Mao Mao đứng dậy, ngoài ban công có gió thổi vào, Mao Mao nhớ đến Lão Bạch. Cô đột nhiên cảm thấy mình còn không hạnh phúc bằng một con mèo, Lão Bạch hạnh phúc biết bao, vì tình yêu mà nhảy xuống, vì tình thân mà dùng hết chút sức lực cuối cùng, Mao Mao biết, Lão Bạch đã ra đi trong hạnh phúc.
Mao Mao đứng bên lan can, nếu mình cũng nhảy xuống, Kính Tử có khóc không? Anh ấy có áy náy không, có đến dự đám tang của mình không? Có cất giữ ảnh của mình trong ví của anh ấy mãi mãi không? Nếu như vậy, mình nhất định sẽ trở thành nỗi đau khó quên nhất trong lòng anh ấy, anh ấy sẽ nhớ mình mãi mãi, phải không?
Cô búp bê Tây vẫn cười ngọt ngào, cô ta ngồi trên mép lan can, nói: “Có không? Có không? Nhảy rồi mới biết chứ!”
Có không nhỉ? Mao Mao cầm điện thoại, lại gọi một lần nữa, điện thoại vẫn không có người nghe, giai điệu “Tình yêu bất diệt” ai oán du dương vang vọng bên tai Mao Mao.
“Nhảy đi~” Cô búp bê Tây cười ngọt ngào, “Khắc cốt ghi tâm, dù sao cũng hạnh phúc hơn là trở thành người xa lạ.”
Đúng vậy, Mao Mao nghĩ đến một ngày nào đó trong tương lai, cô và Kính Tử tình cờ gặp nhau trên phố, anh khoác tay người phụ nữ khác, thản nhiên chào hỏi cô, như thể họ chưa từng có “quá khứ”. Mao Mao cảm thấy tim như bị bóp nghẹt, lúc đó, chắc chắn cũng là cảm giác đau đớn đến thắt lòng này phải không?
Mao Mao nghiến răng.
“Gương thần ơi Gương thần, ai là người phụ nữ đẹp nhất trên thế gian này?”
…
Trên ban công trống rỗng, cô búp bê Tây vỗ tay, cười ngọt ngào, Mao Mao như một chiếc lá rơi, cô ta cười.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt cô ta lại trở nên trống rỗng, tuy vẫn cười, nhưng nụ cười rất cô đơn. Cô ta nói: “Mao Mao chết vì một cục tẩy.”
Chương 10.
Đại M có một giấc mơ, mơ thấy mình biến thành một con vật rất kỳ lạ, trên đầu còn mọc một chiếc sừng trong suốt, trông rất buồn cười. Nó mơ thấy mình đi theo một người đàn ông đầu trọc, trên một ngọn núi rất đẹp, ngọn núi đó cao ơi là cao, cao hơn chín tầng lầu nhà Mao Mao rất rất nhiều lần.
Nó đi theo người đàn ông đầu trọc, đi mãi, đi mãi lên núi, người đàn ông đó v**t v* chiếc sừng của nó, nói: “Linh Linh à Linh Linh, ta sắp có một đại kiếp, con hãy mang Như Ý Bảo Châu của ta đi tìm Tĩnh Thành Đại Sư, Tĩnh Thành Đại Sư sẽ cho con biết phải làm thế nào.”
“Tĩnh Thành Đại Sư là ai? Ở đâu?”
Nó còn chưa nghe được câu trả lời của người đàn ông đầu trọc, thì giấc mơ đột ngột chuyển cảnh, giống như một bộ phim bị cắt ghép vô trách nhiệm, nó thấy mình đang đánh nhau với một người đàn ông mặt xanh, đánh không ngừng, vừa đánh vừa tức giận, dường như người đàn ông mặt xanh đó đã làm chuyện gì đó rất có lỗi với nó, hoặc đã lừa lấy thứ gì đó của nó, tóm lại là nó rất tức giận.
Linh Linh rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!
Đang đánh nhau, nó bị ngã từ trên cao xuống, nó giật mình kêu “Ao Ao” một tiếng rồi tỉnh giấc, bên ngoài trời vừa sẩm tối, tiếng người ồn ào, Đại M bị giấc mơ này làm cho tâm thần bất an, trong lòng đột nhiên hiện lên một câu: “Từ trên cao rơi xuống, Mao Mao.”
“Mèo cũng gặp ác mộng à?” Tiểu Lỗ lại vươn cổ uống mấy ngụm nước trong bình, nước trong bình sủi lên những bọt khí ùng ục.
“Ồ, mơ thấy bị ngã từ nơi rất cao xuống.” Đại M nói.
“A, chuyện tốt mà!” Không biết có phải chó Bắc Kinh cũng bị lây tính nhiệt tình của các bà lão Bắc Kinh không, Tiểu Lỗ vô cùng nhiệt tình nói: “Trước đây nghe chủ nhân nhà tôi thường nói với tiểu chủ nhân khi gặp ác mộng rằng, mơ thấy rơi từ trên cao xuống là đang cao thêm đấy! Chủ nhân nhà tôi, thương tiểu chủ nhân nhất!”
“Ồ.” Đại M không phải là một con mèo nói nhiều, nó chỉ mải nghĩ về tâm sự của mình. Từ trên cao rơi xuống, Mao Mao.
Trong lòng Đại M đột nhiên dấy lên một cảm giác bất an mãnh liệt, nó lờ mờ nghe thấy tiếng cô búp bê Tây đang khóc, một tiếng khóc cô đơn.
“Tôi có dự cảm nhà có chuyện rồi.” Đại M ra vẻ ông cụ non.
“Chuyện gì chứ?” Tiểu Lỗ ngáp một cái, vươn vai, “Hừ! Lũ người đó, có thể có chuyện gì được chứ? Tôi thấy tôi sắp có chuyện thì đúng hơn, chủ nhân ba tháng rồi không đến đón tôi, tôi sẽ không phải chết già ở đây đấy chứ? Ai…” Tiểu Lỗ đột nhiên ghé sát người lại, nói: “Chúng ta chạy đi?”
“Chạy? Cái lồng nhỏ thế này, làm sao chạy được?” Đại M đi một vòng trong lồng, đuôi cũng chạm vào thành lồng.
“Mèo ngốc!” Tiểu Lỗ nói, “Tôi nói là bỏ trốn”
“Suỵt… Huệ Huệ đến rồi!” Đại M nói nhỏ.
“Mèo ngốc!” Tiểu Lỗ mắng: “Người ta lại chẳng hiểu chúng ta nói gì!”
“Cũng phải…” Đại M lè lưỡi.
Huệ Huệ đi tới, nhìn Đại M, lại nhìn Tiểu Lỗ, nói: “Chúng mày đúng là một đôi súc sinh xui xẻo, thảo nào dạo này tao toàn bị đàn ông đá, hóa ra là dính phải vận rủi của chúng mày!”
Tiểu Lỗ bất mãn gừ một tiếng, Huệ Huệ lườm nó một cái, nói: “Đồ chó, còn dám sủa với tao! Phạt mày ngay cả nước cũng không có mà uống!” Nói rồi lấy bình nước của Tiểu Lỗ ra khỏi lồng.
“Còn mày nữa!” Huệ Huệ thò tay vào lồng, véo tai Đại M, nói: “Mày cũng là một ngôi sao chổi! Mới sinh ra được mấy ngày mà đã khắc chết chủ nhân rồi!”
Đại M đau đến mức kêu oao oao, cô gái này trông ngọt ngào nhỏ nhắn, không ngờ tay lại khỏe đến vậy.
“Ngày nào cũng hầu hạ lũ súc sinh chúng mày, thật không biết kiếp trước tao đã tạo nghiệp gì nữa!” Huệ Huệ rút tay về, vẩy vẩy, lại dùng tay kia xoa xoa cổ tay, như thể vừa rồi là tai của Đại M đã làm đau tay cô ta vậy.
“Kiếp trước của cô là một tên đồ tể mở quán thịt chó.” Đại M nói.
Tiểu Lỗ cười: “Không ngờ con mèo ngốc nhà cậu cũng hài hước phết!”
“Tôi nói thật, không đùa đâu.” Đại M cũng không biết tại sao mình lại chắc chắn như vậy, dường như nó sinh ra đã biết những chuyện này.
“Chúng ta chạy đi!” Lần này là Đại M nói, lúc nãy Huệ Huệ bảo, Mao Mao chết rồi, sao có thể chứ? Buổi sáng lúc rời đi, vẫn còn khỏe mạnh hoạt bát cơ mà, chẳng lẽ sinh mệnh của con người lại mong manh đến vậy sao?