Tú Bà Và Quan Gia

Chương 21


Hôm nay trời trong xanh, ánh nắng mỏng manh mang theo hơi ấm trong những ngày đông mà chiếu xuống thế gian.

Sứ giả các nước chư hầu đã lục tục tiến vào Đại Chu, chẳng mất bao lâu nữa yến tiệc sẽ diễn ra.

Nhân lúc trời trong nắng ấm, Tú Nương hôm nay quyết định dẫn theo những cô nương đã cực khổ luyện tập này đi một chuyến đến Thiên Ân Tự hái hồng mai đã nở rộ.

Lần trước đến đây hoa mới chỉ chớm nở, lần này đến thì hoa đã nở đỏ rực một mảnh đồi núi.

Mọi người mang theo giỏ nhỏ phân tán ra bốn phía cẩn thận thu thập hồng mai.

Tú Nương dùng áo choàng lông cáo trắng bọc kín mình lại, nàng cũng một mình một giỏ mà đi hái hoa.

Hoa hôm nay hái về còn vương sương lạnh sẽ lập tức được cho vào hũ để nhữơng cùng nước tuyết đầu đông, đợi khi xuân đến trăm hoa đua nở, khi đó lại sẽ nhưỡng một đợt hoa khác, trước khi mở bán một tháng sẽ đem nhưỡng cùng một chỗ.

Nhớ đến hương rượu thơm ngát say lòng người, Tú Nương khẽ cười thầm chờ mong đợt rượu được nhữơng ra vào dầu năm sau.


Hẳn là sẽ rất hấp dẫn đây.

"Bà chủ Hoa, không biết có thể cùng ta nói chuyện một chút hay không?"
Ngoái đầu lại nhìn nơi âm thanh phát ra, nàng thấy đó là một phu nhân tuổi đã tứ tuần nhưng được bảo dưỡng rất tốt, một thân hoa phục của bà đều là hàng thượng phẩm, ngọc ngà điểm xuyến, vừa nhìn qua đã biết là một quý phu nhân hào môn.

Theo sau còn có vài nha hoàn theo hầu, nhìn thanh thế còn không hề nhỏ.

Nụ cười trên môi mất đi sự tùy ý, nàng dịu giọng hỏi lại "Không biết phu nhân đây tìm ta có việc gì?"
Vị phu nhân đó lại nói "Cũng không có việc gì, chỉ là nghe danh tiếng bà chủ Hoa đã lâu, muốn cùng thưởng trà ngắm hoa, sẵn tiện tâm sự một chút mà thôi.

"
Đối phương đã xuống nước đến thế thì nàng cũng khó từ chối "Vậy thì phiền toái phu nhân dẫn đường rồi.

"
Lời nói phải lễ, không hơn không kém.

Tú Nương đi theo vị phu nhân đó đến Trai Tịnh Lâu, vậy nhưng đối phương cũng rất chịu chi mà mở một phòng riêng.

Cánh cửa mở ra, nàng bất ngờ thấy trong phòng còn có một vị lão thái thái, chỉ là sắc mặt hình như bất thiện.

Vị phu nhân kia tự nhiên ngồi xuống cạnh lão thái thái, bà hướng tay đến vị trí đối diện mà mời "Bà chủ Hoa, mời ngồi.

"
Thế trận thật lớn a.

Tú Nương không chút chần chừ mà bước vào, mặc cho cánh cửa sau lưng khép chặt lại thì nàng vẫn thản nhiên ngồi xuống.

Nàng hỏi thẳng "Hẳn hai vị tìm đến ta không đơn giản chỉ là uống trà tâm tình đâu nhỉ?"

"Giới thiệu với ngươi một chút.

" vị phu nhân kia vẫn là dáng vẻ đó nhưng ẩn phía sau là sự kiêu ngạo bễ nghễ "Ta là Lục phu nhân, còn đây là Lục lão phu nhân.

"
Sắc mặt nàng không biến đổi mà cười đáp "Thì ra là phu nhân của Lục đại quan nhân, không biết hai vị tìm ta là vì muốn chuộc cô nương chỗ ta vào phủ, hay vì đại công tử ký sổ chỗ ta một khoản nên tìm đến để trả.

"
Sắc mặt hai vị ngồi trước mặt nàng nháy mắt xấu đi, quả nhiên là nữ nhân âm hiểm.

Lục lão phu nhân vỗ mạnh bàn, lão bà tức giận quát "Thứ tiểu bối không giáo dưỡng! Trước mặt trưởng bối nói chuyện không phép tắc, ra ngoài làm gì cho mất mặt!"
Tú Nương không có chút nào là tức giận "Thật xin lỗi quá, lão phu nhân.

Chỉ tại chỗ ta thì ta là phép tắc, ta là quy củ nên có chút chưa quen với phép tắc quy củ của Lục gia các vị a.

"
Tay nắm quải trượng của lão bà siết chặt đến run rẩy, Lục phu nhân vội vuốt lưng nhuận khí cho bà.

Ánh mắt Lục phu nhân lóe lên một tia ám trầm, cùng lúc đó hai thị nữ trong phòng bất ngờ xông đến khống chế Tú Nương.


Thanh âm bà ta mất đi vẻ dịu dàng mà thêm vào phần âm trầm khó nghe như độc phụ "Nếu bà chủ Hoa đã không muốn nói chuyện đàng hoàng thì ta cũng không cần phải khách khí với ngươi.

"
Nói xong bà ta quay qua nhìn lão phu nhân ôn tồn hỏi "Không biết mẫu thân muốn xử lý ả như thế nào đây?"
Ánh mắt đục ngầu của lão bà hiện lên vẻ thâm độc của nữ nhân có thể đứng vững vị trí chủ mẫu bao năm "Đè ả ta xuống cho ta.

"
Từ lúc bị thị nữ chế trụ thì Tú Nương cảm thấy bản thân đã đánh giá thấp sự thâm độc của địch nhân, đến khi bị đ è xuống mặt bàn thì nội tâm có cảnh báo nguy cơ đang đến gần thì ngoài mặt nàng vẫn không biến sắc.

Biểu hiện này khiến Lục lão phu nhân càng thêm chướng mắt, lão bà trừng mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng mà nghiến răng nói "Gương mặt có xinh đẹp cỡ nào cũng là một túi da, bây giờ ta hủy nó đi thì xem ngươi còn có thể quyến rũ được ai! Thử xem Cố Khâm kia còn có thể bị ngươi mê hoặc hay không!"
Trên bàn có một ấm trà nóng mới được pha, lão bà sách ấm lên, ánh mắt ngoan độc mà chầm chậm rót nước trà nóng hổi lên gương mặt diễm lệ kia.

Ánh mắt nàng trợn to đầy khiếp sợ, theo sau tiếng nước trà róc rách là cảm giác bỏng rát đau thấu tim gan.

Lục gia! Ngày hôm nay ta đã nhớ kỹ!.

Bình Luận (0)
Comment