*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
Sắc mặt An Dạ lập tức ngưng trọng hẳn lên, cô tự hỏi mọi chuyện sai ở điểm nào? Chắc chắn là có chỗ nào đó không đúng. Cô nghĩ như thế.
Đầu tiên, cô ả họ Cao thay đổi phương thức gây án, kế đó, cô ta lấy đi búp bê 003 nhưng lại không sử dụng, như vậy chẳng phải là làm điều thừa hay sao? Chẳng phải sẽ dễ dàng lộ ra dấu vết?
Chẳng lẽ lúc cô ta bắt cóc An Dạ vẫn muốn làm theo phương thức của hai vụ án trước, nhưng dọc đường lại thay đổi chủ ý?
Nếu như vậy thì điều gì đã khiến cô ta thay đổi chủ ý đây?
Nhất định phải có nguyên nhân gì đó, ví dụ như... sau khi cô ta lấy búp bê 003 về tay thì phát hiện nó có sự sống?
Vậy nên trước khi chết, cô ta cố tình thiết kế một vụ bắt cóc làm oanh động cả nước, mục đích là hướng sự chú ý tập trung vào sự kiện "hung thủ bị búp bê giết chết"?
Đúng, chỉ có thể giải thích như vậy!
Sau khi cô ta lấy đi búp bê lại phát hiện một chuyện không thể tưởng tượng nổi, ví dụ như búp bê thật sự có thể nói, trong lúc đó nảy sinh chủ ý bắt cóc An Dạ, cuối cùng lại không cần chống cự đã bị bắt giữ, sau đó bị giết chết trong tay búp bê.
An Dạ nói: "Tiểu Chu, phong tỏa tin tức này lại, đừng để cho nó lan rộng nếu không sẽ rắc rối to!"
"Chuyện này..." Tiểu Chu do dự.
Bạch Nam từ bên ngoài bước vào với mái tóc ướt nhem, khi nói chuyện phả ra luồng khí trắng: "Không còn kịp rồi. Hung thủ đã cài đặt bài post theo giờ, nội dung là — tôi đã chết trên tay búp bê."
Mũ Lưỡi Trai trợn to hai mắt, khiếp sợ nói: "Cũng chính là nói... chỉ cần truyền ra tin tức tử vong của cô ả họ Cao thì cho dù không đề cập tới nguyên nhân cái chết, tất cả mọi người đều sẽ hoảng loạn? Với lại, chúng ta căn bản không thể phong tỏa tin này, trước đây còn có thể nói là tự sát, nhưng bây giờ thì.... sẽ chẳng ai tin."
Toàn bộ thành phố đều sẽ bị bao phủ bởi một tầng sương mù nặng nề không thể xua tan.
Đây mới là mục đích của hung thủ, cô ta muốn mỗi một người đều biết đến sự tồn tại của "búp bê giết người". Cô ta gây ra chuyện như vậy, có phải là đang nhắc nhở về một người nào đó hay không?
"Trở về thôi!" Bạch Hành nói với An Dạ, " Trở về nghỉ ngơi đi, mấy chuyện tiếp theo cô cũng không cần tham dự vào!"
An Dạ chần chờ một chút rồi gật đầu, hai mắt cô đau nhức, không thể nhìn quá lâu. Cô bị nhốt trong bóng tối gần năm ngày nên đôi mắt không thể tiếp xúc với ánh sáng ngay được, nếu không phải do Bạch Hành bịt mắt cô ngay khi vừa tiến vào phòng thì mắt cô có thể đã bị bỏng, nếu nghiêm trọng còn có thể dẫn đến mù mắt!
Con người tuy rằng có tư duy độc lập, là sinh vật cấp cao nhưng có đôi khi lại yếu ớt như vậy đấy, máu huyết da thịt rất dễ dàng bị tổn thương.
"Con búp bê kia đâu?" An Dạ hỏi.
"Con số 003 đang để trên xe ấy." Tiểu Chu trả lời.
"Lấy tới đây, chúng ta đem nó làm củi đốt để sưởi ấm chút!" An Dạ không hiểu tại sao bỗng dưng lại có loại tâm lý trả thù như thế này, cứ cảm thấy hủy diệt búp bê thì sẽ thấy thoải mái hơn nhiều.
Mũ Lưỡi Trai chần chờ nói: "Vậy không tốt lắm đâu, chị An Dạ? Sẽ bị nguyền rủa đó?"
"Đem tới đây!" An Dạ vẫn lặp lại lời này, "Chắc phòng thẩm vấn có chậu sắt nhỉ? Cho chị mượn một cái hộp quẹt."
Mũ Lưỡi Trai bèn xoay người rời đi lấy búp bê, rất nhanh đã trở lại, đem nó đưa cho An Dạ.
Cô nhận lấy, ném nó vào chậu sắt, bỏ thêm vài tờ giấy vụn, cho vào một mồi lửa. Nhìn đám giấy vụn chậm rãi biến thành màu đen, nhăn nhúm, theo viền lửa đỏ tươi rồi dần dần hoá thành tro tàn.
Búp bê nằm phía dưới cũng đã bắt lửa, từng cuộn khói đen bốc lên làm nụ cười diễm lệ trên mặt nó trở nên lờ mờ không rõ.
Thế nhưng cũng không có chuyện lạ gì xuất hiện. Cái gì ma quỷ, cái gì có thể nói... chẳng thấy đâu.
An Dạ thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng đồng thời cũng cảm thấy thật nhàm chán.
Từ khi nào thì cô biến thành như vậy? Trở nên chờ mong háo hức vào những tình huống không rõ trong tương lai, cô phải sợ hãi mới đúng chứ?
"Được rồi, về thôi!" An Dạ có chút mệt mỏi, nói với Bạch Hành: "Chúng ta về!"
"Uhm, tôi đưa cô về!" Bạch Hành mang cô ra khỏi cục cảnh sát, anh mở cửa xe chờ cô.
Lúc Bạch Hành sắp đóng cửa xe lại thì đột nhiên An Dạ phát hiện chỗ hổ khẩu(*) trên tay đối phương có vệt máu mờ mờ, cô lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Tay anh bị thương?".
Bạch Hành theo bản năng dùng tay kia che lại miệng vết thương, thấp giọng trả lời: "Không có sao."
"Làm sao mà bị thương vậy?"
"Khi nổ súng thì chuyển động phản lực quá lớn(**) cho nên hổ khẩu mới bị thương."
(*) hổ khẩu: là kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ.
(**) chuyển động phản lực: súng giật ngược lại khi bắn viên đạn ra.
An Dạ có phần áy náy, lại hỏi: "Làm cảnh sát hình sự thật đúng là vất vả mà! Mỗi lần có nhiệm vụ là hổ khẩu phải bị thương tả tơi vài lần chứ chẳng đùa đâu?"
"Không..." Bạch Hành có chút chần chờ, vẻ muốn nói lại thôi. Đầu lông mày hơi nhíu lại, trong ánh mắt có một tia bàng hoàng nhưng rất nhanh anh đã khôi phục lại vẻ trấn định.
"Vậy thì vì sao?" An Dạ đột nhiên cảm thấy thú vị, cô chưa từng nhìn thấy một Bạch Hành như thế này bao giờ, cứ cho rằng đối phương là một người không quan tâm tới bất cứ chuyện gì, thậm chí là quá thành thục già đời, thế mà anh bây giờ với bộ dáng ngập ngừng không biết nên nói thế nào thì cô chỉ mới thấy lần đầu.
Bạch Hành nghiêng đầu, ánh mắt nhìn ra chỗ khác giống như không dám cùng cô đối diện. Anh dùng một loại thanh âm gần như không thể nghe thấy, nhẹ nhàng nói: "Khi lên đạn thì tâm trạng hơi nóng nảy chút xíu, suýt nữa bị kẹt đạn nên chuyển động phản lực có hơi lớn..."
"A... hơi nóng nảy chút?" Ánh mắt An Dạ nhiễm ý cười nhưng vẫn không nói thêm gì nữa, thả cho anh trở về ghế lái.
Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, anh ấy "nóng nảy" đều là vì cô nhỉ?
Ít nhất vẫn còn một người không màng nguy hiểm tới cứu mình, thật tốt quá! An Dạ nghĩ thầm như thế.
Cô híp mắt nhìn dòng người muôn hình muôn vẻ ngoài cửa sổ xe, tâm trạng trở nên an nhàn làm cô mơ màng muốn ngủ.
An Dạ gục gà gục gặc, đầu càng lúc càng thấp, trong cơn mơ màng thì bị Bạch Hành gọi dậy: "Tới rồi!"
"Hả~?" An Dạ mơ hồ đáp lời, cô giật mình mở mắt nhìn xung quanh, quả nhiên đã tới bên ngoài tiểu khu nhà cô.
Bạch Hành nói: "Tôi đưa cô lên nhà, xuống xe đi!"
"Uhm, được!" Cô không phản bác, nương theo cánh tay đang chìa ra của Bạch Hành mà bước xuống xe.
Hai chân An Dạ như nhũn ra, dưới chân lảo đảo một cái liền đập mặt vào lưng áo Bạch Hành một phát. Cô ngửi được mùi hương nhàn nhạt của sữa tắm — lại là mùi hoa nhài!
Chậc! Đúng là một anh chàng trong ngoài bất nhất, giả bộ thâm trầm, ra vẻ đạo mạo cũng hay lắm chứ!
An Dạ vừa mắng thầm vừa lắc đầu cười nhạo.
Bạch Hành rất chính nhân quân tử đưa cô về nhà, lại yên lặng nhìn cô bước lên lầu.
Sau khi An Dạ vào phòng, cô xoay người lại vẫn thấy người đàn ông kia đang yên lặng chăm chú nhìn mình.
"Ngày mai anh nhớ tới để bàn về hướng đi của tiểu thuyết, còn một số vấn đề tôi cần phải hỏi ý kiến anh nữa!"
"Uhm." Bạch Hành cũng không nhiều lời, xoay người chậm rãi đi về phía ánh trăng, bóng dáng anh kéo ra thật dài, màu xanh đen, phủ bên trên là một tầng sắc trắng nặng nề.
An Dạ cảm thấy hơi nhức đầu, cô hoài nghi mình bị tiêm thuốc an thần quá liều cho nên mới bị tác dụng phụ, sinh ra ảo giác.
Cô vào phòng tắm mở nước nóng để tẩy rửa một trận, cả người được hơi nước hun nóng làm cho cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
An Dạ bóp sữa tắm ra lòng bàn tay, phát hiện sữa tắm của mình cũng là mùi hoa nhài. Chẳng lẽ sở thích của cô và Bạch Hành giống nhau một cách trùng hợp như thế? Hay là người kia cố ý bắt chước theo cô?
Vỗ vỗ mặt, cô bắt buộc bản thân phải vứt bỏ cái suy nghĩ tự sướng lung tung rối loạn này.
Cả người An Dạ đều bị che bởi tấm mành trong phòng tắm, làn hơi nước bốc lên làm tầm mắt của cô trở nên mơ hồ, cô nhẹ nhàng tắt vòi hoa sen, nhắm mắt xoa dầu gội lên tóc.
"Lách tách."
Có cái gì đó lành lạnh rơi trên sống lưng cô, cảm giác như kim đâm, mang theo hàn ý lạnh thấu xương. Thứ này lại không giống như nước rơi xuống từ vòi sen vì nó không có một chút ấm áp nào.
Chẳng lẽ bình nước nóng bị hỏng rồi nên nước mới lạnh nhanh như vậy? An Dạ nghĩ như thế, cũng không quá để ý.
"Lách tách."
Lại là tiếng một giọt nước rơi xuống, nặng nề đập lên mặt đất bên ngoài tấm mành.
An Dạ hơi kinh ngạc, bỗng nhiên một suy đoán táo bạo chen vào đầu cô.
Cô nhớ tới một câu chuyện kinh dị có nói trong lúc gội đầu, do nhắm mắt nên không thấy có đồ vật kì dị sẽ xuất hiện trước mặt.
Cô có chút sợ hãi, theo bản năng vươn tay mở vòi hoa sen, muốn nhanh chóng gội sạch bọt xà phòng rồi ra khỏi phòng tắm.
Khi tay cô vừa chạm tới chốt mở vòi nước thì cảm giác được mình đụng phải một thứ gì đó rất khác — không giống như kim loại còn mang hơi ấm từ nước nóng mà vật này rất cứng, giống như được làm từ gỗ vậy.
Đó là cái gì?!
Cô như bị rắn cắn, nhanh chóng rút tay về.
Đến khi cô quay đầu lại nhìn thì không thấy gì cả.
Là... bàn tay của ai sao?
An Dạ hoảng sợ cực kỳ, cũng không dám suy nghĩ nhiều nữa. Mặc kệ là tay ai đều không liên quan tới cô!
Vừa muốn cao giọng kêu cứu thì cô nhận thấy được một sự thật: chẳng phải đã xác định là tay của một ai đó hay sao? Có một người nữa trong phòng này!
An Dạ nhanh chóng rửa sạch bọt xà phòng, cả người lui vào trong góc.
Cô cảnh giác nhìn khắp xung quanh xem có phát hiện được gì hay không. Loại cảm giác này rất đáng sợ, cô dường như đã biết rõ vị trí của người kia nhưng lại hy vọng đừng có bất cứ cái gì xuất hiện, chỉ mong tất cả chỉ là ảo giác của mình.
Dự cảm không lành càng lúc càng mạnh mẽ, trên người cứ như bị bỏng, nóng rát, lưng như bị kim chích.
Loại cảm giác bị lôi kéo, nhấn chìm vào tâm lốc xoáy tối tăm đó là cái gì?
Là... tầm mắt của ai đó?
Có người đang nhìn An Dạ một cách chăm chú!
Cô không có cách nào biết được đối phương đang ở đâu, điều này làm cho cô có chút chân tay luống cuống.
Rất lâu rồi An Dạ mới lại xuất hiện loại cảm giác như thế này.
"Mày ở đâu?" Cô lầm bầm lầu bầu, theo bản năng vén tấm mành lên, nhìn ra bên ngoài.
Ngoài kia không có gì cả, nhưng như thế cũng chẳng làm cô yên tâm được một chút nào.
Không có gì xuất hiện cũng chẳng đại biểu cho sự an toàn, cũng có thể do đối phương nấp kỹ, vẫn ngủ đông ở một góc tối tăm nào đó!
An Dạ nhìn lên trần nhà, bỗng nhiên cảm giác được ánh mắt kia càng thêm mãnh liệt, nó tựa như muốn cắn nuốt cô, mang theo một lực hút nào thần bí.
Đột nhiên, sống lưng cô xẹt qua xúc cảm lạnh lẽo!
Cô vội vàng xoay người nhưng sau lưng chẳng có ai cả!
Nhưng mà... loại tình huống này cũng có thể biểu thị rằng chỗ này ở đâu cũng có người!
Qua một lúc lâu, An Dạ mới dám chạy ra từ trong phòng tắm, tóc cô còn chưa khô đã gấp gáp gọi điện thoại cho Bạch Hành: "Anh có thể tới nhà tôi một chuyến hay không?"
Bạch Hành hơi sửng sốt một chút, chần chờ hỏi: "Ngay bây giờ à?"
" Đúng vậy! Anh hãy lập tức tới đây, có chút chuyện, tôi vừa mới tắm xong..." An Dạ còn chưa dứt lời thì đã nghe anh nói một câu "Được", sau đó điện thoại đã bị ngắt.
Cô còn chưa kịp giải thích, căn cứ theo ý tứ trên mặt chữ thì câu nói vừa rồi giống như "không được" cho lắm? Cũng không cần biết như thế nào, cô không có tâm tư mà lo lắng mấy vấn đề đó, tóm lại, An Dạ rất không muốn phải một thân một mình ở đây.
Qua gần mười phút, chuông cửa mới reo lên
An Dạ ra mở cửa thì thấy Bạch Hành đã thay một thân quần áo thoải mái ở nhà, mùi dầu gội đầu trên tóc rất thơm, hiển nhiên là vừa tắm xong.
Anh còn mang một cặp mắt kính gọng bạc, thoạt nhìn rất nho nhã dịu dàng, không giống với hình tượng độc đoán mà An Dạ vẫn gặp mỗi ngày, thậm chí là trái ngược hoàn toàn!
An Dạ hỏi: "Anh vừa tắm xong?"
Bạch Hành theo bản năng cũng trả về một câu: "Ừ! Cô cũng mới tắm?"
"Ừ..." Cô dừng một chút, phát hiện cuộc đối thoại này có chỗ nào đó không thích hợp nhưng lại chẳng biết không thích hợp ở chỗ nào.
Nhưng thật ra sắc mặt Bạch Hành đột nhiên có chút ửng hồng, anh nhìn đi chỗ khác, xấu hổ ho khan một tiếng.
An Dạ chỉ có thể trước đem người mời vào nhà, lại kể rõ ràng mọi chuyện: "Tôi cảm thấy trong nhà tôi có người nhưng tôi không nhìn thấy nó, cũng không biết nó nấp ở chỗ nào."
"Cho nên... đây là người thứ ba sao?" Bạch Hành gần như là lẩm bẩm, sau đó anh lại bổ sung: "Tôi biết rồi! Nếu vậy thì mấy ngày này tôi sẽ ở lại đây, nếu có vấn đề gì xảy ra thì cũng sẽ ứng biến được."
"Tốt lắm!" An Dạ đồng ý một cách sảng khoái. Cô không nhất định có thể nhìn thấy được thứ kia nhưng Bạch Hành có thể, hơn nữa, có anh ấy ở đây dường như làm cô an tâm lên rất nhiều.
HẾT CHƯƠNG 27