Tú Bà Và Quan Gia

Chương 8


Nơi thanh lâu sở quán trước giờ đều là ban ngày đóng cửa, ban đêm mở tiệm.

Điều này đều là thường thức mà mọi người đều nhận định, ngay cả thanh lâu có tiếng như Tụ Hoa Phường cũng như vậy.
Khung giờ nghỉ ngơi và làm việc của các cô nương ở mỗi lâu các đều không khác gì nhau, cho dù ngày hôm trước vì mưa to gió lớn mà đóng cửa sớm thì cũng không thể nào khiến các cô nương ở đây thức dậy sớm hơn, ngay cả bà chủ tiệm cũng không thể.

Tiểu viện của Tú Nương nằm ở phía tây hậu viện, trong sân viện trồng đầy hoa hoa cỏ cỏ cùng những cây cao phủ bóng râm mát.
"Bà chủ, nhanh thức dậy! Cố quan nhân của người tới tìm gặp kìa!"
Một tiếng rống to vang vọng khắp khuôn viện, dù là chim đậu trên cây bị dọa bay hay Tú Nương đang trôn mình trong chăn lụa êm ái cũng nhịn không được bị rống tỉnh.
Dù thế thì thể xác của nàng cũng không muốn phản ứng lại, nhịn không được mà rầm rì một tiếng "Tử Nhi à...!cô nương xinh đẹp nên dịu dàng...!bằng không sẽ dọa sợ khách nhân đấy...!vậy nhưng Cố quan nhân là của t khi nào cơ chứ..."

Tại sao cô nương nhà khác đều xinh đẹp dịu dàng, chỉ có cô nương chỗ nàng đều muốn lật ngói dỡ tường thế này.

Tử Nhi bỏ đi một thân váy lụa tử sắc đầy tiên khí mà khoác lên mình một bộ lục y linh hoạt đầy sứ sống, nha đầu mở tung cửa mà xông vào dựng dậy bà chủ của mình, trong lúc đó cũng không quên cằn nhằn "Vâng vâng.

Ta không dịu dàng, ta dọa sợ khách nhân! Nhưng người có để ý khách nhân đợi lâu cũng sẽ bỏ đi mất hay không a!"
Quyết tâm muốn bám giường có lớn đến đâu thì cũng không thể đấu lại ý trí chiến đấu của Tử Nhi, cuối cùng Tú Nương chỉ có thể búi tóc đơn giản, chọn bừa một bộ y phục vừa mắt mà đi ra.
Nhưng dù thế nào thì khi Cố Khâm thấy được Tú Nương bản thân ngày nhớ đêm mong thì cũng đã qua gần một canh giờ.
Mang một thân đầy oán khí đi đến, nàng ngồi xuống ghế đá nhỏ đối diện hắn, nhịn không được mà rầu rĩ ai oán hỏi "Cố quan nhân à, ngài đây là có chuyện gì quan trọng mà mới sáng sớm đã đến tìm nô gia vậy?"
Liếc nhìn thái dương đã lên đến đỉnh đầu, Cố Khâm khẽ cười che đi ý nghĩ của mình.

Rót cho nàng một chén trà nguội, hắn dịu giọng nói "Ta hôm nay không bận việc, vậy nên mới ghé thăm cô nương, cũng muốn hỏi cô nương xem liệu hôm nay có rảnh rỗi hay không."
Đón lấy chén trà trên tay hắn, Tú Nương nhấp một ngụm để thấm giọng rồi nói "Rảnh thì có rảnh, nhưng phải xem quan nhân tìm ta vì chuyện gì?"
"Cũng không phải chuyện quan trọng gì, chỉ là chẳng bao lâu nữa sẽ nhập đông, năm nay hồng mai ở Thiên Ân Tự lại ra sớm.

Hôm nay thời tiết không tệ, cảnh sắc một đồi hồng mai mới nhú, ta muốn mời cô nương cùng đi thưởng hoa một chuyến." nâng chén trà lên nhấp một ngụm, hắn cố che đi dáng vẻ ngại ngùng khi ngỏ lời mời đi dạo ngắm hoa với một cô nương.
Chỉ là người nói hữu ý, người nghe lại chẳng biết đón ý.

Tú Nương một thân lười nhác chỉ muốn nằm bò ra bàn thì sao có thể đồng ý "Nụ hoa mới chớm thì có gì đẹp mà coi, đợi bao giờ hoa nở rộ một đổi đỏ rực rồi hãng đi."
Chẳng đợi Cố Khâm thất vọng thì Lục Nhi chẳng biết núp ở đâu chạy ra, nãy giờ đã nghe được bao nhiêu.
Nha đầu này mọi ngày đã muốn lật ngói nhà, hôm nay cũng đâu có hiền lành.
"Đi chứ sao lại không! Người nhất định phải đi! Nụ hoa mới nhú chưa xem sao có thể biết là nó đẹp ở chỗ nào! Thế nên người phải đi" nha đầu này đã át giọng chủ.

Lại còn rất không khách khí mà túm lấy tay nhỏ bà chủ nhà mình mà nhét vào bàn tay dày rộng của Cố quan nhân.
Nói xong nha đầu này còn quay qua mà nở một nụ cười đầy tiêu chuẩn với hắn rồi nói "Hôm nay làm phiền đại nhân rồi.

Hi vọng ngài cùng bà chủ nhà chúng ta đi chơi vui vẻ."
Sau đó là một hồi hùng hùng hổ hổ đưa người ra khỏi cửa, lên xe ngựa mà rời đi.
Đến khi ngồi trong xe ngựa đang lắc lư hướng ngoại thành mà đi, Tú Nương mới tỉnh thần lại khỏi cơn mê mang, nàng không khỏi bất lực mà đưa tay bóp trán.
Thật sự là nuôi không một đám tổ tông chỉ biết làm khùng làm điên, quá mất mặt.

Bỗng bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ, nàng liếc mắt nhìn lại, giọng nói đầy ý bất thiện "Quan nhân, ngài đây là cười ta sao?"
"Không phải." Cố Khâm sáng lòng sáng dạ mà phủ quyết.
Khẽ hừ một tiếng, người ta đã không nhận thì Tú Nương nàng cũng ngại không có lý do để bắt nạt người, vậy nhưng vẫn có chút xấu hổ khi đối mặt với đối phương.
"Hôm nay thật sự là làm trò cười trước mặt ngài rồi."
Cố Khâm ngược lại lắc đầu nói "Không có gì.

Ngược lại ta cảm thấy cô nương chỗ nàng rất đặc biệt."
Đặc biệt đến mức chẳng ai theo một khuôn phép nào cả..

Bình Luận (0)
Comment