Tú Bà Và Quan Gia

Chương 45


Mùa xuân năm nay có vẻ đến sớm, dẫu vậy khi đêm xuống khí trời vẫn còn vương ý lạnh khó xua tan.
Ở tiền tuyến chiến sự liên tục được báo về, có thắng có thua.

Những dân chúng nơi xa chiến tuyến lại chẳng mấy quan tâm, bây giờ bọn họ vẫn nhộn nhịp chuẩn bị ăn tết, đón năm mới.
Tụ Hoa Phường năm nay bầu không khí không giống năm ngoái, dù cho sắp đến tết vẫn mở cửa đón khách.
Tú Nương lúc này không ra đại sảnh góp vui như trước, lúc này nàng yếu ớt rúc người vào trong chăn bông, dẫu vậy tay chân vẫn lạnh cóng.
Bưng theo một chậu than từ bên ngoài đi vào, Bình thẩm cho than vào lò sưởi rồi đặt bên cạnh giường nàng, từng luồng nhiệt khí tỏa ra, màng đến cho nàng ấp áp ngắn ngủi.
Nhìn nàng sắc mặt nhợt nhạt lại bị lạnh đến run rẩy nằm trên giường, bà đưa tay vén gọn lọn tóc vương trên mặt nàng, thanh âm mang theo lo lắng mà nói "Ta bây giờ sẽ ngay lập tức đi hiệu thuốc mua thuốc cho người, người chịu khó một chút."
Cổ họng khô khốc cất lên thanh âm khàn khàn, nàng khẽ giọng nói "Bây giờ trời khuya rồi, để mai hẵng đi cũng được."
Nhưng Bình thẩm nào có nghe nàng, bà cứng rắn nói "Người phải mau chóng khỏe lại mới tốt."

Đôi môi khô nứt của nàng mím lại, cuối cùng chỉ nói "Vậy thẩm mang theo Tiểu Niệm đi cùng đi, như vậy ta mới yên tâm."
Vốn muốn để tiểu nha đầu lại chăm sóc nàng, vậy nhưng nàng đã nói như thế, vì để nàng yên tâm bà cũng chỉ có thể nghe theo.
Đợi khi Bình thẩm đi rồi thì trong phòng cũng chỉ còn lại mình nàng, ánh mắt thẫn thờ lại mông lung nhìn ngọn nến trên bàn trà gần đó.
Trong ánh sáng đó nàng như thấy bóng hình của ai đó, trong lòng lại ngũ vị tạp trần.
Cuối cùng nàng bước xuống giường, cố nhịn cơn đau lan khắp toàn thân mà lê từng bước đến bên bàn, mặc cho nước trong ấm đã nguội, nàng vẫn rót một ly từ từ uống.
Dòng nước lạnh lẽo làm dịu cổ họng khát khô của nàng, chỉ là nàng cảm thấy bản thân có chút trống rỗng.
Nàng nên làm gì đây?
Kẽo kẹt.
Tiếng cửa mở vang lên, lúc này trong viện tử cũng chỉ có nàng, giờ này Tụ Hoa Phường đang mở cửa đón khách, sẽ không ai rảnh rỗi tìm nàng.
Rốt cuộc là ai tới?
"Lâu rồi không gặp bà chủ Hoa, có vẻ sức khỏe của bà chủ Hoa không được tốt thì phải." thanh âm xa lạ lại quen thuộc.
Một nữ nhân mặc hoàng y mang mạng che mặt từ phía ngoài bình phong bước vào, nàng ta cười khẽ nói "Ban nãy ta thấy lão bộc cùng tiểu nha hoàn của bà chủ Hoa có vẻ đi rất vội vàng, hẳn là bệnh không nhẹ a."
Nhịn xuống đau đớn khó chịu trong người, Tú Nương nhếch miệng cười khẽ mà đáp "Cũng tạm ổn.

Thật phiền toái Lý phu nhân cất công đến thăm một chuyến rồi."
Lý phu nhân gần một năm trước xuất hiện, nay lại lần nữa ghé thăm, chỉ là có vẻ vào cửa không hợp lễ lắm thì phải.
Thật tự nhiên ngồi xuống đối diện nàng, Lý phu nhân bật cười khanh khách như đang vui vẻ mà nói "Nhìn thấy bà chủ Hoa không như ý, ta đây phí công phí sức đến một chuyến cũng đáng lắm."
Tâm tình không tốt, Tú Nương cũng không muốn nhiều lời.


Lá mặt lá trái với nàng ta chỉ phí công, nàng đặt ly nước xuống rồi nói thẳng "Vậy ta có nên cảm thấy vinh hạnh khi được Hoàng Hậu đại giá quan lâm đ ến thăm hay không đây?"
Lý Tinh Liên đột ngột bị vạch trần thân phân có chút bất ngờ, nàng ta hỏi lại "Ngươi nhận ra ta?"
Nói đùa gì vậy, hoàng hậu xuất thân Lý gia Hình Bộ, Bình thẩm chính là cô cô của nàng ta.

Ở cạnh nhiều năm như thế, điệt nữ của Bình thẩm lại có vài nét tương đồng cùng bà, muốn nhìn ra không khó.
Nàng cũng không nói ra thân phận của Bình thẩm, đôi môi nhợt nhạt khẽ câu lên mà châm chọc "Đương nhiên là nhìn ra được a.

Nói thật, lúc đầu ngài tìm đến ta vì Cố quan nhân, khi đó thật sự làm ta cũng rất bất ngờ nha.

Đường đường mẫu nghi thiên hạ lại quan tâm gia thất thần tử, thật sự là ân cần quá rồi."
Bị vạch trần thì cũng có sao, Lý Tinh Liên cười lạnh nói "Vậy thì đã sao.


Cho dù ngươi có muốn nói chuyện này ra cũng sẽ chẳng ai tin một kỹ nữ như ngươi."
Thân phận nàng ta cao quý, nào sẽ có ai tin nàng ta hạ thấp thân phận để đến nơi này tìm một tú bà thấp kém cơ chứ
Chẳng quan tâm điều nàng ta muốn làm, Tú Nương chỉ tò mò rằng "Ta cũng không muốn nhiều chuyện với bên ngoài.

Chỉ là ta muốn hỏi, tại sao Hoàng Hậu lại quan tâm đ ến Thừa Tướng như vậy a? Nếu ngày đó nói do cả vị cùng nhau lớn lên thì ta sẽ không tin đâu."
Ánh mắt nàng sáng ngời mà đảo một vòng, ý cười trên môi càng nặng, trong thanh âm còn ẩn chứa sự châm biếm rõ ràng.
Nàng nói "Vậy để ta đoán thử a."
Trước giương mặt dữ tợn của Lý Tinh Liên, nàng nói ra suy nghĩ động trời "Có phải hay không...!người Hoàng Hậu yêu từ xưa đến giờ đều là Cố quan nhân sao?".

Bình Luận (0)
Comment