Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 17

Tiết trời càng ngày càng lạnh, trời đông giá rét buông xuống.

Vừa vào tháng chạp đợt tuyết đầu mùa đã tới. Đây là trận tuyết đầu tiên kể từ khi vào đông tới nay, lưu loát kéo dài một ngày một đêm, toàn bộ kinh thành nháy mắt đã bị tuyết trắng bao phủ, phóng nhãn nhìn lại một mảnh trắng xóa, tô điểm cho ngói đen tường đỏ, ý thơ tuyệt đẹp nói không nên lời.

Du Thư nghe lão nhân trong phủ nói tuyết trước đầu xuân là tốt, đại biểu năm sau hoa màu bội thu, hắn có chút vui mừng mà nghĩ đại hạn phương bắc rốt cuộc cũng có thể được giải quyết, ít nhất sẽ không có thêm nhiều người phải chết đói nữa.

Quả nhiên thứ đáng quý trọng nhất vẫn là thái bình thịnh thế.

Còn đến một tháng mới ăn tết, nhưng trong kinh đã rất có không khí, người cổ đại coi trọng nhất là Tết Âm Lịch, bởi vậy ngũ vị đủ đầy hơn nhiều so với hiện đại, chỉ cần có thể về nhà, dù xa đến đâu bọn họ đều sẽ trèo đèo lội suối trở về đoàn viên.

Chỉ là mấy nhà vui mừng thì cũng có mấy nhà sầu, Hạ Hoài Chương bởi vì một phen gièm pha kia mà ở nhà tinh thần sa sút hơn một tháng, gần đây có thể là do vết sẹo lâu ngày quên đau, lại bắt đầu ló mặt ra đường gây họa nhân gian, Du Thư nghe nói hắn hai ngày trước lại cường đoạt một thiếu nữ đường hoàng, bức người ta nhảy sông tự vẫn, còn ngang ngược đánh người huynh trưởng tìm tới cửa đòi công đạo, ném cho mười lượng bạc rồi đuổi đi.

Thời cổ đại coi mạng người như cỏ rác, ở trong mắt kẻ quyền quý, mạng của một thiếu nữ cũng liền đáng giá mười lượng bèo bọt mà thôi.

“Bồi bổn vương so chiêu ai cho phép ngươi thất thần?” Tiêu Vị Tân phi thường bất mãn, y có thể cảm nhận được người đối diện so chiêu cùng mình đã đi vào cõi thần tiên, lá gan thật lớn, dám coi khinh y?

Du Thư phục hồi tinh thần, vội cúi đầu thỉnh tội: “Thuộc hạ biết sai.”

“Ta phát hiện…… Ngươi nhận sai lúc nào cũng thực nhanh.” Tiêu Vị Tân lạnh lùng nhìn hắn, khắc nghiệt nói: “Kỳ thật trong lòng căn bản là không hề để trong lòng đi?”

Lời này quả thật là ủy khuất cho Du Thư, hắn chỉ là miệng phản ứng nhanh hơn não mà thôi, gặp chuyện trước hết cứ nhận tội tốt hơn là bị ăn mắng mới nhận sai, ít nhất cũng kiếm được thái độ tốt đẹp.

Càng gần tết tâm tình của Tiêu Vị Tân lại càng không tốt, tựa như lúc này, Du Thư tuy có chút thất thần nhưng kỳ thật cũng không ảnh hưởng đến việc bồi luyện, nhưng y chính là muốn mượn cơ hội này mà phát hỏa, ném kiếm liền đi vào phòng, thoạt nhìn có vẻ là không muốn để ý đến hắn.

Ai…… Cái tính tình này.

Du Thư thở dài thật sâu, nhận mệnh mà tiến đến nhặt thanh kiếm nằm dưới đất lên. Không được chủ tử truyền triệu, ảnh vệ bọn họ không được tự ý vào phòng, hắn cầm kiếm rồi cũng chỉ có thể an tĩnh đứng ở trong viện.

Cây lê trong viện kia đã bị tuyết trắng bao trùm, chợt thấy còn tưởng rằng nó lại nở hoa. Du Thư vô cùng yêu thích cái cây này, mùa xuân thời điểm nở hoa vừa trắng vừa đẹp, kết trái cũng cho ra những quả lê rất ngọt. Trong một lần trực ban vào buổi tối hắn đã trộm hưởng qua, ngọt thanh ngon miệng mọng nước, sau đó vẫn luôn nhớ thương, đáng tiếc không còn cơ hội nào nữa, bởi vì trái cây sản lượng quá thấp, quả nào mọc ra đều phải để lại cho Tiêu Vị Tân.

Hắn đứng dưới gốc lê nhìn trong chốc lát, còn chưa cảm khái xong liền nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói không kiên nhẫn.

“Còn chưa cút vào đây!?”

Du Thư thu hồi suy nghĩ của mình, lắc đầu bất đắc dĩ bước vào trong.

Ảnh Lục ngồi xổm trên nóc nhà sở hữu sở tư, nói với Ảnh Ngũ ở bên cạnh: “Ngươi có cảm thấy, Vương gia của chúng ta đối với Ảnh Tam phá lệ khác biệt hay không?”

“Khác ở đâu?” Trong đầu Ảnh Ngũ đều là chuyện liên quan đến sòng bạc, thần kinh thô hệt như cọng dây thừng, không thể tâm tư tỉ mỉ được như Ảnh Lục luôn thích viết thoại bản, hắn không thể nhìn ra là khác ở chỗ nào, “Vương gia đối với ai không phải đều như vậy sao? Lão tam cũng bị mắng không ít đấy thôi.”

“Ngươi thì hiểu cái gì.” Ảnh Lục khinh thường trợn trắng mắt, “Ngươi chính là quá ít xem thoại bản, Vương gia đối với lão tam rõ ràng là không giống nhau, ta xem nha…… Lão tam khẳng định là có thể thăng chức rất nhanh!”

Ảnh Ngũ không hiểu Ảnh Lục lấy đâu ra tự tin, trợn mắt nói: “Ngươi nói cũng thật hay!”

Hai người tính cách không hợp nhau, chướng mắt ghét bỏ quay đầu không ai để ý đến ai.

Trong phòng——

Du Thư đi vào nội thất, Tiêu Vị Tân ngồi trước bàn uống trà, trong nhà đốt huân hương, dưới chân phủ thảm rắn chắc, bốn phía còn có lò sưởi ấm, mặc dù là Du Thư cũng không nhịn được mà nhẹ nhàng thở ra.

“Nghe nói Hạ Hoài Chương gần đây lại ra ngoài lêu lổng?” Tiêu Vị Tân đột nhiên hỏi.

Mạng lưới tình báo của Ảnh Vệ doanh phi thường thành thục, trên cơ bản là không có chuyện mà bọn họ không tra ra được, Du Thư cũng biết việc này, thấp giọng trả lời: “Đúng vậy.”

“A.” Tiêu Vị Tân cười lạnh một tiếng, “Tính xấu không đổi.”

Du Thư rũ mặt không nói tiếp.

Hộ Bộ thị lang Vương Thuận Chi năm đó vẫn chỉ là một tiểu quan địa phương, bởi vì ngẫu nhiên có được cơ hội hối lộ Hạ thừa tướng mà được lão coi trọng, phá cách được đề bạt vào kinh làm quan, không quá mấy năm lại leo lên vị trí thị lang, tất cả đều là vì giúp Hạ thừa tướng kiếm lời vào túi tiền riêng, làm không ít việc trái luật như hối lộ biển thủ.

Tiêu Vị Thâm ngồi ở phía trên chưa chắc không biết việc này, nhưng hắn cũng không có cách nào, bởi vì không có nhân thủ đắc lực của riêng mình, hắn chỉ có thể bị Hạ thừa tướng điều khiển, cho nên Tiêu Vị Tân nhìn chằm chằm chuẩn xác vào cái lỗ hổng này, trước tiên chọn Vương Thuận Chi mà xuống tay.

Ngày thứ ba sau khi tuyết ngừng, Du Thư và Ảnh Nhị liền ra cửa.

Vương Thuận Chi tuy không có năng lực gì đáng nói, nhưng làm người khéo đưa đẩy hiểu lõi đời lại rất cẩn thận chặt chẽ, trong lúc tại chức cũng không phạm phải sai lầm lớn nào, bởi vậy Tiêu Vị Thâm vẫn luôn không có cớ để đẩy hắn xuống đài, muốn diệt trừ hắn đích xác là có điểm khó khăn.

Bất quá Vương Thuận Chi có một khuyết điểm, đó chính là tham tài, phi thường phi thường tham tài, chỉ cần có người đưa lễ vật thì hắn đều sẽ nhận, sau đó đều bị thu vào tiểu kim khố của hắn, cũng không biết trong đó ẩn giấu bao nhiêu thứ tốt.

Du Thư tránh đi thủ vệ trong phủ của Vương Thuận Chi, cùng Ảnh Nhị phân công hợp tác, một người bí mật thủ bên ngoài, một người lẻn vào trong xem xét. Đồ vật bên trong kim khố rực rỡ muôn màu, Du Thư nhìn đến hoa cả mắt, may mắn hắn cũng không phải loại người hám của, bằng không tiến vào đây liền rất khó chống đỡ lại mấy thứ dụ hoặc này, kể cả hoàng đế là Tiêu Vị Thâm đến đây, có lẽ đều sẽ líu lưỡi trước mức độ quý giá của đống đồ vật này.

Du Thư cẩn thận tìm kiếm trong chốc lát, dưới ngăn tủ tìm được một cái ám cách, từ giữa lấy ra một cái hộp gỗ nho nhỏ, dùng dây thép cạy khóa ra, quả nhiên thấy được một viên hạt châu.

Hạt châu này thoạt nhìn cũng không khác gì dạ minh châu thông thường, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy mặt ngoài của nó rực rỡ lung linh lấp lánh, cho dù trong phòng âm u không có ánh mặt trời, hạt châu này cũng có thể tự phát sáng, tuy rằng không quá lóa mắt, nhưng cũng đủ để hấp dẫn tầm mắt người khác, hơn nữa cầm trong tay còn ẩn ẩn mang theo một chút ấm áp.

Du Thư biết hạt châu này xuất xứ từ Đông Hải, nghe nói gọi là nước mắt giao nhân, cực kỳ khó lấy được, Vương Thuận Chi không biết đã tìm được thứ tốt này từ đâu nhưng lại không cống nộp lên cho Hạ thừa tướng, mà lại tự mình giữ lại, Tiêu Vị Tân sáng sớm liền tra được chuyện này, vẫn luôn chờ đến hôm nay mới động thủ.

Du Thư cẩn thận trả cái hộp về chỗ cũ, không làm kinh động đến bất luận cơ quan nào trong phòng mà rời đi, hội hộp với Ảnh Nhị đang ẩn nấp ở chỗ tối, hai người lại một đường bôn ba đi đến nơi khác.

Mãi đến cuối năm, thời điểm các nơi nộp cống phẩm lên triều đình, các quan viên cũng sẽ dâng vài thứ lên cho hoàng đế làm hạ lễ tân niên, Vương Thuận Chi muốn tiến cung đưa lễ vật thì phải lập tức nhích người ngay từ buổi chiều. Du Thư trà trộn vào phòng chứa lễ vật, đánh tráo một trong những chiếc hộp đựng ngọc bội, bỏ vào trong đó viên hạt châu quý giá kia. Mấy món đồ này đều phải được ghi chép vào danh mục lễ vật, Tiêu Vị Tân còn cố ý bắt chước nét bút của Vương Thuận Chi mà viết thêm một phần danh mục khác, Du Thư sau khi xong việc còn thuận tiện đánh tráo danh mục lễ vật.

Làm xong những việc này bọn họ mới rời khỏi phủ của Vương Thuận Chi, hết thảy đều được hoàn thành vô cùng nghiêm mật, không hề kinh động đến bất luận người nào, ngay cả cẩu trông cửa cũng chưa phát hiện ra dị thường.

Hai người bọn họ nhanh chóng trở về vương phủ phục mệnh, Tiêu Vị Tân cực kỳ hài lòng, “Kế tiếp cũng chỉ phải đợi bước đầu tiên được hoàn thành.”

Du Thư cũng ôm tâm thái xem diễn mà chờ đợi đến ngày mai.

Ngày hôm sau, Tiêu Vị Thâm quả nhiên rất cao hứng ở trên triều tán dương Vương Thuận Chi, nói hắn có thể tìm được nước mắt giao nhân giá trị vạn kim nghe nói có thể kéo dài tuổi thọ dâng làm cống phẩm quả thật chính là chân thành hiếm có, đợi sang năm liền cho hắn thăng chức làm quan nhất phẩm.

Vương Thuận Chi vẻ mặt mộng bức, căn bản không biết mình khi nào lại lấy viên hạt châu tư tàng đã lâu kia mang đi tặng.

Mà người còn tức giận hơn cả hắn lại chính là Hạ thừa tướng.

Hạ thừa tướng là người tâm tư thâm trầm đa mưu túc trí, lão cũng có một khuyết điểm chí mạng, đó chính là tham sống sợ chết. Tuổi tác ngày một gia tăng, thân thể và tinh thần của lão cũng không còn sung sức như khi còn trẻ, vì thế liền đến chỗ nhờ người tìm kiếm phương thuốc kéo dài tuổi thọ trường sinh bất lão, gần như dùng hết mọi biện pháp cũng chưa thấy có hiệu quả. Nghe nói ở Đông Hải có nước mắt giao nhân, lão còn cố ý sai Vương Thuận Chi đi điều tra, nhưng cuối cùng lại vẫn tay không mà về.

Ai ngờ Vương Thuận Chi đã sớm tìm được nhưng lại nói dối là không có, hóa ra là tự mình giấu đi để ngày sau tiến cống cho hoàng thượng vỗ mông ngựa. Việc này đối với Hạ thừa tướng mà nói chính là cực kỳ phẫn nộ, Vương Thuận Chi là nhờ vào quan hệ mới bò đến vị trí như bây giờ, nhưng hiện tại hắn lại dám vòng qua mình để lấy lòng hoàng thượng!

Hạ thừa tướng không thể không phỏng đoán liệu hắn có muốn phản bội mình hay không, giữa lão và Tiêu Vị Thâm là quân thần, nhưng lại có quan hệ nhân duyên phỉ thiển, liên minh vững chắc nhìn như không gì phá nổi, nhưng ngầm cũng không phải là hoàn toàn không có đấu tranh, Tiêu Vị Thâm đã sớm muốn lấy lại hoàng quyền, lão vẫn luôn biết việc này nhưng trước nay đều cho qua tay, nhắm mắt trang hạt, hai người liền duy trì loại quan hệ vi diệu tín nhiệm lẫn nhau rồi lại phòng bị lẫn nhau này.

Hạ Hoài Chương không có đầu óc, nhưng hắn cũng thực chán ghét loại mặt hàng như Vương Thuận Chi, nói thẳng: “Cha, ta thấy cẩu đồ vật kia chính là nhìn ngài tuổi già không còn dùng được, cho nên muốn mượn cơ hội đầu nhập vào hoàng thượng mưu cầu đường ra khác, ngài chậm chạp không đáp ứng chuyện thăng quan tiến chức của hắn, kết quả hắn vừa quay đầu liền tặng kỳ hảo cho hoàng thượng, đây không phải là sang năm liền thăng quan sao?”

“Hạt châu kia ngài đã tốn rất nhiều bạc hỏi thăm từ tay người khác, cuối cùng thế nhưng lại bị hắn cầm đi mượn hoa hiến phật, cẩu đồ vật này không nên dưỡng!”

“Năm đó chúng ta quả thật mắt mù mới coi trọng hắn!”

Hạ thừa tướng trên mặt âm trầm, cũng không biết có nghe lọt những lời này hay không. Mặc dù Vương Thuận Chi sau khi hạ triều liền vội vàng chạy tới quỳ trên mặt đất giải thích hạt châu kia đích xác không phải mình đưa, nhưng Hạ thừa tướng đã lấy được danh mục lễ vật từ trong tay thái giám ném vào mặt hắn, trên đó giấy đỏ mực đen viết đến rõ ràng, chẳng lẽ còn có thể là giả sao?

Vương Thuận Chi làm thế nào cũng không thể nói rõ mấy chữ này không phải là do mình viết, bởi vì nét chữ trên đó hoàn toàn giống y như đúc nét chữ của hắn, ngay cả thói quen đặt bút bằng đầu bút lông cũng không sai một ly. Hạ thừa tướng thấy hắn không có cách nào để biện giải, dần dần liền nhận định việc hắn muốn làm cỏ đầu tường.

Năm đó nếu lão có thể kéo Vương Thuận Chi ra khỏi địa phương nghèo kiết xác kia, thì hiện tại cũng có thể đẩy hắn xuống. Cẩu không nghe lời liền giết, đổi thành kẻ khác biết nghe lời là được, người không trung thành…… không lưu lại được.

Hạ Hoài Chương cũng chủ trương giết, mấy năm nay trong tay Vương Thuận Chi cũng không được sạch sẽ, nắm giữ không ít chứng cứ phụ tử bọn hắn cấu kết tham ô, vạn nhất hắn hoàn toàn phản bội đem giao mấy thứ này cho Tiêu Vị Thâm, cho dù Tiêu Vị Thâm bên ngoài không thể làm gì bọn hắn, nhưng ly tâm liền không dễ làm.

Vì thế, Vương Thuận Chi không quá mấy ngày liền đột nhiên bệnh cũ tái phát mà “bệnh chết”.

Tiêu Vị Tân an tĩnh nghe Tạ Phi Viên hội báo chuyện này, vừa luyện chữ vừa trầm giọng nói: “Người lão xem trọng tiếp theo là ai?”

“Là Trương Bỉnh.” Tạ Phi Viên trả lời.

“Lại là một bao cỏ khác.” Tiêu Vị Tân cười châm chọc, “Nghĩ cách làm hắn đi không thành đi.”

Tạ Phi Viên lĩnh mệnh lui về phía sau đi ra ngoài, vừa vặn gặp được Du Thư ngồi xổm bên ngoài thư phòng ngắm tuyết rơi, hắn đi tới một chân đá mông Du Thư mắng: “Không làm việc cho đàng hoàng mà ở đây làm gì?”

Du Thư quay đầu thấy hắn, từ trên mặt đất đứng lên nhỏ giọng nói: “Đại nhân, ta thế này không phải là đang trông cửa sao?”

“Đừng cho là ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì.” Tạ Phi Viên trợn mắt, “Chỗ lê kia ngươi một quả cũng đừng mơ, nhìn cũng không thấy cái gì đâu.”

Du Thư nhoẻn miệng cười: “Ảnh Thủ đại nhân thật sự coi là tiểu hài tử ham ăn sao? Ta chẳng qua chính là xem cảnh tuyết kia thật sự rất đẹp mà thôi.”

Tiêu Vị Tân nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện rất nhỏ, nhíu mày đi ra định mắng hai câu, cánh cửa vừa hé mở đã trông thấy Du Thư quay đầu lộ ra một nụ cười nhạt với Tạ Phi Viên, lúc ấy liền ngây ngẩn cả người.

Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Du Thư cười.

Hóa ra…… Hắn cũng sẽ cười sao?
Bình Luận (0)
Comment