Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 110

Tiêu Vị Tân cố chấp vô cùng, dù thế nào cũng phải để Du Thư làm hoàng hậu, tuy Du Thư biết y làm vậy là vì muốn cho mình một danh phận quang minh chính đại, để hắn không phải vĩnh viễn chỉ làm một thị vệ thiếp thân mà bồi ở bên cạnh y, nhưng hắn cũng biết việc này không chỉ do một mình mình nguyện ý đơn giản như vậy, y sẽ phải đối kháng với người trong khắp thiên hạ và áp lực của thế tục, căn bản là không hề dễ dàng đến như vậy.

Hắn lo lắng liệu Tiêu Vị Tân có thể sẽ vì chuyện này mà chịu thương tổn hay không, nhưng khi đối diện với ánh mắt kiên định kia của y, những lo lắng lẫn do dự kia đều tan thành mây khói.

Dù thế nào đi nữa, hắn không thể để mặc Tiêu Vị Tân một mình đối mặt với những thứ đó, bất kể con đường phía trước có ra sao, chỉ cần y cũng đủ kiên định, Du Thư đều phải cùng y đối mặt với hết thảy.

Hoàng hậu thì hoàng hậu vậy.

Chuyện lập nam hậu này đã náo loạn vài ngày, nhưng kỳ thật những người khóc nháo chủ yếu đều là mấy vị quan thần, tư tưởng của bọn họ không phải đều khai sáng giống như Thẩm Thanh Ngọc, trong đó phần lớn đều là những người trẻ tuổi mang tư tưởng phong kiến cũ kỹ, cho rằng việc này quả thực chính là trò cười lớn nhất thiên hạ, bọn họ có chết cũng sẽ không đồng ý việc Đại Hạ sẽ lập một nam nhân lên làm hoàng hậu.

So sánh với những người này thì mấy vị võ tướng lại tùy ý hơn nhiều, bọn họ phần lớn đều là người bước ra từ trên chiến trường, trước kia trường hợp gì mà chưa từng gặp qua, chuyện lập nam hậu tuy nghe có chút không thể tưởng tượng nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến bọn họ, thậm chí còn mừng rỡ xem đám văn thần kia một khóc hai nháo ba thắt cổ, náo nhiệt không thua kém gì xem xiếc khỉ.

Sáng nay lâm triều, nhóm văn thần ở phía dưới lại bắt đầu màn biểu diễn theo lệ thường, Tiêu Vị Tân chống cằm chán đến chết, không kiên nhẫn mà nghe bọn họ dong dài.

Nhóm lão nhân kia thậm chí còn bày ra những trường hợp hồng nhan họa thủy ở mấy triều đại trước, cái gì mà Đát Kỷ Bao Tự, người nào người nấy đều tràn ngập căm phẫn, phảng phất như nam nhân sắp sửa được lập thành hoàng hậu kia chính là do một con hồ ly tinh biến thành, mà Hoàng thượng của bọn họ thì đã bị nó mê hoặc.

Du Thư ngồi phía sau tấm bình phong trên đại điện nghe nhóm văn thần ở phía dưới thao thao bất tuyệt, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, những người này cũng quá mức bậy bạ rồi, một nam nhân cao lớn thô kệch như hắn sao có thể gán ghép với hồ ly tinh yêu mị được chứ, thật là……

Thấy đám lão nhân phía dưới càng nói càng quá mức, nghiễm nhiên đã không còn xem Tiểu Thư là một con người, Tiêu Vị Tân nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng quát lớn thì đã có người lên tiếng trước y một bước.

Lưu Thiết Trụ hiện giờ đã là Tả tướng quân, trong triều chính là một đại tướng tứ phẩm, là trợ thủ đắc lực dưới trướng của Dương Thất Huyền, chính thức làm việc theo biên chế của triều đình, mỗi ngày cũng đúng giờ đi thượng triều, học theo những người khác mà trở nên trung quy trung củ, nhưng khí chất tháo hán tử trong xương cốt vẫn không cách nào sửa được, gã đã sớm không chịu được mấy lão nhân cổ hủ kia, kiềm chế không bạo nộ tính tình mà nghe bọn họ mắng ân công của mình mấy ngày, nỗ lực nghĩ không thể làm mất mặt ân công, tận lực không gây chuyện sinh sự. Nhưng nếu gã thật sự không lên tiếng, không biết đám người bảo thủ này sẽ còn nói ra những lời khó nghe đến cỡ nào.

“Ồn ào cái gì? Nhao nhao cái quỷ gì?” Gã trừng mắt căm tức nhìn đám người đó, hùng hổ một thân phỉ khí mà bắt đầu phun hỏa: “Lão tử nghe các ông ở đây ồn ào nửa ngày, nói nhiều hơn cả mấy bà dì trong thôn mỗi lần rảnh rỗi tụm lại so lưỡi dài, biết rõ thì hẵng nói!”

“Du công tử nhà yêm tuấn tú lịch sự nhân trung long phượng, không chỉ lớn lên lên tốt mà tính tình cũng tốt, lại rất trung thành và tận tâm đối với Hoàng thượng của chúng ta, yêm chưa gặp qua người nào cao quý hơn hắn, các ông nói yêm nghe thử một chút, sao hắn lại không xứng làm hoàng hậu?”

“Lão già thúi các ông ở đây không thuận theo liền không buông tha muốn chết muốn sống, có cảm thấy mất mặt hay không? Không phải người ta đều nói văn nhân các ông có khí khái gì đó lắm sao? Yêm cảm thấy các ông còn không thống khoái bằng mấy người nông dân trồng trọt trong thôn, mỗi ngày nhân gia đều vác cuốc lao động, bận rộn không nói được mấy câu, đâu giống như các ông, suốt ngày chỉ biết lo chuyện bao đồng.”

“Thiên hạ là thiên hạ của Hoàng thượng, hắn muốn ai làm hoàng hậu là ý của hắn, đến lượt các ông ở đây khoa tay múa chân sao? Thiên hạ này của nhà ông à?”

Lưu Thiết Trụ xuất thân từ vùng nông thôn, mở miệng chỉ nói được mấy lời hương dã thô tục, cho dù hiện tại đã học được cách thức tỏ ra văn nhã, nhưng làm thế nào cũng không sửa được thói quen dùng từ xưa nay của mình, ỷ vào vóc dáng cao lớn mà mắng cho đám văn nhân nhược chất kia máu cho phun đầy đầu mặt như cái vỉ pha màu, mà gã còn ngại không đủ, tiếp tục mắng: “Yêm đã sớm không quen nhìn các ông, thời điểm xảy ra nội loạn đánh giặc sao không thấy mấy ông đứng ra chắn sự, lúc thái bình lại nhảy ra này không được kia không được, người khác nhìn vào chỉ muốn phun một ngụm nước miếng khinh thường!”

“Yêm ủng hộ Hoàng thượng lập Du công tử làm hoàng hậu! Các ông ai không phục thì đứng ra đánh với yêm một trận!”

Chất giọng của gã rất lớn, thanh như chuông đồng nói năng có khí phách, khắp trong điện đều là tiếng gã mắng chửi người, không chỉ làm Du Thư ngồi ở phía sau giật mình, mà đến cả Tiêu Vị Tân ngồi trên chỗ thượng vị cũng không khỏi nhướng mày, không ngờ Lưu Thiết Trụ mà y chưa bao giờ chú ý qua thế nhưng lại có thể đứng ra bảo vệ cho Tiểu Thư như vậy, y liền không kiềm được mà nhìn về phía gã.

Ánh mắt của Tiểu Thư quả thực không tồi, chẳng trách trước kia hắn lại muốn mang tên này hồi kinh, hiện giờ xem ra, gã thật sự là một người biết tri ân báo đáp.

Nhóm văn thần không hề phòng bị liền bị mắng máu chó phun đầy đầu, mộng bức tại chỗ một lúc lâu cũng chưa thể hồi phục lại tinh thần, bọn họ phần lớn đều là người của phái thanh lưu, ngày thường đều tự nhận mình có khí tiết văn nhân, không thông đồng làm bậy với tục vật, đã bao giờ bị người chỉ vào mũi mà mắng những lời thô tục này, ai nấy cũng đều tức giận đến độ mặt đỏ tai hồng, chỉ vào Lưu Thiết Trụ nói không ra lời.

Dương Thất Huyền tượng trưng mà quát một câu: “Lưu tướng quân, sao ngươi có thể vô lễ như thế ở trước mặt Hoàng thượng?”

Phần lớn các võ tướng bọn họ đều không quen nhìn đám văn thần kia, mà nhóm các văn thần ngày thường cũng chướng mắt võ tướng, vạch rõ giới hạn giữa hai bên nước sông không phạm nước giếng, trước kia Dương Thất Huyền cũng bị những lão già thúi này mắng không ít lần, hiện giờ có Lưu Thiết Trụ đứng ra, mỗi một câu mắng chửi đều rất hợp với tâm ý của hắn, bởi vậy nên hắn cũng chỉ răn dạy một câu cho có lệ, cũng không thật sự ngăn cản gã.

Đám văn nhân vô dụng này, ngoại trừ Thẩm Thanh Ngọc thì hắn đều chướng mắt.

Thẩm Thanh Ngọc kiềm chế không cho mình cười ra tiếng, chỉ có thể lén lút che miệng, sợ bị đám người bảo thủ kia phát hiện lại tìm hắn gây phiền toái.

Có Lưu Thiết Trụ dẫn đầu, kế đó hiện trường liền hoàn toàn loạn cả lên, ban đầu còn việc nào ra việc đó, chỉ tập trung tranh luận chuyện lập nam hậu, nhưng sau một hồi liền biến chất, đặc biệt là khi nhóm các văn thần bắt đầu công kích cá nhân, khiến cho nhóm võ tướng vốn đã khó chịu trong lòng liền nổi gân xanh đầy đầu, nhân mã hai bên đứng chỉ vào nhau thăm hỏi tô tông nhà đối phương, ồn ào loạn xị bát nháo hệt như cái chợ bán thức ăn.

Du Thư bụm mặt không dám nhìn, tình cảnh này nếu mà phát sóng trực tiếp ra ngoài, sợ là dân chúng cả nước đều phải cười đến rớt hàm răng.

Tiêu Vị Tân cũng không lên tiếng ngăn cản bọn họ, ngược lại còn có tâm thái ngồi xem diễn, thậm chí còn thừa dịp bọn họ bắt đầu động thủ đánh nhau mà đứng dậy lén lút rời đi, mặc cho bọn họ nháo.

Thấy y rời đi, Du Thư cúi đầu nhìn thoáng qua chiến trường của nhóm quần thần đã tiến vào giai đoạn gay cấn kịch liệt ở phía dưới, chỉ đơn thuần mắng chửi đã không còn thỏa mãn được bọn họ nữa, oán hận giữa người của hai phái văn võ chất chứa đã lâu, thù mới chồng hận cũ liền thừa dịp này mà cùng nhau tính sổ, hoàn toàn quên mất bản thân hiện tại đang ở trên triều, từ đấu võ mồm biến thành kéo bè kéo cánh đánh nhau, xoắn ống tay áo sẵn sàng ăn thua đủ với đối phương, hiện trường hỗn loạn gà bay chó sủa, bọn thái giám sợ tới mức lăn lộn dưới đất không biết nên khuyên ai.

Chỉ có Tiêu Vị Tĩnh bình tĩnh nấp sau cây cột mà xem náo nhiệt, ngay cả thiếu niên tướng quân ổn trọng lão thành là Dương Thất Huyền cũng không nhịn được mà lao vào trận chiến, túm râu giật tóc với một lão nhân.

Chậc.

Du Thư xem náo nhiệt một hồi cũng liền lặng yên không một tiếng động mà rời khỏi đại điện, hắn không muốn thừa nhận, nhưng nhìn mấy lão nhân mắng mình bị đánh, thật sự quá sảng.

Chỉ là đáng tiếc hắn không thể lợi dụng hỗn loạn mà ra tay, sợ bị người ta nhận ra.

Tiêu Vị Tân đứng ở ngoài điện chờ hắn, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, ôn thanh nói: “Xem xong rồi?”

“Ừm.” Du Thư đi xuống bậc thang, nhìn nhìn phía sau y mà nhíu mày: “Sao ngươi lại khiển lui cung nhân đi rồi, vạn nhất bị ám sát thì sao?”

Tiêu Vị Tân hoàn toàn không lo lắng, “Nếu thật sự có người muốn ám sát, đám tiểu thái giám cung nữ lại kia có thể làm gì?”

“Vậy cũng không được.” Du Thư nghiêm túc nhìn y, dặn dò nói: “Hiện giờ ngươi là hoàng đế, phải đặt sự an toàn của mình lên hàng đầu, không thể ra ngoài một mình.”

Tiêu Vị Tân nghe tai trái ra tai phải, đơn giản liền kéo tay hắn đi về phía trước, “Trẫm biết rồi, Hoàng hậu bớt tranh cãi đi.”

Một câu “hoàng hậu” này của y làm cho Du Thư đột nhiên im bặt, hắn sửng sốt trong chốc lát, rồi sau đó lại không có tiền đồ mà đỏ lỗ tai, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Đừng, đừng có nói bậy, cái gì mà hoàng hậu hay không hoàng hậu, đến cả bát tự còn chưa phiết(?) nữa là.”

Tiêu Vị Tân dắt tay hắn tản bộ ở ngoài điện, chậm rãi đắm chìm dưới ánh mặt trời buổi sớm, y vô cùng kiên định mà nói: “Tiểu Thư cứ chờ xem.”

“Ta nhất định có thể làm được.”

Du Thư trầm mặc, nhẹ nhàng nắm chặt tay y, xem như cam chịu.

Chuyện lập hậu cũng không náo loạn được quá lâu, thái độ của Tiêu Vị Tân thật sự kiên quyết, hoàn toàn không có cơ hội lay chuyển, nhóm thần tử phản đối cũng không thể làm y dao động mảy may, cho dù bọn họ có lấy cái chết tương bức, ở trên triều tuyên bố mình sẽ đương trường đâm đầu vào cột để áp chế y, nhưng cũng chỉ có thể nhận được một ánh mắt lạnh băng của Tiêu Vị Tân.

Chủ yếu là vì toàn bộ long trụ trong điện đều đã được người dùng chăn mềm bọc lại từ trước, Tiêu Vị Tân biết trước đám văn nhân này hễ cứ có chuyện là thích đâm cột, cho nên y đã tiên hạ thủ vi cường, để bọn họ tùy tiện mà đâm.

Hôm trước thượng triều vừa mới đánh nhau, cho nên hôm nay lúc thượng triều trên mặt các triều thần bên dưới đều hoa hòe lòe loẹt đủ mọi sắc thái, người này hai mắt xanh tím, người kia bị sưng đỏ khóe miệng, có người chống quải trượng, có người còn quấn băng vải trên đầu, có thể thấy được tình hình chiến đấu ngày hôm qua kịch liệt đến mức nào.

Tiêu Vị Tân vờ như không nhìn thấy dáng vẻ chật vật của bọn họ, bình tĩnh mà tiếp tục ngồi trên long ỷ, vẫn không nói bất cứ một câu vô nghĩa nào, mặc bọn họ tùy ý phát huy. Đây chính là chỗ tốt của việc sở hữu quyền lực trong tay, y có thể làm lơ bất luận những kẻ nào kháng nghị hay bất mãn mà không phải bị người khác ngăn cấm, nếu ngay cả việc bảo vệ người thương cũng không làm được, vậy ngồi lên vị trí này còn có ý nghĩa gì.

Y có rất nhiều thời gian, hơn nữa thứ mà y không thiếu nhất chính là sự kiên nhẫn, phi thường nguyện ý đánh lâu dài với nhóm người bảo thủ này, xem ai có thể giằng co lâu hơn ai.   

Dù sao y vẫn là hoàng đế vừa mới đăng cơ, ngoại trừ chuyện lập hậu thì vẫn còn rất nhiều đại sự phải xử lý, nhóm lão nhân này cũng không nháo được mấy ngày.

Tiêu Vị Tân một tay chống cằm, ánh mắt đối diện với Thẩm Thanh Ngọc đúng lúc vừa ngẩng đầu lên.

Thẩm Thanh Ngọc yên lặng gật đầu với y.

Hắn biết, cuối cùng cũng đến lúc mình nên lên sân khấu rồi.
Bình Luận (0)
Comment