Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 78

Họa Xuân được Tiêu Vị Tân gọi vào, xem xét một chút miệng vết thương trên cánh tay của Du Thư, nhìn thấy chỗ kia đã sưng mủ nhiễm trùng, nàng không nhịn được mà giáo huấn: “Vì sao lúc vừa tới không gọi ta?”

Tuy rằng Du Thư đã xử lý qua, nhưng bởi vì sau khi rơi xuống sông vết thương đã bị thấm nước, trong người lại không có dụng cụ nào có thể tiêu độc, Du Thư chỉ có thể thô bạo dùng chủy thủ hơ lửa cắt thịt trực tiếp sát độc, nhưng hiệu quả cũng không quá tốt, qua một đường bôn ba miệng vết thương đã sớm bắt đầu thối rữa, nhưng hắn lại hồn nhiên bất giác, vẫn không hề để trong lòng.

Tiêu Vị Tân trước đó không hề biết hắn bị thương nặng đến như vậy, sau khi chính mắt nhìn thấy liền không lên tiếng nữa, yên lặng mà siết chặt nắm tay.

Du Thư mặt không đổi sắc nhìn miệng vết thương thảm không nỡ nhìn trên tay mình, cũng không cảm thấy có gì nghiêm trọng: “Chỉ là trông đáng sợ thôi, không đáng ngại.”

Họa Xuân quay đầu nhìn thoáng qua Vương gia nhà mình đang lộ ra biểu tình cực kỳ không tốt, thầm hô vị này quả thực không biết nhìn sắc mặt của người khác, Vương gia đều đã tức giận như vậy rồi mà hắn vẫn không để trong lòng, “Sao lại không đáng ngại? Ta thấy nếu còn để thêm mấy ngày nữa, cánh tay này của ngươi liền phế đi rồi!”

Du Thư gãi gãi đầu, cảm thấy Họa Xuân cô nương không còn giống như trước kia nữa, lúc trước rõ ràng là rất ôn nhu mà…..

Nữ hài tử quả nhiên đều rất kỳ quái.

Hắn chỉ lo đắm chìm trong suy nghĩ của mình, liền không chú ý tới thần thái của Vương gia nhà mình.

Tiêu Vị Tân nhìn Họa Xuân xử lý chỗ thịt nát hư thối kia, dùng đao cắt bỏ từng chút một, lại thấy bộ dáng Tiểu Thư ẩn nhẫn chịu đựng không rên một tiếng, cuối cùng cũng không thể chịu được nữa, đứng dậy nổi giận đùng đùng bước ra khỏi lều, không muốn ở lại thêm một giây phút nào.

“Vương gia làm sao vậy?” Vẻ mặt Du Thư mộng bức, sao lại nổi giận rồi.

Họa Xuân thở dài một hơi, “Có phải công tử quá mức không để trong lòng thân thể của mình hay không?”

“Sao có thể như vậy?” Du Thư lắc đầu, “Chỉ là sự tình nặng nhẹ khác nhau, ta muốn giải quyết chuyện quan trọng trước tiên thôi mà.”

Họa Xuân bất đắc dĩ mà lại thở dài, vị này thật sự là không hiểu……

“Ngươi vẫn nên tự mình đi nói chuyện với Vương gia đi.”

Nửa nén hương sau, Họa Xuân rốt cuộc cũng thuận lợi xử lý xong vết thương, rắc thuốc bột băng bó lại, sau đó lưu loát bưng khay đi ra ngoài. Du Thư đứng trong lều mặc quần áo xong liền ra ngoài định đi tìm Tiêu Vị Tân, kết quả dạo hết một vòng đại doanh cũng không nhìn thấy người đâu, hắn đành phải đi ra bên ngoài mà tiếp tục tìm.

Cuối cùng mới tìm thấy người ở cách doanh trại mấy dặm, Du Thư đi tới nhẹ giọng gọi y: “Ngươi làm sao vậy?”

Tiêu Vị Tân quay đầu nhàn nhạt liếc nhìn hắn, nhưng lại hiếm thấy mà không thèm phản ứng, ngược lại còn xoay đầu đi nơi khác làm như không nghe thấy, thái độ lãnh đạm đến cực điểm. Từ khi hai người bọn họ xác định quan hệ yêu đương cho đến nay, Tiêu Vị Tân chưa từng khiến Du Thư phải nhìn sắc mặt, lần này không biết vì sao lại như vậy, Du Thư cũng có chút không hiểu ra làm sao: “Tâm tình của ngươi không tốt sao?”

Tiêu Vị Tân nhịn rồi lại nhịn, nhưng thấy Du Thư thật sự không hiểu, rốt cuộc vẫn quay đầu lại, “Vì sao tâm tình của ta không tốt, chẳng lẽ ngươi thật sự không biết?”

“Tiểu Thư, có phải ngươi chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình rất quan trọng hay không?”

Du Thư sửng sốt.

Ngữ khí của Tiêu Vị Tân có chút khác lạ, tựa như đang đè nén một thứ tình cảm gì bên trong, trong giọng nói cũng mang theo một chút nghẹn ngào: “Thời điểm trở về vì sao ngươi lại không nói với ta là thương thế nghiêm trọng? Vì sao không để Họa Xuân nhìn xem?”

“Đó là bởi vì, ta muốn giải quyết chuyện quan trọng hơn.” Du Thư không hiểu y tức giận ở điểm nào, “Chuyện này có chỗ nào không đúng sao?”

Tiêu Vị Tân tức giận đến cực điểm, tiến lên một bước hung hăng đẩy hắn lên thân cây ở cách đó không xa, ngón tay điểm lên trán hắn mà hung tợn nói: “Quan trọng hơn?”

“Ở trong mắt ta, trên đời này không có việc gì quan trọng hơn sống chết của ngươi!”

“Tiểu Thư, ngươi thật sự không biết tâm tư của ta sao?”

Du Thư không khỏi mộng bức, hắn không cảm thấy việc mà mình đã làm có vấn đề gì. Chuẩn tắc hàng đầu của Ảnh Vệ doanh chính là như thế, nhiệm vụ lớn hơn hết thảy, chuyện gì cũng không thể quan trọng bằng công vụ trước mắt, huống chi loại sự tình liên quan đến hoa anh túc là vô cùng hệ trọng, bản thân hắn bị trúng tên cũng không phải một lần hai lần, hoãn lại đợi xong việc rồi lại xử lý thì không đúng chỗ nào?

Hơn nữa thân thể của hắn tự hắn biết, chính vì cảm thấy có thể chịu được nên mới dám làm như vậy, hắn chỉ phân tích một lần giữa lợi và hại, lựa chọn phương thức tốt nhất mà thôi, vì sao phải tức giận chứ?

“Ta…… Ta……” Du Thư muốn nói mình không có làm sai, nhưng khi nhìn thấy biểu tình vừa thương vừa giận trong mắt của Tiêu Vị Tân, bỗng nhiên lại không thể nói ra khỏi miệng, “Ta sai rồi.”

Tiêu Vị Tân đau lòng vô cùng, y đặt đầu mình lên vai của Du Thư, hai cánh tay bao quanh người hắn, thấp giọng nói: “Tiểu Thư, ta……”

Tuy rằng y không hề nói tiếp, nhưng Du Thư vẫn có thể hiểu ra.

“Cho nên, ngươi là vì ta bị thương mà đau lòng tự trách sao?” EQ của Du Thư rốt cuộc cũng online một hồi.

Trả lời hắn chính là đôi tay càng thêm siết chặt của Tiêu Vị Tân, xem như cam chịu.

Du Thư bất đắc dĩ: “Nhưng ta là ảnh vệ mà, vốn dĩ phải làm bạn tương sinh với hiểm nguy, bị thương là việc khó tránh khỏi, bọn ta không thể bảo đảm lần nào cũng đều có thể bình an không có việc gì mà trở về, dù thế nào cũng phải tận chức tận trách hoàn thành nhiệm vụ của mình.”

“Bất quá ta đáp ứng với ngươi, về sau sẽ cẩn thận hơn.”

“Không có về sau.” Tiêu Vị Tân nhẹ giọng nói, “Về sau ta sẽ không để ngươi phải gặp nguy hiểm nữa.”

Du Thư không tán đồng: “Nhưng ngươi hiện giờ đang cần dùng người, nếu ta đã ở vị trí này, tất nhiên cũng phải vì ngươi mà ra một phần sức lực.”

“Nếu bàn về việc đánh giặc thì ta không giúp được gì, những đấu đá quyền mưu kia ta lại càng dốt đặc cán mai, ta không có cách nào để giúp ngươi, ngoại trừ vì ngươi vào sinh ra tử, ta thật sự không nghĩ ra mình còn có thể làm cái gì.”

“Cũng không chỉ có mỗi mình ngươi cảm thấy đau lòng, ta, ta cũng đau lòng ngươi vậy.”

Nói tới đây, trên mặt Du Thư có chút thẹn thùng đỏ ửng, “Đều là nam nhân, ta cũng muốn sóng vai cùng ngươi, ta vô cùng nguyện ý ở nơi tối tăm hộ giá hộ tống cho ngươi.”

Nội tâm của Tiêu Vị Tân bị những lời này làm cho cực kỳ cảm động, không nhịn được mà cúi đầu xuống hôn lên khóe mắt của hắn, “Sau này ngươi không được bỏ mặc thân thể của mình như vậy, không được giấu giếm bất luận chuyện gì nữa.”

“Được.” Du Thư gật đầu.

Hai người ở bên ngoài nị oai một trận, thời điểm trở về lại vô cùng cao hứng, mấy ngày nay Du Thư đã ăn không ít khổ, Tiêu Vị Tân bồi hắn ăn bữa cơm, lại giúp hắn đơn giản lau mình một phen, sau đó ôm nhau ngủ một giấc.

Du Thư lại bắt đầu nằm mơ, hắn mơ thấy mình không biết vì sao lại rơi xuống sông Hoàng Hà, trước mắt một mảnh đen nhánh không nhìn thấy điểm cuối, cho dù hắn có nỗ lực muốn ngoi lên trên như thế nào đi nữa cũng đều phí công, chỉ có thể bất lực nhìn bản thân dần dần đuối sức mà chậm rãi chìm sâu vào bóng tối.

Đột nhiên bừng tỉnh, Du Thư phát hiện sau lưng mình đã ra một thân mồ hôi lạnh.

“Làm sao vậy?” Tiêu Vị Tân mở mắt ra, thấy trên trán của hắn thấm đầy mồ hôi, lo lắng ngồi dậy: “Có phải không thoải mái ở đâu hay không?”

Du Thư nhắm mắt, xác nhận mình lúc này đang ở trong doanh trướng của Tiêu Vị Tân, lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi.”

“Có ta ở đây.” Tiêu Vị Tân không hiểu hắn đã nhìn thấy giấc mơ đáng sợ gì, nhẹ nhàng ôm chặt lấy hắn, tà dương buổi chạng vạng rọi vào từ khung cửa sổ, mang theo một chút cảm giác lạnh lẽo.

Du Thư không nghĩ ra được vì sao mình lại mơ thấy cảnh tượng kia, sau khi bình ổn trong chốc lát mới hỏi: “Đúng rồi, tình hình chiến đấu mấy ngày nay như thế nào rồi?”

Nói đến việc này, tâm tình của Tiêu Vị Tân vậy mà lại rất không tồi: “Tất nhiên là thuận lợi, tuy rằng cũng có không ít tổn thất nhưng đã liên tiếp thu được hai châu quận, phản quân tổn thất nặng nề.”

Du Thư gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”

“Qua một tháng nữa là có thể kết thúc.” Tiêu Vị Tân ôn nhu nói, “Đến lúc đó……”

Y vốn định nói chờ sau khi hồi kinh liền đi từ hôn, lại tìm cơ hội để xử lý Chu thị, về sau liền cùng hắn nhất sinh nhất thế một đôi người, nhưng nghĩ tới việc trước mắt còn rất nhiều việc phải làm, không bằng đợi đến khi thật sự từ hôn rồi lại cho Tiểu Thư một phen kinh hỉ.

Lúc đó Tiểu Thư hẳn cũng sẽ rất cao hứng.

Du Thư không hề hay biết về những suy nghĩ trong lòng của y, hai người lẳng lặng dựa vào nhau trong chốc lát, trước khi trời tối mới xuống giường.

“Đúng rồi, trong quân không có người nào khả nghi chứ?”   

“Ta đã chiếu theo lời của ngươi mà phái người theo dõi, không thấy dị động gì.” Tiêu Vị Tân trả lời, “Ta cũng từng hoài nghi liệu bên trong có gian tế hay không, nhưng mấy ngày nay cũng không có vấn đề gì, nếu như có gian tế, chỉ sợ kẻ này ẩn giấu quá sâu.”

Du Thư gật đầu: “Ngươi vẫn nên cho người chú ý nhiều một chút, ta trước sau đều cảm thấy có gì đó không đúng.”

Trong lúc hai người đang đối thoại, Tiêu Vị Tĩnh lại cà lơ phất phơ đi vào, “Hôm nay không có việc gì để làm, chi bằng chúng ta cùng nhau đi ngắm trăng đi?”

Du Thư: “……”

Trong rừng núi hoang vắng này thì trăng đâu mà ngắm, cái tên này rảnh rỗi sinh nông nỗi đúng không?

Tiêu Vị Tân thấy hắn liền phiền lòng: “Ngươi không có chuyện gì khác để làm sao?”

“Các ngươi hữu tình nhân chung thành quyến chúc, dựa vào đâu mà ta phải cô đơn chiếc bóng chứ?” Tiêu Vị Tĩnh bất mãn, “Khó khăn lắm mới gặp được đệ muội, chẳng lẽ huynh trưởng là ta liền không thể đến thăm sao?”

Du Thư đỡ trán: “Dung Vương điện hạ, xin đừng xưng hô với thuộc hạ là ‘đệ muội’.”

“Sớm hay muộn cũng phải làm Vương phi, ta gọi như vậy cũng không sai.” Tiêu Vị Tĩnh ý vị thâm trường mà liếc nhìn Tiêu Vị Tân một cái, “Tuy ta không hiểu nam nhân thì có gì tốt, nhưng vị Thất đệ này của ta đích xác là mê luyến ngươi.”

Trên mặt Du Thư có chút đỏ bừng, không ngờ một cổ nhân như Tiêu Vị Tĩnh nói chuyện còn thẳng thắn hơn cả mình, “Điện hạ nói đùa, vị trí chính phi này dù thế nào cũng không thể lạc đến tay thuộc hạ, điện hạ chớ có đùa giỡn như vậy.”

Bất kể thế nào thì ít nhất trên danh nghĩa, thê tử của Tiêu Vị Tân cũng nên là Hạ Ngâm Tú, cho dù giữa hai người bọn họ không còn tuyến tình cảm nữa, nhưng ý chỉ tứ hôn vẫn còn đó, mặc dù hai người không hề mong muốn, nhưng không ai có thể kháng lại hoàng lệnh.

Trái tim của Du Thư có chút nhói đau, rốt cuộc vẫn không thể quang minh chính đại đứng bên cạnh y được mọi người thừa nhận, ai bảo hắn là nam nhân làm chi, thân phận của hắn ở thời đại này cũng không thể lên được mặt bàn.

Tiêu Vị Tân nhận thấy xúc cảm của hắn trong nháy mắt liền suy sút, trợn mắt tức giận nhìn Tiêu Vị Tĩnh: “Ngươi có việc hay không? Không có thì mau cút!”

“Vì sao ta phải cút?” Tiêu Vị Tĩnh mặt dày vui vẻ thoải mái mà ngồi bắt chéo chân trên ghế, “Ta lại càng muốn ngồi ở đây đấy.”

Du Thư âm thầm thở dài, Tiêu Vị Tĩnh quả thực là đang viết hai chữ “thiếu đánh” lên trên mặt, hắn dám cá, Vương gia nhà hắn rất nhanh chóng sẽ không nhịn được nữa.

Không quá chốc lát, trong lều chủ soái liền truyền đến một trận đánh nhau, Tiêu Vị Tĩnh bị đá văng ra ngoài, phi thường mất thể diện trước mặt công chúng.

Hắn bò dậy từ trên mặt đất, bình tĩnh sửa lại y quan, làm bộ như chưa hề phát sinh chuyện gì mà nghênh ngang rời đi, cũng không đề cập gì tới chuyện đi ngắm trăng nữa. Kỳ thật hắn thấy Thất đệ giống như một cái hũ nút không chịu nói chuyện, nhàm chán liền cố ý tới châm ngòi mà thôi, dù sao sinh hoạt trong doanh trại cũng thật sự nhàn rỗi, tìm chút chuyện vui mà chơi chơi.

Tiêu Vị Tĩnh khẽ ngâm nga một bài tiểu khúc, nhấc chân rời đi.

Mà Tiêu Vị Tân trước sau chỉ nhớ tới chuyện hôn ước, cư nhiên lại trở nên rầu rĩ không vui cả buổi tối.

Du Thư đã sớm tẩy rửa sạch sẽ nằm ở một bên chờ mãi chờ mãi, chờ đến khi trăng lên ba sào mới phát hiện……

Hôm nay thật sự không có sinh hoạt gì kia sao???

Hửm???

Cái câu tiểu biệt thắng tân hôn này hình như không đúng rồi.
Bình Luận (0)
Comment