Tú Bà Và Quan Gia

Chương 28


Tiếng mở cửa phá tan bầu không khí ngột ngạt trong phòng, theo sau là hai tiểu nhị bưng đồ ăn vào.
Một bàn thức ăn đặc sắc, rau thịt cơm canh đều có đủ.
Dọn đồ ăn lên bàn xong hai tiểu nhị liền lui ra.
Tú Nương nhìn một bàn thức ăn, đều có đủ, nhưng hoành thánh của nàng đâu?
"Là đang chờ cái này sao?" âm thanh có chút già nua hàm theo ý cười vang lên ở cửa phòng.
Ngửng đầu nhìn thì hóa ra là tẩu tử nàng bưng theo một tô hoành thánh to đi vào.
Bình thẩm vội lên đón lấy rồi đặt xuống bàn.
Tẩu tử nàng vẫn mang theo dáng vẻ từ ái đó mà ngồi xuống, còn không quên vẫy tay với Bình thẩm "An Bình, nhanh lại đây cùng chúng ta dùng cơm nào."
Hiếm khi có một hôm Bình thẩm đổng ý mà ngồi xuống bàn dùng cơm cùng mọi người khác, trong lúc bà ấy múc hoành thánh cho nàng thì nàng trố mắt nhìn hai người.
Nghi ngờ nói "Hai người quen biết nhau sao?"

Gắp một ít nấm xào cho nàng, tẩu tử cười nói "Ta ở kinh thành lâu như vậy, nha đầu muội nói thử xem, dáng vẻ Lý tiểu thư như thế nào ta có thể không biết được sao."
Nàng gật gù đầu, đúng là như thế.

Trước đây khi còn bé, tẩu tử đã thường đến thăm nàng, cũng thường xuyên thấy Bình thẩm thì đâu có gì lạ.
Ăn liên tục vài cái hoành thánh, nàng bật ngón cái, không tiếc lời ca ngợi "Tay nghề của tẩu tử nhà ta vẫn tuyệt như vậy!"
Nhìn cái dáng vẻ này của nàng thì hai người còn lại cùng bật cười, tẩu tử múc cho nàng thêm một bát, cười yêu chiều nói "Ngon thì ăn nhiều một chút, đợi đến giao thừa ta lại làm há cảo cho ngươi ăn."
Đầy mặt nàng nhất thời là nghi hoặc "Năm nay tẩu nhẫn tâm bỏ mặc điệt nhi ăn tết một mình sao?"
Tẩu tử nàng nghe thế thì hừ một tiếng đầy khinh bỉ "Nào có phải ta bỏ mặc nó, là nó bỏ mặc ta mới đúng.

Năm nay nó muốn theo phu nhân về nhà ngoại ăn tết, ta cũng không muốn một mình buồn chán nên diện cớ đi chung rồi đến chỗ các ngươi hưởng phúc, thuận tiện đón tết luôn."
Nghe thế, thân làm bà chủ như Tú Nương cũng không từ chối, nàng là cầu còn không kịp.
Nhưng bỗng nhiên tẩu tử nàng ghé đến hỏi "Vậy còn Cố Tướng gia thì sao?"
Đầy đầu Tú Nương nhất thời đều là dấu chấm hỏi, nàng hồ nghi hỏi lại chị "Ý tẩu là sao?"
"Ai dà, thì ta thấy hắn cùng Cố phu nhân đã trở mặt với nhau rồi, nên nghĩ hẳn là hắn sẽ đến đón giao thừa cùng ngươi nha." tẩu tử nàng vốn đoan trang lại vỗ đùi cái đét, nói đến hợp tình hợp lý.
Khóe miệng run rẩy, nàng thẫn thờ nói "Đến giờ ta mới biết tẩu là người như vậy đấy."
Nhưng dù có bị hình tượng trái ngược này đả kích thì Tú Nương vẫn phải đính chính lại "Dù trong lòng sớm đã trở mặt thì bên ngoài vẫn phải thể hiện mẫu từ tử hiếu, lại chưa nói Cố Khâm không phải người tuyệt tình như vậy.

Tết đến gia đình đoàn viên, Cố gia cũng chỉ có hai người, ngài ấy sao có thể để mặc Cố phu nhân một mình được."
Tẩu tử nàng thầm hiểu là, cũng không giống nhi tử nhà tẩu, có tức phụ liền quên mất mẫu thân.

Bữa cơm này ăn đến hài hòa vui vẻ, qua hơn một canh giờ nàng mới cùng Bình thẩm rời đi.
Đợi khi về đến cửa sau Tụ Hoa Phường thì thấy người đánh xe của Cố phủ đang đứng chờ ở đó.
"A Quản, ngươi sao lại đứng đây?" nàng đến gần hỏi gã.
Người đánh xe của Cố phủ gọi là A Quản.

A Quản thấy nàng liền thở phào một hơi, trong tay là một cái hộp gỗ lớn, gã đưa cho Bình thẩm rồi nói "Đây là đại nhân nhà ta gửi cho bà chủ Hoa."
Ngó chiếc hộp có vẻ nặng, nàng tò mò hỏi "Bên trong là gì vậy?"
A Quản gãi đầu cười ngô nghê nói "Nô tài cũng không biết.

Ah, thời gian không còn sớm, nô tài phải trở về làm việc đây."
Nói xong liền chạy biến đi mất, chông dáng vẻ hẳn là rất nhiều việc đi.
Trở về viện tử, Tú Nương để Bình thẩm đặt chiếc hộp lên bàn rồi để bà đi nghỉ.
Nhìn chiếc hộp, nàng thiết nghĩ không biết bên trong là thứ gì.

Đợi khi nàng mở ra thì thấy bên trong là một bộ giá y đỏ rực được làm đến tinh xảo, mão phượng sống động như thật, trong những tinh phẩm ấy thế nhưng lại có một vòng hồng đậu tầm thường.
Cầm vòng hồng đậu lên ngắm nghía, vị trí sỏ dây không đồng nhất khiến các hạt đậu lệch nhau nhìn xiêu xiêu vẹo vẹo, trông thật buồn cười.
Đem đặt lại vào trong hộp, nàng đóng hộp lại rồi cất vào tủ, cứ giả bộ bản thân mình chưa mở ra, chưa nhìn thấy gì cả.
Ngồi bên bàn thẫn thờ, nàng cũng chẳng biết bản thân đang suy nghĩ gì, cũng có thể là tâm sớm đã loạn như ma, cái gì cũng không thể nghĩ.
Tú bà thanh lâu thành thân.
Đây là làm trò cười cho thiên hạ hay cảm thấy bản thân có thể đối diện với lời gièm pha của cả thiên hạ.
Thật không biết tự lượng sức mình mà.
Tí tách.
Chẳng biết giọt nước từ đâu nhỏ xuống mặt bàn, vô vàn giọt nước rơi xuống dần tụ lại thàn một vũng nhỏ..

Bình Luận (0)
Comment