Sáng hôm sau, nàng liền cho người thay đầu bếp, tự mình tuyển chọn. Kiếp trước dù sao cũng là cẩu độc thân u mê ngôn tình và đam mỹ, món ăn chính cũng chỉ có mì gói thôi! Nên nàng cũng không có tiêu chuẩn cao gì.
" Vương Phi, người ăn thử bánh Nhàn Thu đi. " A Lệ đưa nàng một dĩa bánh, cái tên bếp trưởng cũng rất biết lấy lòng nhưng mà....nàng ngán chết mất thôi!
" Không! Bổn cung không ăn bánh Nhàn Thu nữa, bánh khác đi! " Nàng tức giận muốn lộn bàn.
" Nhưng mà tiểu thư, ông ta còn nói có cái bánh dâu gì gì đó nữa. " A Lệ miệng nói tay chỉ cái bánh dâu ngon lành cành đào của thời hiện đại. Nói thật, không biết cái tên tác giả nghĩ gì, đất nước vầy mà phồn thịnh, vầy mà an cư lập nghiệp? Trái nhãn không có, thanh long không có, dưa hấu không...cái gì cũng không! Hôm nay có bánh dâu tây là phúc!
À, còn nàng giờ cũng chẳng biết cái Hạnh Quốc thuộc Tây_ Âu hay của Châu Á nữa đấy! Không hiểu tác giả có ý đồ gì, rõ ràng Tề Thanh đến cái móng của Hạnh Quốc còn chưa dám đụng rồi cái nam chính lên ngôi buff cho hắn siêu năng lực, bùm... bùm, nam chính siêu nhân gao ra tay, mất tiêu Hạnh Quốc!
Tức không! Coi tức không!
Thấy nữ chủ im lặng, biểu tình nhăn nhăn nhó nhó. A Lệ gật gù, thấy chưa? Đã bảo Vương Phi của nàng không thèm ăn mà. A Lệ xoay người định đem dĩa bánh đi.
" Ế...Ế...Gì vậy! Ê...bậy bỏ xuống, bỏ xuống, ta đã ăn gì đâu! " Ui chao cái bánh của ta....
A Lệ lập tức bỏ xuống, khó hiểu nhìn nàng ăn lại biểu cảm, sau tiếp tục ăn.
" A Lệ này, em nói xem, đã bao lâu rồi ta chưa từng dạo phố nhỉ? "
" Vương Phi từ khi còn nhỏ người chưa từng bước ra khỏi Hạ Gia. "
" Ừ! Ta cùng em đi dạo một chuyến đi. " Nàng cũng không muốn nói nhiều, cái hoàn cảnh này nàng đâu phải chưa từng gặp qua? Cái cảm giác vừa được che chở vừa bị lạnh nhạt ấy, nàng hiểu rõ hơn ai hết.
Cha giàu có đã sao? Mẹ quyền lực đã sao? Mẹ kế yêu thương con chồng đã sao? Chị gái yêu thương em thì đã sao? Nàng hóng hách như vậy đấy thì đã sao?
Ba chữ thôi " Thì đã sao? "
Nàng nói thiệt, giết bao nhiêu mạng người rồi, trải qua máu tanh mưa gió bao lần rồi xin thứ lỗi rằng cái thế giới thực ngoài kia kìa, nó đáng sợ hơn nhiều.
Nhanh chóng nàng cùng A Lệ khoát chiếc áo dày cộm, đi ra bên ngoài.
Đang đi trên đường, nàng va phải một đứa nhóc, dường như rất giàu có.
" Này bé con, ta xin lỗi nhé mau đứng lên thôi. "
* Chát *
Chỉ là câu nói chưa kịp dứt, nàng liền hứng trọn cái tát vào mặt, nàng vẫn không có té, chỉ là vẫn đứng im ru. A Lệ ra vẻ không thoải mái, vịnh lại bên người Đông Đông.
Đông cũng không nói gì, nàng không muốn lộng hành quyền chức với nhân dân.
Chỉ là kiềm nén quá cũng có hại, tóc nàng dần chuyển sang bạch sắc. Vị phu nhân cả kinh sau đó tiếp lời nhạo báng.
" Ha ha, đồ quái vậy, ngươi thật biết làm dơ tiểu thư của Dạ Gia ta. "
Nàng cũng tên Dạ nhưng so với bọn hắn tốt hơn nhiều. A Lệ tức đến mắt đỏ hoe, hận không thể nhào vào đánh chết bà ta.
" Dạ gia? Thật cao quý làm sao,ta đây còn không thể đụng sao? " Nàng cười giễu nhìn bà ta, áo khoát to dày đủ che nữa khuôn mặt. Vị phu nhân kia đi lại phía nàng, mạnh dạn kéo chiếc áo khoát xuống. Chỉ là sau khi kéo xuống, chân bà ta đứng cũng chả vững nữa rồi.
" Vương Phi...tiểu nhân nhất thời hồ đồ mong Vương Phi rộng lượng bỏ qua cho. " Bà ta quỳ, quần chúng cũng quỳ, chỉ còn A Lệ cùng nàng đều đứng, nàng quay về phía A Lệ, nhẹ nhàng nói một câu " Này A Lệ, em xem, quyền lực là như thế đấy. "
Nàng bỏ đi, mua vài thứ thật linh tinh, vài cây trâm cài dân dã, tiếp đến những cuốn sách còn có rất nhiều thứ. Mua cho hắn một cái vòng cặp cùng nàng đeo. Xui xẻo lại trúng ngay một cặp phu thê cũng muốn một cặp vòng đó.
" Vị cô nương này có thể cho tại hạ cùng nương tử cặp vòng này hay không? "
Nàng xụ mặt, ai cũng có cặp cả chỉ có riêng nàng cùng A Lệ quá cô đơn đi. Nàng không có trả lời, nếu như hắn không đỡ nàng vậy cặp vòng kia phải của nàng và hắn rồi.
" Cô nương, cô nương cho tại hạ cặp vòng này có được không? "
"..." Nàng bỏ cặp vòng xuống, quay người rời khỏi, đi đến những tiệm khác, họ cũng đều mua cặp vòng cho đối phương, có người đưa ra ước hẹn, có người nắm tay nhau đi, lặng lẽ đi trước, A Lệ cũng không có vui, cứ cúi đầu đi mãi, đi mãi cho đến khi đụng phải một vị nam nhân.
Hai người ríu rít qua lại, nàng cũng không có nói gì, xua xua tay đuổi A Lệ đi cùng vị nam nhân kia.
Nàng vẫn lặng lẽ đi một mình, dù sao tên nam nhân đó nhìn cũng không có xấu dạ. Hắn chắc cũng là quần chúng nam thôi.
" Lạnh quá nhỉ? " Nàng đưa tay xoa xoa hai bên má bị lạnh đến đỏ nhưng không ai dám lại gần nàng cả. Vì đó là quyền lực của Đại Công Chúa Hạnh Quốc, là công chúa ai lại tiếp xúc với dân thường?
Đường tản ra một khoảng lớn cho nàng đi. Nhìn phu thê bọn họ cứ ân ái như vậy cũng thật cô đơn, trời sắp tối rồi, đống đồ nặng trĩu khi nãy....nàng vẫn còn cầm, A Lệ đang cùng hắn ta đi dạo nàng cũng không muốn làm kì đà vì vậy viện cớ lại rời đi.
Trời vào thu lại sắp lâm đông, trời nhá nhem sắp tối rồi, nàng vẫn chưa về phủ, đi sắp hết chợ rồi, vẫn chưa nhớ đường về phủ. Gặp một thanh niên nọ, nàng nhẹ giọng hỏi.
" Ngươi có nhớ đường về Nhị Vương Gia phủ không. "
Đợi qua ba giây, thanh niên đó cũng không trả lời, nàng cũng không làm khó tiếp tục đi. Cho đến một vòng tay ấm ôm chầm lấy.
" Đông Đông..." Hắn ôm chầm lấy nàng, mang theo mùi hương nam tính.
" Chàng vừa tỉnh liền muốn chạy ra đây? "
" Ta vừa tỉnh từ sáng hôm nay, ta sẽ không phụ nàng, Đông Đông, sẽ không... "
" Suỵt " Nàng đưa tay lên môi hắn dừng lại cuộc nói chuyện. Yên lặng dựa vào người hắn.
Dân chúng cũng không có bàn tán nhiều cũng chỉ ngắm cái cảnh đẹp này thôi, bọn họ nghe nói Vương Phi rất đẹp, rất đẹp, nghe nói Vương Gia rất thương nàng, và đúng là cũng rất thương nàng.