Từ rất sớm Lục Liên Mai đã mang theo quà cáp trở về Lục gia chúc tết, đó là thói quen của bà ta.
Nhưng năm nay lại khác, Lục gia trên dưới không chào đón bà ta, một bữa cơm cũng chẳng giữ lại.
Bước vào Cố phủ vắng lặng, dù cho cũng như những nhà khác treo lồ ng đèn đỏ, dán câu đối xuân, nhưng nhà lớn đến mấy, hạ nhân có nhiều bao nhiêu thì khi không có người vẫn hiu quạnh.
Bà ta gọi một hạ nhân đến hỏi chuyện "Tướng gia đâu?"
Hạ nhân tất cung tất kính trả lời bà ta "Thưa phu nhân, sau khi ngài đi không lâu thì đại nhân cũng ra khỏi cửa, đến giờ vẫn chưa trở về."
Không cần nói thì Lục Liên Mai cũng tự biết nhi tử tốt của mình đi đâu rồi.
Hạ nhân len lén liếc nhìn bà ta, cẩn thận hỏi "Phu nhân, vậy thức ăn..."
"Dọn lên đi." chẳng đợi hạ nhân nói hết câu thì bà ta đã ra lệnh.
Cơm đoàn viên được dọn lên trong sảnh lớn, một bàn ăn mỹ vị phong phú, vậy nhưng lại chỉ có một người ăn.
Thấy cảnh này, hạ nhân trong phủ chẳng ai tiếc thương hay bất bình thay bà ta.
Bọn họ làm ở Cố phủ đã lâu, cảnh sắc trong nhà bọn họ nhìn thấy không ít.
Sau năm cập quan, Cố đại nhân người đời kính ngưỡng ngoài kia, đêm đoàn viên cũng chỉ có một mình một mâm cơm.
Nay thế sự xoay vần, Cố đại nhân tìm được nơi đón nhận ngài, cùng ngài trải qua bữa cơm đoàn viên.
Ngược lại là Cố phu nhân, năm nay lại thay thế vị trí Cố đại nhân năm ngoái.
Đến khuya khi Cố Khâm trở về thì quản gia báo lại cho hắn "Phu nhân vẫn luôn ở trong đại sảnh đợi ngài."
Đợi ngài về dùng bữa.
Nhưng lời này quản gia tự hiểu có nói ra cũng chỉ như một lời châm chọc khó nghe.
Bước chân Cố Khâm khựng lại, hắn đổi hướng đi vào đại sảnh.
Vừa bước qua thềm cửa thì một cái bát liền được ném đến, bát sứ đập vào khung cửa bên cạnh mà vỡ nát.
Thanh âm the thé chói tai của Cố phu nhân ẩn chứa đầy lửa giận "Ngươi biết hôm nay là ngày gì không? Ngươi đến thanh lâu kỹ viện đón đoàn viên, để mẫu thân ngươi đợi đến giờ này! Ngươi có tự cảm thấy bản thân mình đã vứt hết lễ nghi liêm sỉ đi rồi không?!"
Một mảnh bát vỡ bắn sượt qua mu bàn tay, để lại nơi đó một vết cắt đỏ tươi.
Hắn chẳng thể so nổi nỗi đau trong lòng đau hơn, hay là vết thương trên tay đau hơn.
Hắn mặc kệ cơn nổi nóng của mẫu thân mình, chỉ hờ hững nói "Ta nghĩ mẫu thân ngài năm nay sẽ đón giao thừa ở Lục gia như năm ngoái, dẫu sao thì mọi năm người vẫn là ở bên đó mà."
Nghe được lời này Lục Liên Mai càng nổi máu xung thiên, bà ta đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, không chút nào chần chừ mà giáng xuống một bạt tai vang dội.
"Ngươi còn có mặt mũi nhắc đến Lục gia! Nếu không phải tại ngươi, ta sao phải ở đây ăn bữa cơm lạnh lẽo này!" bà ta gằn từng chữ đầy hận thù.
Như thể bọn họ không phải mẫu tử liền tâm.
Trên mặt là dấu tay đỏ rực nhức mắt, hắn không để ý đến khóe môi rớm máu của mình, thanh âm lạnh lẽo che khuất đau đớn bên trong "Nếu người đã muốn về Lục gia như vậy, ngày mai ta liền thay phụ thân đã mất, thay Cố gia viết một phong hưu thư.
Để người có thể trở về Lục gia, không cần ở lại Cố gia hiu quạnh này nữa."
Nói xong lời này hắn liền xoay bước rời đi.
Lục Liên Mai mở trừng mắt nhìn bóng lưng quyết tuyệt không chút lưu tình của nhi tử mình, bà ta cảm thấy mình nghe nhầm rồi.
Vậy nhưng lý trí không cho bà ta cơ hội trốn tránh, bà ta bị nhi tử thay trượng phu hưu, bị nhà chồng ruồng bỏ.
Bỗng chốc cuộc sống tủi nhục khi làm thứ nữ Lục gia năm nào bỗng hiện ra trước mắt, bà ta không muốn như thế!
Bà ta tuyệt không muốn cuộc sống như trước kia!
Trước mắt tốt xầm lại, hạ nhân xung quanh nhất thời rối loạn mà hô hoán nhau.
"Phu nhân xỉu rồi! Nhanh mời đại phu!"
***
Ngày đầu năm mới, cả kinh thành được một phen chấn động.
Việc Cố phu nhân trong đêm giao thừa tức đến ngất xỉu phải mời đại phu trong nháy mắt lan truyền khắp kinh thành.
Có kẻ chê trách cũng có người đồng tình.
Nhất là vài ngày sau đó Cố Tướng gia viết xuống một phong hưu thư đại diện cho Cố gia đem đến Đại Lý Tự, chỉ qua ba ngày ngắn ngủi Cố phu nhân năm nào uy phong nay đã trở thành kẻ bị ruồng bỏ.
Trở về Lục gia, người Lục gia cũng đóng cửa không nhận, cuối cùng cũng là Cố Khâm chuẩn bị cho bà ta một tòa tiểu viện cùng hai hạ nhân hầu hạ.
Cũng coi như chu toàn hiếu tâm.
Nhưng có lẽ được chú ý hơn hết trong câu chuyện của Cố gia là bà chủ Hoa, người được Cố Tướng gia nhung nhớ yêu thương.
Mà bà chủ Hoa khi nghe tin này từ tẩu tử của mình cũng hoảng hốt không thôi.
Nàng chưa từng nghĩ đến tình cảm giữa mẫu tử Cố gia lại mỏng manh đến thế.
Tẩu tử nàng cũng chỉ thở dài nói "Có trách thì cũng chỉ trách Lục Liên Mai không phân phải trái, Cố Khâm bao nhiêu năm nay sống với nàng ta cũng không dễ dàng gì.
Đại Lý Tự vẫn coi như nhân tính công minh đi.".