[Tử Bất Ngữ] Ban Biên Tập Đêm Khuya

Chương 109

Edit: Quyên

Beta: Dưa nụ

Bây giờ, cuốn nhật ký đã có vài phản ứng.

Một vài dòng chữ mờ nhạt hiện lên trên trang giấy trắng sạch sẽ, lúc ẩn lúc hiện.

An Dạ trầm ngâm, cố gắng nhìn rõ từng chữ nhưng những dòng chữ này giống như muốn đối đầu với cô, cảm thấy rõ ràng có thể nhìn ra, đã sắp phân biệt được lại không thể xác định chính xác, cố ý khiến người ta tức điên lên. Giống như ngắm nhìn mỹ nhân qua một lớp sương mù, trên đó mông ra mông, eo ra eo, muốn nhìn kỹ cho rõ nhưng chỉ phí sức mà thôi.

Cô tức giận đập mạnh cuốn nhật ký xuống đất.

Không ngờ cuốn nhật ký thích cứng không thích mềm, sau khi đập xuống đất, tất cả các từ hiện ra đầy một trang giấy.

An Dạ cúi xuống, đọc tiếp: "Ta là xác chết thứ năm, có muốn biết tên của ta không? Điều đó không đơn giản, cô đã nói ta kiêu căng tự mãn rồi mà. Ta tự xưng rằng mình là người thông minh nhất trên thế giới, đã làm rất nhiều điều mà các người không thể nào nghĩ ra được. Có một lần, ta đam mê với việc mở khoá, để tăng thêm độ khó, ta đã tự nhốt mình trong căn phòng này, trên cửa có mười ổ khoá với cấu tạo khác nhau, hơn nữa  ta đã mở khí ga trước khi vào phòng, trong một khoảng thời gian nhất định, nếu ta không mở khóa được thì sẽ bị nhiễm độc và chết.

"Nói ra thì cũng mới lạ và thú vị lắm, nhưng thật không may, ta đã không thể mở được tất cả ổ khoá, bởi vì hít phải quá nhiều khí ga nên ta đã chết tại căn phòng này. Đó là câu chuyện của ta."

An Dạ không thể hiểu được thái độ coi thường mạng sống của hắn, chỉ có thể nói rằng con người này quá điên rồ.

Người này rất kiêu ngạo khi cố gắng chạy đua với thời gian, cuối cùng vẫn bị thời gian đánh bại, mất đi mạng sống của mình.

Điều này cho thấy sinh mạng của con người rất mong manh.

"Bây giờ, đến lượt các người..." An Dạ chưa kịp đóng cuốn nhật ký lại đã có người gửi đến một lời đe dọa.

Giọng điệu như hiển nhiên như vậy khiến An Dạ cảm thấy lo lắng.

Cô quay đầu lại nhìn về phía màn hình máy tính đang nhấp nháy.

Dường như có người trong màn hình, lại giống như không có ai.

An Dạ biết rằng đang gọi video từ hai phía nên người kia nhìn thấy cô.

Dường như hắn đang chờ đợi điều gì đó...

Là điều gì vậy?

An Dạ chợt ngửi thấy mùi hôi rất khó chịu, mùi ga, là mùi khí ga!

Cuối cùng trò hay đã diễn ra, bên kia đang muốn dùng khí ga để đầu độc họ, trừ khi An Dạ có thể mở được khoá và thay đổi lịch sử.

Ổ khoá bốn chữ số, mười nghìn khả năng.

Phải thử lại từ đầu sao?

An Dạ đánh dấu ổ khoá lại thành 0000, sau đó cô đưa cho Bạch Hành, nói: " Số hiện tại là 0000, nếu anh vặn một cái theo chiều kim đồng hồ thì sẽ nó sẽ trở thành 1, chúng ta sẽ bắt đầu từ 0001, anh hãy thử nó trước, trong lúc đó em sẽ tìm thêm manh mối khác."

Tạm thời phải chia thành hai đường, họ không dám chậm trễ dù chỉ một giây.

An Dạ lục lọi khắp căn phòng, cô ném những quyển sách trên kệ xuống đất, mong rằng sẽ tìm được gì đó.

Cô giở xem từng trang sách, hy vọng với vô số dấu hiệu bên trong sẽ có thể giúp cô có thêm thông tin gợi ý.

Nhưng lại không có gì hết.

An Dạ hơi nản lòng, vô thức ngã người ra sau, nằm sải lai xuống đất thành hình chữ đại (大).

Lúc đó, tay trái của cô vô tình chạm vào một mảnh giấy bèn cầm lên xem theo bản năng, thấy trên đó viết: "Nơi ánh mắt không thể chạm đến."

Có nghĩa là gì?

Đâu là nơi ánh mắt không thể thấy được?

Ngoài ra, ai là người viết tờ giấy gợi ý này?

An Dạ thận trọng nhìn xung quanh nhưng chỉ có tiếng chuyển động của máy móc vang lên bên tai, ngoài ra không còn bất kỳ âm thanh nào khác.

Bác sĩ tâm lý không thể nào giúp An Dạ, chắc chắn không phải anh ta.

Nếu Tiểu Di và Bạch Nam có được bản lãnh này thì đã cứu cô ra ngoài, không cần phiền phức như vậy.

Cho nên, người này là ai?

An Dạ lại nghĩ đến ông chú đầu hói đột nhiên xuất hiện, ông ấy không liên quan gì đến tất cả những sự kiện xảy ra trong "trung tâm" nhưng ông ấy lại nói.... Có người để lại lời nhắn trong nhà, hướng dẫn ông ấy đi vào đây, rốt cuộc thì người kia là ai?

Cô luôn cảm thấy người kia có thể đoán được mọi thứ, thậm chí còn sắp đặt lời nhắn trước cho mình.

Giống như đã theo dõi cô từ phía sau.

An Dạ rất sợ hãi, ngồi co ro thành một cụm.

Cô nói với Bạch Hành: " Em tìm thấy một trang giấy, không biết là của ai nhưng em nghĩ không phải lời nhắn của xác chết thứ năm để lại. Hắn không làm mấy chuyện vô bổ như kiểu để lại cho chúng ta một gợi ý như thế. Trên giấy viết "Nơi ánh mắt không thể nhìn thấy"."

Bạch Hành suy nghĩ một lát rồi nói: "Dường như người nọ biết anh bị mù, đó là một nhà tiên tri."

"Đúng vậy, anh không nhìn thấy mọi thứ xung quanh, em thì có thể nhìn thấy, vì vậy mật mã không thể nằm ở trong phòng này. Theo em đoán, nếu như nơi mà ngay cả em cũng không thể nhìn thấy.... đúng rồi, có thể là trên người em!"

An Dạ nghĩ như vậy quả thật không sai, Bạch Hành không thể nhìn thấy, chỉ còn lại một mình cô là chính. Nếu như nơi mà cả cô cũng không nhìn thấy được thì chỉ có thể là trên người cô.

An Dạ nghiến răng cởi áo khoác trước mặt Bạch Hành, cô muốn nhìn xem trên người có ký hiệu nào hay không.

Dĩ nhiên trên người cô không có gì, làn da vẫn trắng mịn như bình thường, chỉ là trên tay có một vết chai mỏng mới xuất hiện gần đây.

Vậy thì, có lẽ trên lưng hoặc cằm của cô ư? Những vị trí này đúng là cô không thể nhìn thấy được.

An Dạ kỹ tính hơn, cô đi đến phía trước, nghiêng lưng và nhấn nút chụp màn hình. Khi nhìn vào bức ảnh đúng là có một dòng chữ số — 5729.

Cô đoán không sai, chắc chắn đó là mật mã.

Lúc này, mùi khí ga ngày càng nặng, An Dạ bắt đầu đau đầu buồn nôn, gần như muốn xỉu.

Cô lớn tiếng hét lên: " Mật mã là 5729."

Bạch Hành nhanh tay chuyển sang những số đó, chỉ nghe tiếng lạch cạch vang lên, ổ khoá đã được mở.

An Dạ bịt chặt mũi miệng rồi chạy ra ngoài với Bạch Hành.

Không đến vài giây, mùi hôi lúc nãy mới biến mất.

Được cứu rồi, thi thể thứ năm cũng đã tìm thấy, kế tiếp sẽ là gì đây?

An Dạ thở hổn hển, dựa lưng lên tường không buồn nhúc nhích.

Cuốn nhật ký trong tay cô lại không chịu rảnh rỗi, mấy trang giấy bắt đầu tự lật mặc dù không có gió.

Chẳng qua, lần này nhật ký hiện ra rất kỳ lạ, giống như là một quyển thực đơn.

Ấy?

An Dạ giống như hoà thượng sờ mãi không thấy tóc, chỉ có thể khó khăn đọc hết nội dung trên đó: "Sườn xào chua ngọt, hơi nhiều đường, có mùi tanh, quá nhiều dấm chua, vị mặn giống như đang ẩn nấp bên trong đầu lưỡi."

"Cá chiên quá mềm và bị nát, lớp da bên trên quá dày, miễn cưỡng có thể ăn được hai con khai vị nhưng kích thước thì lớn hơn nhiều so với cá lù đù vàng."

"Bên trên món thuyền chuối tiêu có đủ các loại bánh ngọt do chủ quán mời, dỗ dành bọn họ nói vài câu đánh giá khen ngợi là đủ rồi."

An Dạ sững sờ, chẳng lẽ đây là xác chết thứ sáu trong truyền thuyết? Nhưng nhìn sao cũng giống như một chuyên gia ẩm thực, có điều, chuyên gia ẩm thực có thể ăn rất nhiều món ngon trên thế giới, thật sự khiến người khác ngưỡng mộ.

"A, tôi quên giới thiệu, tôi là xác chết thứ sáu, chuyên gia ẩm thực nổi tiếng khắp thế giới - Tony, chào mừng mọi người đến tìm xác chết của tôi, với tư cách là người ở giữa, tôi không lo việc bị các người tìm thấy. Nhưng mà.... có thể thành công trốn thoát khỏi nhà hàng của tôi hay không, đó là vấn đề của các người."

Nhà hàng?

An Dạ sửng sốt lần nữa, cô nhìn sang bên trái thì đúng là họ đang ở trong nhà bếp.

Trong nhà bếp không thiếu thứ gì, ngay cả trên bàn cũng bày rất nhiều món ăn thơm ngon phưng phức.

Nhật ký lại bắt đầu chuyển động, từng hàng chữ dồn dập xuất hiện: "Nếu muốn sống sót ra ngoài thì phải thi ăn cùng tôi, được chứ? Chỉ cần thắng tôi, tôi sẽ thả cho các người đi một cách vô điều kiện, thế nào?"

Sao có thể thi ăn cùng người chết được?

An Dạ không ngu ngốc, cô biết khi ăn quá nhiều sẽ vượt qua sức chịu đựng của dạ dày, khi đó nó sẽ bị căng cứng, cũng chính là bị bể bụng, lúc đó chỉ còn cách cắt bỏ đi.

Nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể nói: " Được thôi, tôi ăn cùng anh."

Chẳng mấy chốc, trong phòng phát ra một loạt tiếng cười ầm ĩ hết đợt này tới đợt khác, không biết là trẻ con hay người lớn mà nghe rất sôi nổi.

Đột nhiên, bàn ăn trong nhà bếp xuất hiện hai cái cân lớn, trên bàn cân được đặt sẵn nhiều loại thức ăn, phía dưới ghi tổng trọng lượng là 30kg.

Trời ạ, nhiều như vậy sao?

Ăn sao hết?

Nhưng mà không muốn ăn cũng phải ăn, việc này không còn cách nào khác.

An Dạ hít một hơi thật sâu, nhìn người đàn ông ăn vận lịch thiệp bất ngờ xuất hiện trước mặt, cô nói: "Bắt đầu đi."

Người đàn ông ưu tú chỉ mỉm cười mà không nói gì, bắt đầu cầm một miếng bánh pizza cho vào miệng.

Lần đầu tiên cô cảm thấy ăn cũng có thể kinh khủng đến vậy, cô vừa sợ hãi vừa chọn một quả kiwi, dùng muỗng khoét phần thịt quả ra ăn, làm sạch dạ dày.

An Dạ đang cố kéo dài thời gian, cô phải nghĩ cách để lừa dối cho qua mới được.

HẾT CHƯƠNG 109
Bình Luận (0)
Comment