Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 97

Mấy ngày kế tiếp, trong cung không biết vì sao lại liên tiếp xảy ra chuyện lạ, người nào không phải thủ vệ canh cửa cung liền bỗng nhiên xin nghỉ về quê, ngay cả thống lĩnh đại nội thị vệ cũng sinh bệnh từ chức, vị trí phòng thủ trong ngoài thường xuyên rung chuyển, xem như thay đổi hầu hết bộ mặt trong cung, bọn cung nữ và thái giám không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng không dám lộ ra, tới lui làm việc lại càng thêm cẩn thận hơn ngày thường.

Tiêu Vị Tân làm những việc này đương nhiên là không hề tránh né Hạ Mậu An, mà cho dù muốn cũng không tránh khỏi. Nhưng y hiện giờ đã là cánh chim tiệm phong, nhân thủ trong tay cũng không ít hơn Hạ Mậu An, không cần phải ẩn nhẫn nấp trong bóng tối giống như trước kia nữa, mượn danh của Tiêu Vị Thâm làm những việc này cũng là hợp tình hợp lý.

Hạ Mậu An mất đi nhi tử duy nhất, ngã bệnh ở trong nhà mấy ngày, dù sao cũng đã lớn tuổi, bất ngờ hay tin nhi tử bỏ mình thân thể liền không chịu đựng nổi, lúc này thân thể chỉ vừa mới có chút chuyển biến tốt đẹp, chuẩn bị thần không biết quỷ không hay mà xuống tay giết chết con rối là Tiêu Vị Thâm, nhưng không ngờ Tiêu Vị Tân lại tiên hạ thủ vi cường, liên tiếp làm tổn hại hơn phân nửa nhãn tuyến của lão ở trong cung, khiến cho lão tức giận đến mức lại phải tiếp tục nằm thêm mấy ngày.

“Hãn Vương bên kia nói thế nào?” Hạ Mậu An nằm ở mép giường, sắc mặt âm trầm hỏi mật thám của mình, “Ngươi không đưa thành ý của chúng ta cho hắn xem sao?”

“Hiện giờ tiểu súc sinh Tiêu Vị Thâm kia cho rằng mình đã ngồi ổn vị trí mà không biết, nếu ta có thể giúp hắn thượng vị thì cũng có thể kéo hắn xuống! Tiêu Vị Tân thì tính là thứ gì? Một con ma ốm như hắn, có thể làm nên trò trống gì!”

Mật thám lén lút giương mắt nhìn lão thừa tướng tuổi già, do dự mà nói: “Hãn Vương bên kia……”

Trên thực tế, do Hạ Mậu An liên tiếp để xảy ra vài lần xuất sư bất lợi, Hãn Vương đã trở nên cực kỳ mất kiên nhẫn, huống hồ hắn chỉ vừa mới chiếm được mấy tòa thành trì biên cảnh cuối cùng, tạm thời yêu cầu nghỉ ngơi lấy lại sức, cũng không muốn ra binh giúp Hạ Mậu An bình định thế cục, đối với hắn mà nói, hiện giờ vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm, hơi sức đâu mà đi quản Trung Nguyên.

Lăng Vương phủ——

“Cho nên, nguồn nước bên kia thật sự đang nguy cấp?” Du Thư đọc xong tình báo, quay đầu nhìn Tiêu Vị Tân.

Tiêu Vị Tân ngồi trong thư phòng sắp xếp lại chỗ thư tín, thuận miệng đáp lời: “Địa phận của bọn họ đa phần là sa mạc, ban đầu có ba nguồn nước cung cấp sinh hoạt, nhưng mười mấy năm qua thời tiết liên tục khô hạn suốt nhiều năm, nguồn nước cũng dần trở nên khô cạn.”

“Trước mắt nguồn nước thứ hai cũng đã hoàn toàn khô kiệt, còn lại một nguồn nước cuối cùng cũng đang không ngừng vơi đi, Hãn Vương kia hẳn là rất đau đầu vấn đề này.”

“Nếu hiện giờ trong triều vẫn do một mình Hạ Mậu An độc đại, hắn cũng có thể mạo hiểm tiến thêm vài bước sâu vào Trung Nguyên. Nhưng thế cục hiện tại không thể so với lúc trước, hắn không cần thiết phải hao tổn nhân thủ mà tiến vào ngay tại thời điểm này, huống chi, ta đã bảo Lý Lương giả ý đầu nhập vào Tây Nhung, ông ta tất nhiên sẽ không nói lời hay về Hạ Mậu An, liên minh ích lợi giữa bọn họ sợ là sẽ khó mà thành lập.”

Du Thư thở phào, “Nếu bọn họ không thể đạt thành đồng minh, đối với chúng ta chính là tin tức cực tốt.”

“Ừ.” Tiêu Vị Tân đi tới, thay hắn mở cửa sổ ra, làm ánh sáng từ bên ngoài rọi vào trong để Du Thư có thể tắm mình dưới ánh mặt trời, “Hiện tại ta đang chờ đợi thời cơ để thu võng.”

Trực tiếp giết Tiêu Vị Thâm đăng cơ cũng không phải là mục đích của Tiêu Vị Tân, y muốn đường đường chính chính, không rơi vào miệng lưỡi của bất luận kẻ nào, cũng không cho đời sau bất cứ một cơ hội nào để lăng mạ mình, quang minh chính đại ngồi lên chiếc bảo tọa kia.

Mà điều kiện tuyệt hảo để y có thể sáng tạo ra một nguyên cớ, tất nhiên đều nằm ở chỗ của Hạ Mậu An.

Y muốn dựng nên một thế cục, bức lão cáo già kia chủ động bức vua thoái vị, nhờ đó y mới có thể thuận lợi mà “dọn dẹp phần tử loạn đảng”.

“Chỉ cần một thời cơ.” Tiêu Vị Tân lặp lại một câu này, y đứng trước cửa sổ nhìn ra phía xa xa, trong lòng ngực chợt có chút trống trải.

Du Thư lặng lặng nhìn mặt nghiêng tuấn mỹ của y, một lần nữa cảm nhận được tiếng tim đập của mình, hắn chậm rãi, chậm rãi vươn tay nhẹ nhàng nắm tay Tiêu Vị Tân, tựa như làm vậy là có thể cho y vô hạn dũng khí và chống đỡ.

“Đợi tất cả những việc này kết thúc, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp mẫu phi của ta.” Tiêu Vị Tân quay đầu nhìn hắn, khẽ nói: “Nếu bà biết ta tìm được người đến tâm như thế, nhất định cũng sẽ thật cao hứng.”

Du Thư đỏ mặt, “Chưa chắc sẽ cao hứng đi? Dù sao ta cũng là một nam tử.”

“Sẽ không đâu.” Tiêu Vị Tân khẳng định nói, “Mẫu phi biết tâm ý của ta, cũng không phải là người hay làm khó người khác.”

“So với hầu hết mọi người trên thế gian này, bà chính là người hiểu rõ nhất, có thể cùng người thương ở bên nhau lâu dài là chuyện may mắn đến cỡ nào, cho nên bà ấy cũng sẽ không so đo nhiều như vậy.”

Du Thư cũng mơ hồ có chút ấn tượng đối với Hiền phi, khi đó hắn còn ở Ảnh Vệ doanh, cũng không thường xuyên tiến cung, ngẫu nhiên bị Ảnh Thủ đại nhân phái đi bảo hộ cho Tiêu Vị Tân, nhưng cũng chỉ thấy qua vài lần từ phía xa, nhớ rõ dung nhan lẫn khí chất của Hiền phi nương nương đều tuyệt hảo, cho dù chỉ liếc nhìn từ xa cũng có thể nhìn ra thiên tư khuynh thành của bà.

Tiêu Vị Tân có cái nhìn thoáng như vậy ở chuyện tình cảm, có lẽ cũng có liên quan đến cách dạy dỗ của Hiền phi nương nương.

Nhắc tới Hiền phi, Du Thư lại nghĩ tới Ảnh Thủ đại nhân.

Một đôi này thật sự là quá đáng tiếc.

Có lẽ là tâm ý tương thông, Tiêu Vị Tân cũng nghĩ đến Tạ Phi Viên, “Nếu mẫu phi của ta còn ở, vốn dĩ……”    

“Thôi, đừng nên nhắc lại chuyện cũ.”

Du Thư bồi y lặng im trong chốc lát, bỗng nhiên bên ngoài lại truyền đến một trận ầm ĩ, Tiêu Vị Minh lại tùy tiện xông vào, sống sờ sờ phá vỡ một chốc tĩnh lặng này.

“Thất ca!”

Tiêu Vị Tân không thể đè xuống cơn giận, trán nổi gân xanh mà nhìn chằm chằm thiếu niên không mời mà đến này, lạnh lùng nói: “Ai cho phép ngươi tiến vào?”

Bị ánh mắt lạnh lùng của y dọa sợ, Tiêu Vị Minh lúng ta lúng túng đứng tại chỗ do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Ta sai rồi.”

“Chào tẩu tẩu.”

Từ khi Du Thư trở về, Tiêu Vị Minh cũng không tìm được cơ hội để tới thăm, mọi việc ở Trấn Bắc đại doanh đều nằm trong tay hắn, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn, vất vả lắm mới tìm được thời gian rảnh rỗi để chạy tới, tuy rằng hành sự của hắn đã ổn trọng hơn trước khá nhiều, nhưng vẫn chưa thể thay đổi được tính tình hấp tấp lỗ mãng trong xương cốt của mình.

Du Thư vừa nghe hắn gọi tẩu tẩu liền da đầu tê dại, lúc nào cũng bất giác mà nhớ tới Lương Sơn hảo hán, đại nhập bản thân thành Phan Kim Liên, “Không phải đã nói là đừng kêu tẩu tẩu nữa rồi sao……”

“Vậy……” Tròng mắt Tiêu Vị Minh vừa chuyển, EQ bỗng nhiên online, “Ta đây liền học theo Tiểu Nguyệt Nhi kêu ngươi là Du ca ca?”

Nghe hắn nhắc tới Tiểu Nguyệt Nhi, Du Thư liền nhớ tới chuyện ở hoa viên lúc trước, hắn vẫn chưa kịp nói chuyện này cho Tiêu Vị Tân.

“Đại doanh không có việc gì sao? Ai cho phép ngươi chạy loạn như vậy?” Đối với hắn, Tiêu Vị Tân vẫn luôn không trưng nổi một nét mặt hòa nhã, chủ yếu vẫn là vì tên đệ đệ này thật sự luôn khiến người khác giận sôi, người nào cũng khó mà lộ ra tính tình tốt đối với hắn.

Tiêu Vị Minh vò đầu, “Ta an bài xong xuôi mới dám đi mà.”

“Lưu Thiết Trụ ngươi đưa cho ta thật sự dùng quá tốt! Không đến mấy ngày là có thể đứng vững gót chân ở trong doanh, bọn tiểu binh kia đều nghe theo hắn, nói chuyện cũng dễ sai sử hơn ta, Thất ca ngươi tìm thấy người này từ nơi nào vậy? Mới đầu ta còn tưởng hắn là một gã thô nhân nữa kìa.”

“Nhân gia là một thô nhân mà còn thiện việc quản lý hơn ngươi, ngươi còn có mặt mũi mà ở đây nói?” Tiêu Vị Tân tức giận đến bật cười, “Không đi theo Lưu Thiết Trụ học tập, chạy đến đây làm gì?”

“Ngươi thì có thể có việc quan trọng gì chứ?” Tiêu Vị Tân châm chọc hắn, “Ngoại trừ đánh nhau gây chuyện thiếu nợ tiền, ngươi còn thiếu tìm thêm việc cho ta sao?”

“Lần này không giống như vậy!” Tiêu Vị Minh chạy tới, cẩn thận mà lôi kéo vạt áo của y, khẩn cầu: “Thất ca, ta muốn thành thân.”

Tiêu Vị Tân không thể tin, quay đầu nhìn hắn như đang nhìn một tên ngốc: “Ngươi nói cái gì?”

“Ta muốn thành thân.” Tiêu Vị Minh đánh bạo nói, “Ta cũng đã 17 tuổi, cũng tới tuổi tác có thể thành gia rồi, muốn thành thân cũng không quá.”

Tiêu Vị Tân cảm thấy lúc trước khi Thục phi nương nương sinh hạ tiểu tử Tiêu Vị Minh này nhất định là đầu chấm đất trước, bằng không sao có thể dưỡng ra loại đệ đệ óc heo này, “Tại thời điểm phong vũ phiêu diêu mưa gió sắp nổi lên này, ngươi lại nói với ta là muốn thành thân?”

“Có phải ngươi chê ta ngày thường đối xử với ngươi quá mức dung túng hay không?”

Tiêu Vị Minh run rẩy, nhưng lại cực kỳ hiếm thấy mà không hề lùi bước: “Thất ca, không thành thân cũng đúng, vậy ngươi có thể làm chủ cho ta, giúp ta đính hôn hay không?”

Ánh mắt của hắn có chút ảm đạm, lại nói: “Mẫu phi của ta mất sớm, phụ hoàng lại…… Chỉ có ngươi là có thể làm chủ cho ta, cầu xin ngươi mà Thất ca!”

Nghe xong lời này của hắn, thái độ của Tiêu Vị Tân liền mềm đi, y trước sau đều nhớ kỹ sự quan tâm của Thục phi đối với mẫu tử bọn họ năm đó, “Rốt cuộc ngươi coi trọng cô nương nhà ai, sốt ruột một hai phải đính hôn vào thời điểm này? Chẳng lẽ nàng còn thể mọc cánh bay mất hay sao?”

“Cũng không phải.” Tiêu Vị Minh lén lút liếc nhìn y một cái, châm chước trong chốc lát mới lấy hết can đảm mà nói: “Cô nương kia ngươi đã gặp qua, chính là Tiểu Nguyệt Nhi mà Du ca ca mang về, người luôn đi theo phía sau Họa Xuân tỷ tỷ kia.”

“Ta coi trọng nàng.”

Hắn vừa nói như vậy, Tiêu Vị Tân không khỏi ngây ngẩn cả người, “Tiểu Nguyệt Nhi?”

Y nhìn nhìn Tiêu Vị Minh, lại quay đầu nhìn Du Thư, dù thế nào cũng không ngờ được hai người này lại có thể có giao thoa gì: “Chuyện từ khi nào?”

“Lần trước lúc ta bị thương.” Tiêu Vị Minh có chút thẹn thùng, “Ngươi quên rồi sao? Nàng đi theo Họa Xuân tỷ tỷ tới trụ ở phủ ta một thời gian ngắn, từ ánh mắt đầu tiên ta liền nhìn đến nàng.”

Trên gương mặt của Tiêu Vị Tân hiếm thấy mà xuất hiện biểu tình dại ra trì độn, xem ra việc này thật sự không nằm trong phạm vi dự đoán của y, khi đó y nào có tâm tư điều tra chuyện nhi nữ tình trường của hai người này, sau đó một lòng đều ở trên người của Tiểu Thư, y lại càng không có công sức mà đi quản bọn họ.

“Thất ca, ta chỉ muốn thành thân cùng Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta!”

“Sao có thể được?” Tiêu Vị Tân nhíu mày, “Thân phận của nàng ta ngươi cũng biết, sao có thể xứng với thân phận Vương phi? Ngươi quả thực chính là đang hồ ngôn loạn ngữ.”

Ánh sáng trong mắt Tiêu Vị Minh lập tức tối sầm, “Xuất thân của nàng thanh thanh bạch bạch, sao lại là nử tử thanh lâu được chứ? Chẳng qua chỉ là lớn lên ở nơi đó, bán cầm nghệ mấy ngày mà thôi, Thất ca sao ngươi có thể nói như thế?”

“Tuy nói như vậy, mặc dù nàng ta là thanh quan, nhưng đích xác cũng xuất thân từ loại địa phương kia, còn không bằng một dân nữ bình thường, đừng nói là chính phi, mà ngay cả làm thiếp thất cũng đều phải cất nhắc.” Tiêu Vị Tân nhíu mày, “Nhân lúc này mà sớm chặt đứt niệm tưởng đi.”

Lời này của Tiêu Vị Tân cũng không hề sai, vốn dĩ ở thời đại này, xuất thân chính là thứ lớn hơn hết thảy, y nói như vậy cũng thật sự là vì muốn suy xét cho Tiêu Vị Minh, bản thân Tiêu Vị Minh cũng biết y nói đúng, nhưng hắn vẫn không chịu tiếp thu.

“Du ca ca hắn cũng xuất thân là một ảnh vệ, cũng coi như gia nô, hắn lại còn là một nam tử, vì sao hắn có thể, mà Tiểu Nguyệt Nhi lại không chứ!”

Nghe hắn nhắc tới Du Thư, sắc mặt của Tiêu Vị Tân đột nhiên trầm xuống, y giơ cao bàn tay sắp sửa đánh xuống, nhưng Tiêu Vị Minh vẫn quật cường mà ngửa đầu lên, bộ dáng quyết chống đối với y đến cùng, nhưng cuối cùng y lại buông tay, mắt lạnh nhìn hắn: “Vì sao ư?”

“Dựa vào việc ta tự tin tương lai mình tuyệt đối sẽ không mang tai mang tiếng, dựa vào việc ngày sau ta có thể khiến tất cả phải câm miệng không dám nghị luận, dựa vào việc tương lai ta có thể quét dọn hết thảy mọi chướng ngại vì hắn, cho hắn một thân phận quang minh chính đại.”

“Ngươi có thể chứ?”

Tiêu Vị Tân đạm mạc nhìn Tiêu Vị Minh đã không kiềm được nước mắt, “Chính ngươi còn chưa thể tự chiếu cố cho bản thân mình, như thế nào có thể bảo hộ cho nữ nhân của mình tương lai sẽ không bị miệng lưỡi người khác dìm chết, chọc cột sống của ngươi mà mắng?”

“Nếu như ngươi thật sự thích nàng ta, vậy liền không nên tới cầu ta làm chủ cho ngươi.”

“Có bản lĩnh thì tự mình tranh thủ đi.”

Tiêu Vị Minh trầm mặc trong chốc lát, giơ tay xoa xoa nước mắt, không nói một lời mà xoay người chạy ra ngoài.

Du Thư ở một bên từ đầu tới cuối đều không xen mồm, đỏ mặt nghe Tiêu Vị Tân nói mấy lời “hộ phu” kia, thật sự không căng nổi da mặt.
Bình Luận (0)
Comment