Truyền Thuyết Phật Địa Tạng - Tiểu Yêu Vu Vu

Chương 18

Bản tính của Đại M đã quay trở lại, nó cười một cách có chút tà khí: “Bác Cây Tinh, những cái rễ của bác lộn xộn, phức tạp, có phải cũng nên cắt tỉa lại một chút rồi không.”

Một câu nói khiến râu của Lão Cây Tinh run rẩy, những cái rễ kia cũng căng thẳng mà co rút lại, “Tổ tông thần thú ơi, đó là mạng sống của lão đấy!”

“Lão?” Đại M hất cằm lên.

Lão Cây Tinh lè lưỡi, dạo này lão chui vào quán net đen ở cổng khu dân cư lên mạng nhiều quá, “Ngài có chỉ thị gì, cứ giao phó cho lão già này là được rồi.”

“Cũng không phải chuyện gì to tát,” Đại M nói, “Lúc đến đây hai tháng trước, không cẩn thận làm mất một viên ngọc, thực ra viên ngọc đó là vật nhỏ mà ngày thường Địa Tạng Bồ Tát không có việc gì làm cầm trong tay nghịch chơi, cũng không có tác dụng gì lớn, nhưng dù sao cũng là một món đồ trang sức, mất đi thì không hay cho lắm, không biết Bác Cây Tinh có thấy nó không ạ?”

“Có thấy! Có thấy!” Lão Cây Tinh đã sớm đoán là vì chuyện viên ngọc, e rằng trong lòng đã luyện tập câu trả lời này mấy lần rồi, “Lúc đó là do Hà Hồn sông Hoàng Hà lấy đi, sau đó giấu vào bụng một con bồ câu đen trong chuồng bồ câu nhà Lão Lưu, sau nữa những con bồ câu đó bị một con mèo béo làm cho bay tán loạn, lão cũng không biết cụ thể nó đi đâu nữa rồi!”

“Thật không?” Đại M ghé sát lại gần nó, giật giật bộ râu của nó.

“Thật mà, thật mà!” Trên trán Lão Cây Tinh lấm tấm mồ hôi.

Đại M buông bộ râu của nó ra, nói: “Không có việc gì nữa, bác về đi, hễ có tin tức gì về viên ngọc, lập tức báo cho ta, nếu không, ta nhất định phải thay bác cạo râu một phen đấy!”

“Vâng! Vâng! Vâng…” Lão Cây Tinh nói một tràng “vâng”, trong lòng thầm nghĩ: Đế Thính này còn độc ác hơn cả yêu tinh Hải Thanh kia, con thố tôn* đó cũng chỉ dọa cho chuột đến gãi ngứa cho ta mà thôi.

24.

Tiểu Lỗ cõng búp bê Tây, bên trong chứa đựng linh hồn của oán linh “búp bê Tây”. Trước đây oán linh búp bê Tây do bị giới hạn bởi thi thể, phạm vi hoạt động chỉ giới hạn trong tòa nhà đó, bây giờ thì tốt rồi, có Tiểu Lỗ cõng, búp bê Tây cuối cùng cũng được nhìn thấy thế giới bao la.

Đêm đã khuya, vầng trăng như mọc lông, vàng vọt. Tiểu Lỗ cõng búp bê Tây, lẻn vào bệnh viện. Tiểu Lỗ nhìn người phụ nữ xanh xao nằm trên giường bệnh, trên người cô ta cắm mấy cái ống, giống như một công cụ tưới tiêu.

“Cô ta chính là kẻ thù của cô?” Tiểu Lỗ hỏi.

Búp bê Tây gật đầu, ánh mắt phức tạp, “Chính là cô ta! Là cô ta hại tôi không có hình người, ngay cả chuyển thế đầu thai cũng không được!”

“Vậy tại sao cô không giết cô ta?” Tiểu Lỗ hỏi, l**m l**m môi, “Tôi có thể giúp cô!”

“Không cần cậu giúp!” Búp bê Tây kéo Tiểu Lỗ lại, nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh, hằn học nói: “Tôi muốn cô ta sống không bằng chết!”

“Sống không bằng chết như thế nào?” Tiểu Lỗ hỏi, và tỏ ra vô cùng hứng thú với điều này. Nó ngày càng phát hiện ra lợi ích và niềm vui khi làm kẻ xấu, cũng như sự tự do có được từ đó. Nó hận người chủ trước đây đã dạy dỗ nó thành một con chó, mặc dù bản thân nó, vốn dĩ là một con chó.

“Tôi vẫn chưa nghĩ ra!” Búp bê Tây quay người lại, nhớ lại nụ cười của người phụ nữ kia trong khoảnh khắc nhảy xuống, nụ cười đó rõ ràng là cười với mình, chính nụ cười đó đã khiến búp bê Tây vào giây phút cuối cùng, tự tổn hao năng lượng để đỡ lấy cô ta.

Tại sao cô ta lại cười? Tại sao? Tại sao? Không phải cô ta đã quên mình rồi sao?

“Sở trường lớn nhất của người phụ nữ này chính là hay quên, quên đi đau khổ, sở trường này thật ích kỷ, ích kỷ đến mức không hề đếm xỉa đến những người bị lãng quên!” Đôi mắt của búp bê Tây biến thành màu đỏ như máu, đỏ đến mức gần như phun ra lửa. Tiểu Lỗ đọc được ánh mắt này, ánh mắt này, nó cũng đã từng có, đó là sự không cam lòng khi bị bỏ rơi, chuyển hóa thành phẫn nộ.

“Đi thôi!” Búp bê Tây quay người bước ra khỏi phòng bệnh, Tiểu Lỗ nhìn người phụ nữ kia một cái, búp bê Tây thúc giục: “Đi đi! Cậu đừng có ý đồ với cô ta, ngoài tôi ra, không ai được phép giết cô ta!”

Thật khó hiểu! Tiểu Lỗ đi theo sau búp bê Tây, suy nghĩ xem thức ăn tối nay ở đâu.

“Cô có nghe nói về Như Ý Bảo Mệnh Châu chưa?” Tiểu Lỗ vừa đi vừa hỏi.

“Đã sớm nghe nói rồi.” Búp bê Tây đã trở lại bình thường, nhưng vẻ mặt vẫn u uất.

“Vậy cô có nghe chuyện về Đế Thính chưa?” Tiểu Lỗ lại hỏi.

“Đương nhiên! Đế Thính hút máu chẳng phải là nói ngươi sao?” Búp bê Tây thầm nghĩ, mình sợ là người biết tin Đế Thính lưu lạc nhân gian sớm nhất rồi, ban đầu còn hy vọng nó có thể giúp mình đầu thai chuyển thế nữa chứ!

“Ta đâu phải là Đế Thính gì! Nói thật nhé, nghe nói Đế Thính đến đây là để tìm Như Ý Bảo Mệnh Châu, vậy tức là Như Ý Bảo Mệnh Châu đang ở gần đây đó!” Trong mắt Tiểu Lỗ lóe lên ánh sáng kỳ dị.

“Đúng vậy, tìm được Như Ý Bảo Mệnh Châu, tôi có thể mượn sức mạnh của nó để đầu thai lần nữa, không cần phải làm cô hồn dã quỷ nữa…” Búp bê Tây thản nhiên nói.

“Như Ý Bảo Mệnh Châu lợi hại đến vậy sao?” Tiểu Lỗ hỏi.

“Đương nhiên, đó là sức mạnh to lớn như ý nguyện của chúng sinh!” Búp bê Tây thở dài, quá nhiều chuyện là có thể gặp mà không thể cầu.

“Nếu Như Ý Bảo Mệnh Châu lợi hại đến vậy, nếu chúng ta có thể tìm thấy nó trước tiên, thì còn đầu thai chuyển thế làm gì nữa?!” Tiểu Lỗ cười nói, búp bê Tây đột nhiên cảm thấy Tiểu Lỗ rất đáng sợ, một người tốt nếu trở nên xấu xa, sẽ còn xấu hơn bất kỳ kẻ xấu nào.

“Tìm được Như Ý Bảo Mệnh Châu? Đâu có dễ như vậy!” Búp bê Tây từ xa nhìn thấy một người đàn ông đi tới, ra hiệu cho Tiểu Lỗ nép vào bên cạnh trốn trước, búp bê Tây có thể cảm nhận được năng lượng tà ác trên người đàn ông đó.

“Cô quên tôi là một con chó rồi sao?” Không hiểu vì sao, lúc Tiểu Lỗ nói câu này, trong lòng lại cảm thấy không mấy dễ chịu, giống như rất nhiều người Trung Quốc khi nói mình là người Trung Quốc lại cảm thấy tự ti, lúc Tiểu Lỗ nói mình là một con chó, trong lòng vậy mà lại cũng nảy sinh cảm giác tự ti mãnh liệt. Nó chưa bao giờ có cảm giác này, cảm giác này khiến nó thấy bực bội, đáng thương và phẫn nộ một cách khó hiểu. Nếu tìm được Như Ý Bảo Mệnh Châu, nguyện vọng đầu tiên của nó là được làm người.

Không phải nó căm hận loài người sao? Sao lại muốn biến thành con người chứ?

Bình Luận (0)
Comment