Xe ngựa của Vương gia dừng lại trước mớ hỗn độn một tay nàng bày ra, cảm thấy rất phiền lòng và còn có rất.....tự hào!
" Phu Quân, chàng xuống xem thử mau đi! " Nàng dùng lực khuỷu tay chọt chọt vào người Tề Thịnh, tay lười biến gác lại che nửa khuôn mặt,đợi hắn bước xuống lại vươn tay cắn cắn hạt dưa chờ đợi tình hình, tay rảnh rỗi gõ liên tục hai tiếng " Cốc Cốc " trên rìa cửa như thể chờ đợi ám vệ báo thông tin.
Tề Thịnh vừa bước xuống, đám dân lại được cước thêm một bước mà quỳ xuống, đồng thời bên kia hạ nhân của nàng ta đã lui xuống, lại thỉnh nàng ta xuống, cứ cái kiểu loạn đại tình hình này, chính nàng còn cảm thấy rất khó chịu. Trong xe ngựa chỉ nghe mỗi tiếng gió vi vu vì vù bên ngoài còn lại đều là im lặng khiến nàng tức muốn phun ngụm máu ra ngoài, đành cước bộ xuống xem tình thế nguy cấp thế nào.
" A Lệ " Tôi nghiến răng kêu thành tiếng " ken...két " Lòng ngập tràn sự khó chịu. Quân cờ nào ra đều thất thủ, lại toàn tướng giỏi, hỏi tôi biết phải làm sao?
Lần này tuyệt nhiên không ai trả lời, làm máu giận của tôi nổi lên không ngừng.
" Ba~ " Tôi dùng cả tay đập xuống bàn trong xe ngựa một tiếng, tôi cũng chả biến đã kinh động ra bên ngoài thế nào, đôi mắt giận dữ đã nhìn chằm chằm vào A Lệ, tôi chỉ biết A Lệ đã sợ đến run người cũng chả nghĩ đám dân kia cũng sợ đến trối chết. Chỉ biết trong lòng trở thành một cỗ tức giận phun trào, tôi lần nữa giận dữ kêu " A Lệ ". A Lệ bị tôi gọi đến thoát kinh, rịn một lớp mồ hôi lạnh trên trán.
" Vương Phi có gì phân phó. " A Lệ vốn trước được cho là Vương Phi ' Hạ Đông Đông ', lại bỗng nghe thấy A Lệ chạy lại bên chỗ tôi, kêu hai tiếng Vương Phi lại ' Hồn vía bay theo Diêm Vương '. Tôi đưa tay day day thái dương, nhìn A Lệ vốn đã bị đả thương đến lợi hại cũng không trách nàng nữa, ra chỉ thị.
" Em đưa ta xuống. " Lát sau lại thấy A Lệ đưa mắt nhìn đi đâu rồi lại e thẹn quay đi, còn cười khúc khích bảo: " Vương Phi người xem Trắc Phi cùng Vương Gia rất hợp đôi nga. " Theo bản tính của một sắc nữ mê ngôn tình như nàng đây nghe được liền tò mò hỏi, một phát đi ra khỏi xe ngựa kính kia.
" OA, A Lệ em nói đúng a, hai người bọn họ rất hợp đôi, bổn Vương Phi thật muốn thanh toàn cho bọn họ nga~." Nàng đưa mắt nhìn nhìn cặp đôi đằng trước, rất thỏa ham mê nhưng mà nàng thế nào lại quên mất Phu Quân nàng liền rơi vào dĩ vãng. Sau một hồi ngẫm nghĩ về tình huống lúc này, sau đó à không còn sau đó nữa người ta liền nghe được tiếng " Răn Rắc " từ xương truyền ra khắp gốc vang còn thêm hai âm thanh kéo dài: " A LỆ "
" Vương Phi xin tha tội...Vương Phiiiiiii đừng trừ bổng lộc mà!!! " Thật thê thảm, cảnh thê lương động lòng người này nhanh chóng bị cặp uyên ương gần đó bắt gặp. Nam nhân thì cấp tốc buông nữ nhân ra, nữ nhân lại quắn quýt không rời, ít nhất trong mắt nàng vẫn giống con sâu màu đỏ quân nam nhân.
Vừa suy diễn ra chuyện trước mắt, nàng nổi giận thành trận lôi đình, hàn khí bao hàm cả khung cảnh, dân càng sợ, Vương càng sợ hơn, THIÊN AAAA!
Nữ nhân mặc bộ Giao Linh nữ màu xanh lục, nhìn rất yêu kiều nếu không có nguồn khí đen chung quanh, một mảng đen thật đáng sợ đến trối chết vẫn muốn chạy đi chuyện sau đó chưa chấm dứt sau đó sau đó nữ nhân đó......Khóc đến thê lương chạy qua hướng A Lệ mà mách lẻo. A Lệ à, bổn vương phi trong cậy cả vào ngươi!
" A Lệ oa...oa...oa ngươi mau xem...oa..oa..oa...mau xem! " Nàng mè nheo chỉ về hướng Tứ lục Ngải sau đó lại nhìn xuống ngực mình lại tiếp tục khóc. A Lệ vỗ vỗ lưng nàng ý bảo ' không sao không sao, em hiểu mà '. Kỵ binh Thiên Quốc xem một màn này lại lo lắng chạy qua bên nàng, dỗ dành như trẻ con, tiểu muội muội cũng vậy nha, cực lực săn sóc lại ra sức dỗ dành, trách móc Vương Gia bạc tình bạc nghĩa vân vân và mây mây.
Nhưng chẳng ai nghĩ đến nàng vì bị " Cái của nàng ta " dằn đến đỏ mặt muốn khóc chứ, quả thật to lắm khoảng cup D đấy, nàng mới B thôi, thân khổ quá mà. Còn vị vương gia? Đã chảy ba vòng hắc tuyến ngay trên mặt rồi, cứ lơ hắn là tốt nhất!