chuyện lớn liên quan đến bách tính thần châu. Không chỉ vì một mình Đoạn Lãng.”

Nhiếp Phong cũng nghiêm túc hẳn lên, chắp tay nói: “Xin sư phụ chỉ bảo.”

“Vô Thần Tuyệt Cung của Đông Doanh cuối cùng đã dương buồm vượt biển tới đây rồi. Đến nay, họ đã mai phục trong nội bộ thần châu, có hơn mười gia tộc lớn nhỏ và không ít lãng khách giang hồ làm việc cho họ, vọng tưởng lật đổ Thiên Hạ Hội chúng ta.” Nói rồi hắn nhìn chằm chằm Nhiếp Phong, ngữ điệu nghiêm túc hơn hẳn, “Phong nhi, người không cùng tộc tất có lòng riêng. Cho dù là người dị tộc hay những kẻ phản bội tổ tông để nương nhờ dị tộc đều không thể dung thứ. Vậy nên sư phụ muốn con làm việc này, con có làm được không?”

Nhiếp Phong thầm giật mình, dõng dạc đáp: “Sư phụ yên tâm, dị tộc dám đến xâm phạm thần châu, Phong nhi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua. Chỉ là Phong nhi còn chưa biết, con nên làm thế nào?”

Lăng Ngạo Thiên gật gù, “Ta sẽ giao một số tin tức đã nắm được cho con. Theo tình báo, họ đã dùng thủ đoạn bỉ ổi để bắt rất nhiều người trong võ lâm, định ép họ giao ra điển tịch võ học của gia tộc mình và hàng phục Vô Thần Tuyệt Cung. Vậy nên con phải lần theo những manh mối đó, tìm ra nơi ẩn thân của Vô Thần Tuyệt Cung tại trung nguyên, đồng thời cố gắng giải cứu những người bị bắt. Nếu gặp khó khăn, chỉ cần tìm đến chỗ quan nhân, rồi dẫn các đệ tử Thiên Hạ Hội cùng đi giải cứu là được.”

Nhiếp Phong gật đầu đáp: “Vâng. Phong nhi sẽ hành động một mình, tìm ra địa điểm trước rồi sẽ lượng sức mà làm.”

“Tốt lắm. Chuyện cứu người đừng cậy mạnh, phải chú ý đảm bảo an toàn cho bản thân.”

“Sư phụ yên tâm, Phong nhi sẽ không hành động l0 mãng.” Nói rồi cậu lại đắn đo, hỏi: “Nhưng… Lãng…”

Lăng Ngạo Thiên cười khẽ, “Các con đều là đệ tử ta nuôi dạy nhiều năm, từ lâu ta đã coi các con như con ruột. Cha con giận nhau chẳng lẽ còn phải đòi đánh đòi giết?”

Nhiếp Phong mừng rỡ, “Sư phụ nói phải. Phong nhi sẽ đi chuẩn bị ngay, nhất định sẽ tìm ra sào huyệt của người Đông Doanh.”

Lăng Ngạo Thiên nói với giọng ôn hòa, “Tốt lắm. Con không cần lo chuyện của Lãng nhi nữa. Cứ để nó đi đây đi đó cho nguôi ngoai, khi nào nó muốn về, sư phụ vẫn sẽ thương nó như ngày trước.”

Cuối cùng Nhiếp Phong cũng trút bỏ vẻ mặt thấp thỏm lo âu, rời đi với tâm trạng thoải mái.

Chờ Nhiếp Phong đi xa, Lăng Ngạo Thiên gõ nhẹ lên tay vịn ghế, nghĩ thầm: “Cái thằng nhóc thối đó… muốn thăm do Phong nhi à? Ta cứ không để con được như mong muốn đấy… Muốn nó chạy khắp thiên hạ đuổi theo con à? Vốn cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng ai bảo con không nể tình, đâm Vân nhi một nhát, sư phụ đành tìm đến Nhiếp Phong của con tính sổ thôi.”

Nghĩ tới đây, tâm trạng vui hơn hẳn, hắn ung dung đứng dậy, quay người lên lầu.
Bình Luận (0)
Comment