Có được Như Ý Bảo Mệnh Châu thì sẽ thế nào?
“Tôi muốn nghỉ ngơi rồi, anh cũng nghỉ sớm đi!” Mao Mao cuối cùng cũng lên tiếng tiễn khách.
“Được! Được!” Lưu Vĩ rất cẩn thận kéo chăn đắp lại cho Mao Mao, hành động này khiến Mao Mao cảm thấy ấm áp, tựa như quay về thời thơ ấu, quay về bên cạnh cha mẹ.
Lưu Vĩ rón rén đi đến cửa, bật chiếc đèn sàn ở cửa lên, ánh đèn có màu vàng cam ấm áp, lại rất lãng mạn. Sau khi bật đèn sàn, Lưu Vĩ mới tắt đèn trần trong phòng bệnh.
Chiếc đèn sàn này là do Lưu Vĩ đặc biệt mua tới. Bao nhiêu năm rồi, A Lạc ngủ vốn sợ bóng tối, trong phòng nhất định phải đặt một viên dạ minh châu màu vàng cam mới có thể ngủ được.
Mao Mao cảm thấy trong lòng dâng lên một luồng hơi ấm kỳ lạ, người đàn ông xa lạ này sao lại biết cô sợ bóng tối? Cô trước giờ vẫn luôn sợ bóng tối, chỉ là lúc ngủ, Kính Tử chỉ cần có một chút ánh sáng cũng sẽ không ngủ được, cho nên cô vẫn luôn chịu đựng, chịu đựng bóng tối.
“Ngủ ngon nhé A Lạc!” Lưu Vĩ nhẹ nhàng nói.
“Ngủ ngon.” Mao Mao nói, “À phải rồi, anh tên là gì?”
Trong lòng Lưu Vĩ dâng lên một niềm vui cuồng nhiệt, há miệng ra, định nói “Ta là Hà Thần Phùng Di”, nhưng nghĩ lại thấy không ổn, bèn nói: “Tôi tên là Lưu Vĩ.”
Mao Mao mỉm cười: “Cái tên này hay đấy, không xui xẻo.”
37.
Màn đêm, là kết thúc của một ngày, cũng là sự khởi đầu của một ngày.
Mẹ của Hiểu Huy dường như đang gặp ác mộng, bật người ngồi dậy khỏi giường, cũng không mang giày, chân trần đi xuống giường.
Bồn chồn, không ngủ được.
Mạnh bạo kéo cửa ra, một người đàn ông đang đứng ở hành lang cười ngây ngô.
Lưu Vĩ đang cười ngây ngô: Nàng bảo mình nén bi thương! Nàng chúc mình ngủ ngon!! Nàng đã hỏi tên mình!!!
Hà Thần Phùng Di, phong lưu phóng khoáng, biết bao cô gái cam nguyện làm vật tế để làm nô tỳ cho hắn? Ấy vậy mà nàng Mị Phi này sau khi bị hắn cướp về, lại chẳng thèm nhìn hắn một cái. Càng không có được, càng ngứa ngáy trong lòng, càng ngứa ngáy, lại càng muốn có được, càng muốn có được, lại càng không có được, một vòng luẩn quẩn.
Hà Thần Phùng Di lần đầu tiên yêu thích cơ thể của Lưu Vĩ này, cái tên Lưu Vĩ này hay đấy, không xui xẻo.
Trong mắt mẹ của Hiểu Huy, Lưu Vĩ là một ngọn lửa, ngọn lửa của sự phẫn nộ, ngọn lửa đang bùng cháy.
Sự phẫn nộ vô cớ, khi con người phẫn nộ, chính là lúc mất đi lý trí, mất đi lý trí sẽ cảm thấy trống rỗng, một sự trống rỗng đến mức phẫn nộ.
Phật nói tứ đại giai không, nhưng nhất định phải không mà có, có chính là không, không chính là có.
Trống rỗng đến mức không còn gì, thì phải lấp đầy.
Mẹ của Hiểu Huy mặt mày trắng bệch, vươn tay về phía Lưu Vĩ.
Trống rỗng! Trống rỗng! Trống rỗng! Tùy tiện vớ lấy thứ gì đó để lấp đầy khoảng trống này, đời người chính là một câu hỏi điền vào chỗ trống.
Lưu Vĩ còn đang tự mình cười ngây ngô, thì thấy một người phụ nữ đầu bù tóc rối xông tới. Mang trong mình linh hồn của Hà Thần, cho dù bị mắc kẹt, không có pháp lực, hắn vẫn có tuệ nhãn độc đáo, thân thủ bất phàm.
Lưu Vĩ chặn cánh tay của mẹ Hiểu Huy lại, nhìn thấy một thân xác không có linh hồn, linh hồn đã sớm hồn bay phách tán, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.
Lưu Vĩ lật tay lại, đè mẹ của Hiểu Huy xuống đất. Y tá trong bệnh viện trước giờ vốn không có cảm tình tốt với Lưu Vĩ, cảm thấy người này vừa bất hiếu lại có khuynh hướng bạo lực, lúc này thấy Lưu Vĩ lại đang đánh đập một bệnh nhân vô tội, vừa kêu người vừa chạy lên can ngăn.
Ba người giằng co, cô y tá trong lúc cấp bách liền rút kim tiêm đâm vào cánh tay của Lưu Vĩ, một mũi thuốc an thần, cơ thể của Lưu Vĩ ngã xuống đất. Linh hồn của Phùng Di vẫn còn tỉnh táo, nhìn thấy mẹ của Hiểu Huy ngoạm một miếng vào người y tá, cô y tá hét lên thảm
thiết rồi bỏ chạy. Mẹ của Hiểu Huy lau miệng, chạy về phía bên kia hành lang, tốc độ cực nhanh.
Sự phẫn nộ chính là động cơ bốn bánh cho tốc độ này.
Virus đang lây lan.
Có người gọi 113, giọng điệu lo lắng: Mau đến khu dân cư Địa Đạt!! Có kẻ xấu! Theo sau là một tiếng hét thảm thiết…
Có người gọi 114, giọng điệu chậm rãi: Tôi nhìn thấy lửa, khắp nơi đều là những ngọn lửa đang chạy…
Có người gọi 115: Tôi bị cắn, bị người ta cắn, không cử động được nữa…
Đêm khuya, đường dây nóng chống kh*ng b* của trụ sở Liên Hợp Quốc vang lên: “Mã hiệu 007 kêu cứu: Khu vực giám sát số 6 Trung Quốc, bị phần tử kh*ng b* tấn công…”
113 đến rồi, 114 đến rồi, 115 đến rồi, lực lượng vũ cảnh trang bị đầy đủ vũ khí đến rồi…
Khu dân cư Địa Đạt bị quân đội quản lý, 115 đưa 113 và 114 bị thương lao ra khỏi khu dân cư. Tư lệnh quân đội tức giận đập bàn ở nhà: “Cái gì? Đồ vô dụng! Một lũ vô dụng! Đao thương bất nhập à? Vớ vẩn!”
Lũ Nhật lùn còn bị đánh về nước được, lại không trị được mấy tên côn đồ sao? Tư lệnh quân đội thay bộ đồ ngủ, đích thân xuất mã.
Nữ hoàng kiến màu nâu bay, bay mãi.
Đêm nay nhân gian sao lại náo nhiệt đến vậy? Tựa như đang tổ chức một vũ hội Halloween hoành tráng, bách quỷ dạ hành, quỷ sợ người, người lại sợ người không có linh hồn.
Như Ý Bảo Mệnh Châu đang ở đâu? Địa Tạng, ngài ở đâu?
Đồng Đồng tập trung tinh thần, nhìn thấy Sư Tử mình mẩy dính đầy phân và nước tiểu đang trốn trong cống thoát nước khóc lóc.
Sư Tử biết, mình đã gây họa rồi, nó lẽ ra nên nghe lời Đại M, sớm quay về “địa ngục”.
Ta không vào địa ngục? Thì ai vào?
Ta không vào địa ngục thì ai vào? Đại M ngồi trên thân cây hòe già, khổ tâm khuyên nhủ: “Lão Cây Tinh, ngươi đừng có làm tay sai cho hổ.”
“Ta… ta…” Lão Cây Tinh rơi vào thế khó xử, một bên là người thân cận của Địa Tạng, một bên là Đồng Mị pháp lực vô biên.
“Bây giờ là cơ hội tốt để ngươi lập công, sau khi Địa Tạng hiện thân, nhất định sẽ không để ngươi chịu khổ vô ích đâu!”
“Ta… ta…”
“Sao ngươi lại không có lập trường gì cả vậy?” Đại M sốt ruột.
Cây cối trước giờ vốn không có lập trường, gió bên nào mạnh thì ngả về bên đó.
Hiện tại, bên phía Đồng Mị gió đang mạnh hơn.
38.
Ngày hôm sau, giáo sư Tiếu xuất hiện trên tất cả các kênh truyền hình, dù có chuyển kênh nào, vào bất kỳ thời điểm nào.
Giáo sư Tiếu nói trên truyền hình: “Kết quả xét nghiệm sơ bộ cho thấy, thành phố của chúng ta đang lan truyền một loại virus kỳ lạ, đường lây truyền là qua máu. Người bị nhiễm sẽ mất đi lý trí, hễ thấy vật sống là tấn công. Hệ thống thị giác của người bị nhiễm bị phá hủy nghiêm trọng, chỉ tấn công những sinh vật đang chuyển động. Chúng tôi khuyến cáo người dân tuyệt đối không ra ngoài, khóa chặt cửa ra vào và cửa sổ. Nếu gặp phải người bị nhiễm bệnh, nhất định không được hoảng sợ, hãy giữ nguyên tư thế không động đậy, có lẽ sẽ may mắn thoát nạn! Hãy ghi nhớ! Hãy ghi nhớ!”