Mở mắt, mọi thứ sáng chói, mờ ảo, vẫn là gian phòng xa hoa cũ, vẫn là chiếc giường gỗ lớn, không có người kêu dậy, không có một A Lệ vui tươi mỗi ngày, chán nản? Tự dặn lòng không thể bị chi phối quá nhiều, đáng tiếc.
Đông Đông ngồi dậy, nhìn quanh một lượt, nàng dùng lại Ngọc Y ngày hôm qua, thế nào khi thế giới mình từng sống là một kịch bản được chính mình bịa ra trong thời gian hôn mê? Có vui mừng, có thổn thức? Đại khái là một cảm giác có chết cũng chẳng thể miêu tả ra, thử nghĩ xem, bỗng một ngày nhận ra mình sống trong thế giới mình tự tạo ra khi hôn mê? Điều đầu tiên muốn thốt lên là " Xàm xí ", sống gần 25 tuổi nhận ra 25 năm nay là do mình tưởng tượng ra mọi thứ? Vậy ở Lý Đông, nàng ta có mẹ không? Nàng ta bao tuổi? Với một thứ mơ hồ thì mọi liên hệ với thứ đó điều mơ hồ, khó giải thích!
Thực sự ngồi lâu vào lúc mới tỉnh dậy là một diều tồi cho cái cơ thể siêu siêu nhu nhược này, tối hôm qua ngủ chả biết đã làm gì, hôm nay, tay chân đều tê rần cả lên, thật hối hận! "
Y Doanh bước vào, không nói gì, im lặng nhìn nàng, nàng cũng im lặng nhìn nàng ta, bất chợt nàng ta xoay người, gọi Tú Nhã và Niện Hoa vào, sau đó rời đi, Tú Nhã bước vào, mắt sưng to, một bộ dạng nhem nhuốc đến là lạ, Niện Hoa tuy có ngăn nắp hơn nhưng vẫn là một bộ dạng " bất cần đời ". Nói đến đây, nàng cũng mờ mờ đoán được, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, tuy trong lòng có suy đoán nhưng Đông Đông rốt cuộc cũng không vạch mặt, để cho Tú Nhã, Niện Hoa giúp nàng thay y phục.
Đông Đông sau đó thượng triều, bá quan văn võ im lặng, nàng cũng im lặng, có lẽ ai cũng biết nàng tâm trạng không tốt? Cũng đúng, người bấy lâu mình coi là bạn, bỗng qua đời. Cảm thấy thế nào? Đông Đông không có tâm trạng nghĩ đến, mệt thân.
Tan triều, cũng đã quá trưa, Đông Đông trở về tẩm phòng. Ngồi trên ghế gỗ, cẩn thận suy ngẫm, ngẫm lại, rốt cuộc....cũng nhớ ra nhưng mọi chuyện rất mơ hồ, cũng không có cốt cách như cuộc sống nàng tưởng tượng ra.
Chỉ nhớ, nàng cũng Thuận Nhã là một đôi tình nhân nhưng Lý gia cùng Thuận gia vốn không đội trời chung, nàng ở điểm này mờ mịt a, còn có cha nàng phản đối rất kịch liệt! Đến nổi, Thuận gia có đồng ý, ông vẫn cự tuyệt, điểm này nàng ghi nhớ trong trận cãi vả giữa Thuận Nhã cùng Giai Kỳ, ngoài ra chính là trắng xóa, không có một chút ký ức nào, nàng không có thấy tiểu hệ thống thường ngày nữa a, thời gian này thật tồi tệ.
Đông Đông vẫn muốn có một ngày được quay về hiện thực.
Nàng có ý định dạo vòng ngự hoa viên, thế nhưng chả biết trời xui đất khiến thế nào. Đông Đông ngả nhào về phía cửa chính, đầu cũng theo đó đập thẳng vào cửa, sau đó...liền bất tỉnh rồi. Ừm, siêu vô lý.
Cảnh vật đầu tiên là đen sì sì, sau đó chuyển thành phòng bệnh vip hôm qua nàng thấy, cách chuyển cảnh kỳ lạ!
Thuẫn Nhã vẫn chăm sóc cho Lý Đông như cũ, thậm chí còn hơn cả hôm qua, anh ta vừa làm việc vừa chăm sóc, trong phòng bệnh không có ai ngoài anh ta, hình như " nàng " được ăn bằng ống tim chăng? Thấy sau đó anh ta nhìn vào đồng hồ, theo đó thay đổi tư thế cho Lý Đông, đồng thời điều chỉnh lại ống thở, cực kì cẩn thận, Đông Đông lặng lẽ bật nút like cho thanh niên siêu cấp kiên trì này, cũng chẳng rảnh rang lắm, Đông Đông bước gần tới giường bệnh, nhìn bản thông tin.
Ừm, tên Lý Đông, 30 tuổi... Đông Đông triệt để im lặng, ừm, nói thế nào nhỉ? 30 tuổi! Tâm hồn 25! Mà tính ra... chả lẽ nàng đây đã 55 tuổi? CMN!
Đông Đông có cảm giác muốn tiêu diệt thế giới!