Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 27

Vừa qua tháng giêng không bao lâu, khí tượng ngày xuân liền trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, gió Đông Nam phá cửa thành thổi qua khắp đường xá kinh thành, đào liễu hai bên đường bắt đầu ươm mầm, dòng sông băng cũng đã sớm tan, chim én lục tục trở về từ phương nam, nơi nơi đều bừng bừng sinh cơ.

Du Thư thích mùa xuân, mùa xuân luôn mang đến cho người ta một cảm giác vô hạn hy vọng.

Tuy rằng Tiêu Vị Tân hiện giờ không để ý tới hắn, nhưng sau khi thức dậy hắn lại đánh lên tinh thần, nên làm thế nào thì làm thế ấy, nhận thua không phải là tính cách của hắn, té ngã ở đâu thì bò dậy ở đó, tiếp tục làm những việc mà mình giỏi nhất.

Huống chi, hội săn bắn mùa xuân đã sắp sửa bắt đầu rồi.

Trong sách, đoạn cốt truyện này được miêu tả rất kỹ càng, trong khu vực săn bắn không biết như thế nào lại có một tên thích khách trà trộn vào, thiếu chút nữa đã có thể đắc thủ ám sát Tiêu Vị Thâm thành công, vào thời khắc nguy cơ, cẩu hoàng đế kia vì bảo vệ bản thân mà cư nhiên dám đẩy Tiêu Vị Tân ra chắn cho mình.

Lúc đọc đến đoạn này, Du Thư đã tức giận đến mức ném văng điện thoại, bị thằng bạn cùng phòng bị điện thoại đập vào đầu đánh một trận. Bản thân cẩu hoàng đế tham sống sợ chết liền đẩy đệ đệ ra chắn kiếm, đây là chuyện mà con người có thể làm ra sao?

Tuy rằng việc này đã làm cho thái độ của cẩu hoàng đế đối với nam chính thay đổi rất lớn, bởi vì áy náy mà nơi chốn chiếu cố, cũng không hoài nghi đến trên người y. Nhưng hành động lúc đó đã làm bại lộ linh hồn xấu xa đáng khinh của hắn, khiến người phỉ nhổ. Hơn nữa sự kiện lần đó cũng thiếu chút nữa đã lấy đi tính mạng của Tiêu Vị Tân, một kiếm kia nếu sâu hơn một chút có lẽ đã thật sự chết người.

Thời điểm đọc sách cũng không cảm thấy quá mạo hiểm, nhưng hiện giờ hắn đã là một phần trong tiểu thuyết này, mặc dù biết nam chính có hào quang nhân vật chính, nhưng Du Thư vẫn không khỏi lo lắng. Vì thế hắn liền chủ động xin chỉ thị với Ảnh Thủ đại nhân, hy vọng mình có thể đi theo tới khu vực săn bắn.

Tạ Phi Viên có chút ngoài ý muốn, Ảnh Tam tuy rằng làm việc ổn trọng cẩn thận, nhưng cũng không phải người chủ động tranh công, hội săn bắn mùa xuân lần trước hắn cũng không đi xem náo nhiệt, như thế nào năm nay lại đột nhiên thay đổi chủ ý?

Có điều nhớ tới bộ dáng như muốn nói lại thôi của Vương gia ở trước mặt mình hai ngày nay, hai người bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Vương gia rõ ràng muốn gặp hắn nhưng lại đè nén không chịu gặp.

Đều là người trẻ tuổi, có việc gì giáp mặt nói chuyện cũng tốt.

Một đứa là hài tử của người thương, hắn không dám đánh không dám mắng, một đứa là người thừa kế mà hắn tỉ mỉ chọn lựa, coi như dưỡng tử mà nuôi lớn, hắn đương nhiên hy vọng hai người này có thể bắt tay giảng hòa. Hai đứa đều là hảo hài tử hiếm có, nếu như có thể liên thủ mà nói, con đường phía trước cũng có thể nhẹ nhàng hơn chút đỉnh.

Nghe nói Tạ Phi Viên an bài Du Thư đi theo mình đến khu vực săn bắn, Tiêu Vị Tân trầm mặc một lát liền đồng ý.

Kỳ thật y có thể lập tức mở miệng từ chối, dù gì đây cũng là vương phủ của y, Tạ Phi Viên nghe lệnh của y mà làm việc, chỉ cần một câu là có thể tùy thời thay đổi người, nhưng lời nói tới bên miệng rồi lại không thể nói ra.

Cho dù y có cố tình che giấu cũng không cách nào lừa gạt được chính mình, y thật sự……

Rất muốn gặp hắn.

Chỉ là nhìn một cái mà thôi, cũng sẽ không thiếu bớt một khối thịt.

Y lừa gạt chính mình như vậy.

——————

Cùng ngày diễn ra hội săn bắn mùa xuân.

Du Thư dịch dung thay vào y phục của thị vệ bình thường, đi theo các tôi tớ khác của Tiêu Vị Tân xuất phát đến bãi săn, bãi săn nằm trong một thôn trang ngoại thành, bên cạnh chính là một tòa núi già.

Nơi này là khu vực săn bắn thuộc về quyền sở hữu của hoàng gia từ khi vương triều Đại Hạ được thành lập tới nay, mỗi ba năm đều sẽ tổ chức một lần hoạt động vây săn long trọng, bao gồm cả hoàng đế và nhóm tông thất đều phải tham gia, thứ nhất là thể hiện uy nghiêm của hoàng thất, và cũng vì cầu phúc cho vương triều ngày sau mưa thuận gió hòa quốc thái dân an.

Du Thư căn bản không hiểu được tư duy logic của người cổ đại, chỉ là thi săn bắn thôi mà, ngươi khai đao săn giết con dân của Sơn Thần, sao có thể trông đợi người ta sẽ phù hộ cho ngươi? Còn mưa thuận gió hòa thái quốc dân an, với loại tiểu nhân như Tiêu Vị Thâm, sau này còn gây ra không ít việc xấu, trông cậy vào cứu trợ của thần minh chính là nói nhảm.

Một đám người mênh mông cuồn cuộn ra khỏi thành, tính cả cấm quân hộ giá không sai biệt lắm cũng đến mấy vạn người, nhìn như một tiểu đội. Nhìn bề ngoài, lúc này ở kinh thành dường như không hề có lực lượng thủ vệ, kẻ khôn ngoan đều sẽ nhân cơ hội này mà đi trộm cướp nhà dân, nhưng con cáo già Hạ thừa tướng kia lại không ngu xuẩn như vậy.

Lúc này trong kinh ngược lại còn ẩn giấu nhiều người có thực lực hơn cả ngày thường, cố ý tạo thành giả cảnh vườn không nhà trống cũng vì muốn thăm dò xem có kẻ nào cắn câu hay không, Tiêu Vị Thâm trước sau đều để ý đến lần bị ám sát vào đêm đó, hắn không thể buông tha bất kể một cơ hội nào có thể thiết trí bẫy rạp.   

Bởi vậy, quyết sách án binh bất động của Tiêu Vị Tân là chính xác.

Mặc dù Tiêu Vị Tân vẫn luôn cáo ốm đối với bên ngoài, nhưng đã đến bãi săn thì phải ra một chút sức lực, chỉ là không ai sẽ đưa ra yêu cầu quá lớn, làm bộ bắn vài con thỏ hay gà rừng, đi ngang qua sân khấu một chút liền tính là hoàn thành nhiệm vụ.

Chờ đến khi tất cả mọi người đều có mặt tại bên ngoài bãi săn, Tiêu Vị Thâm liền bắt đầu sai người dựng trại đóng quân, bọn họ sẽ ở đây năm ngày. Lần này các nữ quyến trên cơ bản cũng đều trình diện, loại hoạt động long trọng như vậy, để các nữ tử ra ngoài vận động một chút cũng tốt.

Hoàng hậu cũng dẫn theo Hạ Ngâm Tú.

Du Thư vô cùng chờ đợi một màn cảm tình thăng hoa của nam nữ chính, tuy rằng cốt truyện phía trước đã thoát tuyến rồi, nhưng được bù đắp ở nơi này cũng không tồi, huống chi nữ hai cũng sẽ lên sân khấu, hắn sao có thể không muốn xem náo nhiệt chứ.

Người của Tiêu Vị Tân đã sớm dựng xong lều trại, y thong dong đi vào nằm nghỉ tạm, Du Thư và Ảnh Nhị (cũng đã dịch dung) thủ ở bên ngoài, lập tức liền đến buổi trưa, hoạt động săn bắn cũng sắp sửa bắt đầu.

Cho dù ở niên đại nào thì người lãnh đạo cũng phải bước lên đài đọc diễn văn hô to khẩu hiệu, Du Thư trước kia vẫn luôn chán ghét, hiện tại cũng chán ghét. Đặc biệt là cẩu hoàng đế không giỏi văn thải, toàn nói mấy câu vô nghĩa, nghe mà đau cả đầu.

Không biết là cố ý hay vô tình, Tiêu Vị Tân quay đầu lại nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, Du Thư lập tức dựng thẳng lưng đứng nghiêm, thầm hô mình hẳn là không mắc lỗi gì đâu.

Tiêu Vị Tân cũng phiền lòng mấy câu nói ra vẻ đường hoàng kia, đứng ở đằng trước cực kỳ không kiên nhẫn, đặc biệt là khi tiểu ảnh vệ chỉ đứng cách mình có vài bước ở phía sau, nhịn rồi lại nhịn mới quay đầu lại ra vẻ bình tĩnh mà nhìn thoáng qua.

Quả nhiên cách một lớp dịch dung cũng không nhìn ra cái gì, nhưng y vẫn kỳ tích mà cảm thấy tâm tình vui sướng.

Tiêu Vị Thâm lại hô to một câu kết thúc bài diễn văn, rốt cuộc cũng để lệnh quan ra lệnh tuyên bố hội săn đã bắt đầu.

Nhóm các võ tướng đã sớm xoa tay hầm hè nóng lòng muốn thử, bọn họ đều tranh nhau chạy trước, thề phải săn được con mồi hiến cho hoàng thượng, ngay cả Dương Thất Huyền cũng có chút hưng phấn.

Những người khác đều như ngựa hoang thoát cương mà vọt vào bãi săn, Tiêu Vị Thâm làm hoàng đế phải đứng mũi chịu sào mà chạy ở phía trước, chỉ có nhân mã của Tiêu Vị Tân là không nhanh không chậm đi theo phía sau, dù sao nhân thiết của y chính là thân kiều thể nhược, không tiện biểu hiện dáng vẻ sinh long hoạt hổ.

Tiêu Vị Tân chỉ dẫn theo Kỳ Hàn Vọng Trần và mấy thị vệ bình thường tiến vào bãi săn, thủ hạ của y săn được thứ gì cũng coi như là của y, bởi vậy sau khi tiến vào khu vực săn bắn, y liền dứt khoát để bọn họ tùy ý phát huy, bởi vì y bản nhân đã không có bao nhiêu hứng thú đối với loại sự tình săn giết này, mỗi lần đều sẽ ở trong rừng tùy tiện đi dạo, thấy thứ tốt lại ra tay.

Những người khác tuân lệnh tứ tán ra xung quanh, chỉ có Du Thư là nhắm mắt theo đuôi mà cưỡi ngựa đi theo, rồi lại không dám bám sát, sợ y tức giận. Ảnh Nhị quan sát bốn phía, xác nhận an toàn mới gật đầu với hắn, ý bảo hết thảy đều như thường.

Du Thư biết nơi này sẽ tạm thời an toàn, nhưng cũng không dám thả lỏng cảnh giác, ai biết được cốt truyện có thể lại xảy ta biến động hay không?

Tiêu Vị Tân biết hắn đi theo phía sau mình, cũng không quay đầu lại nói chuyện, vui vẻ thoái mái đi ở phía trước. Bọn họ thực mau liền gặp được đội ngũ khác, Du Thư nhìn tới, kia chẳng phải chính là cẩu hoàng đế sao?

Tiêu Vị Thâm coi trọng mặt mũi, cũng muốn săn được con mồi lớn trở về, hắn mang theo mười mấy cấm vệ quân du đãng khắp nơi ở trong rừng, mà vị trí hiện tại của Du Thư vừa vặn là góc chết trong tầm mắt của hắn.

Nếu ở thời điểm này mà động thủ thì……

Du Thư cũng không phải là người dễ xúc động, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà đặt tay lên cây cung của mình, một tay khác lén lút sờ tới bao đựng tên ở sau lưng, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào trên người người nọ.

Ở góc độ này, hắn tin tưởng mình có thể thành công. Nếu ngay lúc này có thể giết chết cẩu hoàng đế kia, như vậy con đường của Tiêu Vị Tân có thể sẽ dễ đi hơn một chút hay không? Có phải lập tức liền không phải trải qua những ngày tháng hãi hùng đó nữa hay không?

Nếu hắn có thể giúp một tay……

Tay Du Thư chậm rãi nắm chặt mũi tên, đột nhiên hạ quyết tâm.

Nhưng ngay khi hắn sắp sửa giơ cung lên, có người đã duỗi tay đè tay hắn xuống.

“Không thể.” Tiêu Vị Tân không biết đã đi tới từ lúc nào, y đè ép cánh tay của Du Thư trở về, quả quyết lắc đầu.

Y mang Du Thư rời khỏi nơi đó, cũng không trách cứ Du Thư tự tiện hành động, vẻ mặt bình tĩnh dẫn hắn vào một cái đình nhỏ hóng gió nghỉ ngơi.

“Ngươi trước tiên lui xuống đi.”

Ảnh Nhị tuân lệnh lập tức thối lui, vô cùng lo lắng liếc nhìn về phía của Du Thư, hắn cũng không biết vì sao một Ảnh Tam trước nay đều bình tĩnh tự giữ lại đột nhiên tự tiện hạ sát thủ, như vậy không giống hắn một chút nào.

“Thuộc hạ biết tội.” Du Thư quỳ trên mặt đất thỉnh tội.

Tiêu Vị Tân nhìn chăm chú vào hắn thật sâu, thấp giọng nói: “Có tội gì?”

“Thuộc hạ…… Thuộc hạ tự tiện chủ trương, suýt nữa đã hại Vương gia.” Du Thư trầm giọng nói, “Nếu là một kích không thành, tất sẽ làm liên lụy đến Vương gia.”

Tiêu Vị Tân gật đầu, lại hỏi: “Vậy ngươi có mấy thành nắm chắc?”

“Mười thành.” Du Thư nói năng rất có khí phách, “Thuộc hạ có mười thành nắm chắc sẽ giết được hắn, chỉ cần một mũi tên.”

Tiêu Vị Tân cười, dường như rất hài lòng: “Bổn vương tin tưởng, ngươi thật sự có bản lĩnh kia.”

“Đứng lên đi.”

Du Thư đứng lên từ trên mặt đất, lại vẫn không rõ ý tứ của y.

Không tức giận sao?

Tiêu Vị Tân cười trong chốc lát, rồi sau đó lại thở dài: “Lần sau đừng tùy ý hành động như vậy.”

“Có lẽ ngươi đích xác có thể giết hắn ngay tại đây, nhưng Tiêu Vị Thâm cũng không phải mục đích chủ yếu của chúng ta, biết không?”

“So với ngươi ta lại càng muốn giết hắn hơn bất kỳ ai, nhưng giết hắn cũng không có nghĩa là xong hết mọi chuyện, chỉ cần kẻ đứng sau màn chân chính là Hạ Mậu An còn sống, sẽ lại có thêm một Tiêu Vị Thâm khác lên thượng vị, ngươi đã hiểu chưa?”    

Du Thư đương nhiên cũng hiểu, nhưng vừa rồi trong một nháy mắt kia hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ là rất muốn Tiêu Vị Tân có thể vui vẻ một chút, cho dù chỉ là một chút.

Có độc giả nào lại không hy vọng vai chính nhà mình nhật thiên nhật địa? Ai muốn xem vai chính phải chịu nghẹn khuất chứ?

“Dạ.” Du Thư cúi đầu trả lời.

Tiêu Vị Tân nhìn hắn trong chốc lát, lại nói: “Về sau cơ hội giết hắn còn nhiều, không vội.”

“Ta muốn lưu trữ hắn, trước tiên diệt Hạ gia, sau đó mới đến phiên hắn.”

Du Thư gật gật đầu, hắn biết Tiêu Vị Tân ẩn nhẫn, lần này là do mình làm không tốt.

Tiêu Vị Tân lại đột nhiên nói: “Tháo mặt nạ xuống đi.”

Du Thư cực kỳ nghe lời bóc mặt nạ của mình xuống, lộ ra gương mặt của chính mình. Tiêu Vị Tân tỉ mỉ ngắm nhìn hắn, trong mắt vô thức toát ra một chút ôn nhu quyến luyến không muốn người khác biết được.

Hắn thật sự quá đẹp, gương mặt này đã xuất hiện ở trong mộng của y rất nhiều lần.

Bản thân mình như vậy làm cho Tiêu Vị Tân cũng cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng tiểu ảnh vệ ở trong mộng thật sự quá mức khả nhân.
Bình Luận (0)
Comment