Truyền Thuyết Phật Địa Tạng - Tiểu Yêu Vu Vu

Chương 36

Dương đông kích tây.

Phùng Di nắm viên Như Ý Bảo Mệnh Châu, nhìn Mị Phi, nói: “A Lạc, nàng chỉ có thể yêu một mình ta!”

“Hãy để Lạc Thần Mị Phi đời đời kiếp kiếp chỉ yêu một mình Hà Bá Phùng Di!”

“Đừng ước!!!!” Đại M hét lớn, nhưng đã quá muộn.

Như Ý Bảo Mệnh Châu phát ra vạn đạo hào quang bốn màu sẫm tối, bắn về phía lũ kiến trên mặt đất.

Nguyện vọng của Phùng Di không thành hiện thực, ngược lại còn đúng theo ý của lũ kiến.

Lũ kiến trên mặt đất nhanh chóng bành trướng, biến lớn, trở nên cao bằng cả một người. Tiếng la hét thảm thiết của con người đột nhiên vang trời dậy đất.

“Phùng Di! Xem chuyện tốt ngươi làm này!”

“Ộp Ộp? Ộp Ộp?” Tiểu Kim Thiềm Thừ ngồi xổm trên đầu Đại M, “Lớn lên rồi! Lớn lên rồi! Ộp Ộp!”

“Ta không có… ta không có bảo chúng nó lớn lên!!!” Phùng Di kêu lên.

Đại M thở dài, ý chí của loài kiến vậy mà lại mạnh mẽ đến thế!

Lẽ nào đây chính là chúng chí thành thành* trong truyền thuyết?

(眾志成城 – chúng chí thành thành: ý chí của mọi người hợp lại thành bức tường thành vững chắc)

Tĩnh Thành tập trung tinh thần.

Tiền thế của chàng là một vị pháp sư trừ ma vệ đạo nổi tiếng, là bạn sinh tử với Địa Tạng chuyển thế tu hành tại thế.

Để tạo ra một pháp khí có thể hấp thụ năng lượng yêu ma cho Địa Tạng Bồ Tát, chàng đã dốc lòng luyện chế ra Như Ý Bảo Mệnh Châu.

Như Ý Bảo Mệnh Châu không những có thể hấp thụ năng lượng của yêu ma, mà còn có thể chuyển hóa những năng lượng này thành một từ trường mạnh mẽ, thỏa mãn nguyện vọng của chúng sinh, có thể nói là biến mục nát thành thần kỳ.

Tuy nhiên, pháp khí có lợi hại đến đâu cũng có ngày bị lấp đầy, đây chính là nguyên nhân tại sao Địa Tạng lại phong ấn Đồng Mị trong trứng kiến mà không dùng Như Ý Bảo Mệnh Châu.

Như Ý Bảo Mệnh Châu uất ức kêu lên: “Tĩnh Thành! Không thể do dự nữa! Hãy giải phóng năng lượng của ta!”

Tĩnh Thành không thể không do dự, Như Ý Bảo Mệnh Châu đã rời xa Địa Tạng Bồ Tát quá lâu, không có sự siêu độ của Địa Tạng Bồ Tát, yêu lực trong cơ thể viên ngọc dần dần bành trướng, giải phóng Như Ý Bảo Mệnh Châu để thu phục Đồng Mị, sẽ phải đối mặt với nguy cơ yêu ma lại một lần nữa loạn thế.

Tĩnh Thành nhìn thế giới không còn ra thế giới trên mặt đất, nghiến răng, vẻ mặt nặng trĩu nói: “Lạc Thần, Hà Bá hãy thiết lập kết giới xung quanh ta, tạm thời phong ấn yêu khí trong Như Ý Bảo Mệnh Châu lại, Đế Thính và ta sẽ thanh tẩy Như Ý Bảo Mệnh Châu, thu phục Đồng Mị!”

Lạc Thần tự nhiên không có gì để nói, Hà Bá tuy không tình nguyện, nhưng nhìn lại đại họa do lòng ích kỷ của mình gây ra, cũng đành phải gật đầu.

“Ộp Ộp? Ộp Ộp? Vậy còn ta thì sao?” Tiểu Kim Thiềm Thừ nhảy tưng tưng.

“Ngươi hãy theo Đế Thính, Hàng Ma Kim Tích Trượng hãy dẫn giáo sư Tiếu đi cứu người trước! Cứu được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu!”

Mọi người đều nhận lệnh, Tĩnh Thành đặt Như Ý Bảo Mệnh Châu vào trong lò luyện đan của phòng thí nghiệm.

Hàng Ma Kim Tích Trượng hét lớn: “Tiểu Châu, ngày này năm sau ta sẽ đến dâng hoa cho ngươi!”

Như Ý Bảo Mệnh Châu kêu lên: “Miệng quạ đen! Ta lại chẳng chết! Chẳng qua chỉ là đi nặng một lần mà thôi!”

56.

Sống đối với nhiều người mà nói, rất quan trọng, cho dù là sống như một con rối.

Tuy nhiên Lão Lý lại không nghĩ như vậy. Lão Lý sau khi biết được mọi chuyện, một cước đá văng A Minh ra xa: “Mày xem mày đi! Xem mày đi! Còn ra hình người nữa không? Mày bảo tao làm sao ăn nói với người mẹ đã khuất của mày đây, mày thà chết theo mẹ mày còn hơn!”

Còn ra hình người nữa không? Đồng Mị cười lớn: “Thằng nhóc này, vốn dĩ không phải người thường, bây giờ đã khai mở thiên nhãn, càng có thể nhìn thấu chúng sinh trong lục đạo, e là ngay cả Đế Thính kia cũng không bằng nhỉ? Ha ha…”

Đây là mệnh sao? A Minh không biết, nhưng cậu có thể hiểu rõ, trong cơ thể của cậu và Lão Lý đều chảy dòng máu của Đồng Mị, họ và Đồng Mị là châu chấu trên cùng một sợi dây.

“Này! Nhóc con, giúp ta xem thử, lão già Địa Tạng kia lần này lại trốn đi đâu rồi?” Đồng Mị ra lệnh.

A Minh gật đầu, ngước mắt lên, trong mắt tỏa ra ánh sáng màu trắng bạc, sáng chói lóa như kim bạc.

“Địa Tạng Bồ Tát ngài ấy… hình như thật sự đã chết rồi, tan thành mây khói rồi.” A Minh nói.

“Sao có thể như vậy? Không thể nào!” Đồng Mị nhảy dựng lên, cười mà ch** n**c mắt, “Ha ha, sao ngài ấy lại ngốc như vậy?”

A Minh nhìn thẳng vào Đồng Mị, nhìn thấy linh hồn đang rơi lệ bị giam cầm trong cơ thể Đồng Mị.

A Minh còn nhìn thấy được kế hoạch của Tĩnh Thành và những người khác, nhưng cậu không nói. Cậu trước giờ chỉ dựa vào bản năng và trực giác để sống, bản năng và trực giác mách bảo cậu không thể nói, quan trọng hơn là, cậu đã nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Lão Lý, ánh mắt đó khiến A Minh cảm thấy, ông hận không thể nhét mình trở lại vào bụng mẹ, nếu như mẹ còn sống.

Đồng Mị cười, bắt đầu lên kế hoạch thống trị cho thời đại của loài kiến, đầu tiên đương nhiên là bắt tất cả loài người phải chui xuống hang động để sinh sống.

Hơn một trăm triệu năm qua, bất kể sinh vật trên cạn biến đổi ra sao, chúng dựa vào cơ thể nhỏ bé và sức mạnh tập thể của mình để kiên cường sinh tồn. Chúng có kinh nghiệm canh tác nông nghiệp tiên tiến hơn cả loài người, kỹ thuật trồng nấm trong hang động khiến loài người phải hổ thẹn.

Chúng trở thành sinh vật ưu thế duy nhất trên mặt đất có thể đối đầu với loài người, điều chúng chờ đợi, có lẽ chính là ngày hôm nay.

Loài kiến hung dữ, dù sao thì chúng và ong bắp cày cũng có chung tổ tiên.

Chúng sống một cách kín đáo trong hang động, chỉ vì cơ thể nhỏ bé, mà bây giờ, đã khác rồi.

Những con kiến khổng lồ bành trướng, đã trở thành loài sinh vật hung dữ, đoàn kết và có sức chiến đấu mạnh nhất trên mặt đất.

Thời đại của loài kiến sắp đến rồi!

Tĩnh Thành đặt Như Ý Bảo Mệnh Châu vào lò luyện đan, điều chỉnh nhiệt độ xong, nói với mọi người: “Chuẩn bị sẵn sàng! Yêu khí sắp xông ra rồi!”

Lạc Thần Mị Phi và Hà Bá Phùng Di ngồi xếp bằng thiền định, bảo vệ kết giới.

Nhưng tâm thần của Phùng Di lại không yên, hắn dùng sóng từ trường nói với Mị Phi: “Tại sao bao nhiêu năm nay, nàng vẫn không nhìn thấy được sự tốt đẹp của ta dành cho nàng?”

“Không có lý do.”

“Không có lý do là lý do gì?”

“Không có lý do chính là không có lý do!”

“Nhưng suy cho cùng vẫn phải có lý do chứ!”

“Nhất định phải nói sao?”

“Nhất định phải nói!”

“Ta chỉ cần nhìn thấy ngươi là trong lòng lại dâng lên một sự bài xích khó hiểu, một sự chán ghét không thể diễn tả bằng lời, ngay cả nhìn một cái cũng cảm thấy mệt mỏi!” Mị Phi không chút lưu tình.

Bình Luận (0)
Comment