[Tử Bất Ngữ] Ban Biên Tập Đêm Khuya

Chương 29

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

edfd4470c24f2824af48cee681f459f7.jpg

Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân

Editor: Dưa nụ

Nguồn ảnh: Pinterest

Tầm mắt đó chính xác phát ra từ đâu?

An Dạ bỗng nhiên cong lưng lại như một con mèo làm ra tư thế phòng bị, dường như làm vậy có thể tránh được tầm mắt sắc bén đang muốn xuyên thủng người cô.

Nếu nói rằng tầm mắt này vẫn đang tồn tại vậy phải chăng vẫn có người luôn nhìn cô chằm chằm? Có thứ gì đó đang dõi theo cô? An Dạ cắn chặt đôi môi đến bật máu.

Đột nhiên, hai lỗ tai An Dạ như là bị một cái gì đó che lại, một lớp màng màu đen vây xung quanh cô, ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.

"A~"

Một tiếng xôn xao không biết truyền đến từ đâu, nghe như tiếng thở nhẹ, lại giống như một tiếng cười nhạo.

An Dạ chậm chạp chuyển tròng mắt về bên trái, phảng phất có thể nhìn thấy phía sau lưng cô.

Có thứ gì đó rõ ràng ở phía sau nhưng cô không cách nào nhìn tới. Rốt cuộc nó là cái gì vậy chứ?

Ý thức An Dạ một mảnh mơ hồ, trước mắt liền biến thành màu đen.

Bỗng nhiên, cô cảm nhận được bên trái mình có người, đối phương cũng học theo cô — chuyển ánh nhìn qua bên phải, muốn cùng cô mặt đối mặt!

Cái gì?!

An Dạ hoảng sợ, cả người nóng lên, mềm nhũn, lòng bàn chân tứa ra một tầng mồ hôi.

Cô không nhớ rõ mình đã nhìn thấy gì, trong ấn tượng chỉ là một khuôn mặt mơ hồ. Trong lúc mơ màng, cô vẫn nhớ gương mặt đó có một đôi mắt rất sinh động, tròng mắt xanh mượt với từng tia sáng lấp lánh ẩn hiện.

Nó muốn... ăn luôn cô sao? Loại ánh mắt như sói đói đó.

"An Dạ?" Bạch Hành dừng bước, xoay người lại nhìn cô.

Thần trí An Dạ được gọi trở về, cô vỗ vỗ ngực mình, nói: "Hình như tôi nhìn thấy gì đó..."

"Hửm?" Bạch Hành nhíu mày, giống như đang tự hỏi, " Tôi vừa mới điều tra được người đạo diễn muốn giao dịch với Cao tiên sinh đã qua đời kia. Nghe nói ông ta sẽ xuất hiện ở khu Kỳ Sơn vào chiều nay, có một buổi ký tặng lưu niệm và công chiếu bộ phim mới."

An Dạ hỏi: "Người đạo diễn này tên gì?"

"Lý Sơn"

"Đạo diễn nổi tiếng Lý Sơn?!" An Dạ khiếp sợ nói, "Nếu người họ Cao kia có thể hợp tác thành công với ông ta, vậy thì căng à!"

An Dạ biết Lý Sơn — một đạo diễn điện ảnh có thâm niên trong nghề, mấy năm gần đây có rất nhiều tác phẩm ra đời, còn được đặt biệt danh là một đạo diễn có thể "Tạo sự hồi sinh cho diễn viên".

"Vậy chúng ta nhanh đi xem? Đúng rồi, ông ta ra mắt bộ phim gì vậy?" An Dạ nóng lòng muốn thử.

Bạch Hành nhếch môi, cười như không cười, nói: " Đây cũng là điều mà tôi muốn nói, 5 năm trước, ông ta muốn làm bộ phim điện ảnh "Quỷ Đồng", bộ phim này vừa mới đóng máy mấy ngày trước, chiều nay là buổi công chiếu. Cô nói xem đây có phải thật sự trùng hợp hay không?"

An Dạ trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Cứ đi xem trước rồi nói!"

Gần nửa tiếng đồng hồ sau đó, Bạch Hành và An Dạ mới đến trước cửa rạp chiếu phim.

Người tới xem bộ phim này rất nhiều, một số người là dân địa phương ở khu Kỳ Sơn, khi nói chuyện mang theo khẩu âm nơi đây, trong miệng vẫn cứ mắng lải nhải không ngừng, hiển nhiên là bất mãn với đề tài của bộ phim. Số còn lại là tốp năm tốp ba người trẻ tuổi đi cùng nhau, vì hâm mộ danh tiếng của Lý Sơn mà đến, họ thảo luận rôm rả về những tin đồn có liên quan đến bộ phim.

An Dạ và Bạch Hành cũng xếp hàng mua vé, theo dòng người tiến vào bên trong rạp chiếu phim.

Trong này tối đen như mực, đông đúc những người là người.

Cái loại cảm giác chen chúc này rất khó chịu, An Dạ ngược lại có phần không quen, cô rụt người về phía sau, cố gắng dán chặt sống lưng vào ghế dựa, giống như làm như vậy sẽ không phải hít nhằm khí CO2 của người khác thải ra.

Do hít thở không thông trong đám đông nên nghẹn chết.

Bỗng nhiên An Dạ nghĩ tới câu nói này, vả lại nếu bị nhốt trong một căn phòng kín, chỉ có người thải ra khí CO2, thực sự có khả năng làm thiếu dưỡng khí.

Đây là lý do phải thỉnh thoảng mở cửa một căn phòng bị đóng kín để không khí lưu thông.

Có thể cô bị chút chướng ngại về tâm lý cho nên trong tiềm thức cảm thấy rất lo âu và nóng nảy bực bội.

"Cô có sao hay không?" Bạch Hành quan tâm hỏi han.

An Dạ mở cúc áo đầu tiên ra, nói: "Hơi nóng nhỉ?"

Rất nhanh, bộ phim đã bắt đầu.

Hai chữ "Quỷ Đồng" thật lớn đập vào mắt người xem, cảnh mở màn là hình ảnh một con búp bê trên đầu tủ — con búp bê này giống y đúc con búp bê trong hai vụ án trước đây.

Dưới đài, một số người biết chuyện đã kinh hô ra tiếng.

Họ là những người đã từng biết đến vụ án "búp bê giết người" oanh động một thời gian trước, rất kinh ngạc, cảm thán vị đạo diễn Lý Sơn này thật nhiều thủ đoạn, biết lợi dụng đề tài hot trong dư luận ghê!

Tin nóng sốt dẻo — xem như là một phương thức marketing độc đáo. Với lại, ông ta chẳng cần tiêu tiền để quảng cáo gì cả, đều đã có hung thủ tạo ra "danh tiếng" cho bộ phim.

Tuy nhiên, cũng chỉ có hai người Bạch Hành và An Dạ biết rõ, bộ phim này vốn đã muốn làm vào 5 năm trước. Mà Lý Sơn rất có khả năng không nghĩ rằng bộ phim kinh dị này của mình được công chiếu trong lúc này lại trùng hợp với sự kiện "búp bê giết người" kia.

An Dạ đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, cô hốt hoảng nói: "Chờ đã! Anh ngẫm lại xem, nếu nói là ký tặng vật lưu niệm, chẳng lẽ là tặng ngẫu nhiên ra ngoài một số búp bê sao?! Nếu đưa ra số lượng lớn búp bê biết giết người thì hậu quả sẽ như thế nào đây?!"

Huống chi, cô mới không tin những người trẻ tuổi tự nhận mình gan lớn kia sẽ không thu lấy phần lễ vật này.

Nếu nói búp bê có thể thực sự giết người thì... số lượng lớn búp bê có thể tái sản xuất được phát ra ngoài, sẽ chết bao nhiêu người đây?!

An Dạ không dám nghĩ nữa, cô cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra, cong người ôm lấy đầu.

Mà phía dưới đệm ghế cô đang ngồi có một vật chậm rãi bò ra...

Thứ đó có màu trắng nõn, vân da tinh tế.

Vậy mà là một bàn tay!

"A!!!" Tim An Dạ đập nhanh một cách cuồng loạn, cô chậm nửa nhịp mới thất thanh hét ra tiếng.

Xung quanh không có ai chú ý tới cô bởi vì trên màn ảnh xuất hiện một phân đoạn khủng bố nào đó, trong nhất thời cũng có rất nhiều người không hẹn mà cùng nhau thét lên chói tai.

Cô nín thở một lúc lâu, trái tim vẫn còn nhảy loạn xạ.

Lại một lần nữa, An Dạ cảm nhận được tầm mắt đó — sền sệt đặc dính, mang theo một sự nôn nóng xôn xao, như là muốn khoang một lỗ từ trên người cô.

Chậm rãi ngẩng đầu, An Dạ nhìn lên màn ảnh, hô hấp cô bỗng nhiên nghẹn lại. Cô nhìn thấy hình ảnh con búp bê được phóng đại trên màn hình cũng đang chậm rãi quay đầu, dùng cái loại biểu tình cười như không cười nhìn cô chằm chằm, tròng mắt không hề chớp dù chỉ một cái.

Tuy biết rõ đây chỉ là một đoạn ngắn trong phim nhưng cô vẫn là sợ hãi, nhịn không được giật mình một cái.

"Rầm!"

Đúng lúc này, đèn trên phòng chiếu phim bỗng nhiên rớt xuống.

"Cẩn thận!" Bạch Hành vội vã ôm An Dạ vào lòng, thế mới tránh được một kiếp.

"Ai da, ghê thật đó!"

"Tôi đã nói cái bộ phim này là xui xẻo mà!"

"Không lẽ là quỷ đồng?"

Đám người xung quanh An Dạ nghị luận một cách sôi nổi.

Bỗng nhiên, có người nói: "Đây không phải là người bị bắt cóc hôm trước — tác giả Miêu Phạn hay sao?"

"Trong ảnh và ngoài đời cũng giống lắm á." Có người phụ họa theo.

"Xin nhường đường cho chúng tôi đi, cảm ơn!"

Lại có một nhóm người khác chen vào đám người đang vây xung quanh An Dạ, họ nói: "Thật xin lỗi, phòng chiếu phim chúng tôi xảy ra sự cố như vậy, nếu cô không ngại thì mời cô đến phòng nghỉ ngồi một chút? Đạo diễn Lý Sơn cũng rất là quan tâm đến sự kiện lần này, lát nữa ông ấy sẽ đích thân đến thăm cô. Vậy... mời cô đến phòng nghỉ để nghỉ ngơi một chút nhé?"

Lúc này, An Dạ vẫn còn sợ hãi, đáp lời với mọi người đều do Bạch Hành tự chủ trương.

Cô lại nhìn lên trên trần nhà chỗ treo ngọn đèn, khoảng không phía trên đen như mực dường như có thứ gì đó chớp chớp.

Có một loạt thanh âm bén nhọn xuyên vào lỗ tai An Dạ, giống như khi bạn cực kỳ mệt mỏi thì xuất hiện ảo giác vậy, thanh âm đó xuyên thẳng từ tai trái qua tai phải cô, làm chấn động toàn bộ đại não, để lại cho cô một ấn tượng sâu sắc.

Giống như lúc trước cô nghe thấy tiếng xôn xao vậy.

"Sa sa sa..."

Bây giờ, cô lại nghe thấy một lần nữa.

"Cô thấy sao?" Nhân viên mặc tây trang lại hỏi một lần nữa.

"Hả? Ồ, thật ngại quá! Vừa rồi tôi vẫn còn sợ hãi cho nên thất thần. Được, chúng tôi sẽ ra ngoài nghỉ ngơi một chút." An Dạ chưa phục hồi tinh thần nhưng vẫn muốn cùng bọn họ so đo, với loại sự cố như thế này, người khác đòi hỏi bồi thường cũng là điều hợp lý.

Huống chi, đối phương hình như cũng sợ cô không chịu rời đi, còn lấy danh tiếng của vị đạo diễn kia ra nữa.

Nếu không phải có mục đích khác, An Dạ mới sẽ không đáp ứng đi ra ngoài. Cô lại chẳng phải là fan của Lý Sơn!

An Dạ vẫn rời đi với bọn họ, bởi vì cô yêu cầu muốn gặp Lý Sơn, định vòng vèo hỏi về những chuyện trước đây hoặc là trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hy vọng hỏi ra được một số manh mối.

Căn phòng nghỉ này là phòng dành cho diễn viên. Lúc hai người An Dạ và Bạch Hành bước vào thì bên trong chỉ còn lại vài trợ lý hoá trang, có lẽ các diễn viên đã ra ngoài giao lưu cùng khán giả.

Hai người vừa đặt mông ngồi xuống thì đã có một người bước vào.

"Chào hai vị, tôi là Lý Sơn." Thoạt nhìn vị đạo diễn này thì thấy ông ta tinh thần phấn chấn, chỉ là mái tóc có lẫn tóc bạc, râu ria thì xồm xoàm.

Bạch Hành theo phép lịch sự vươn tay ra, nói: "Chào ông, tôi là tổng biên tập của cô An Dạ đây, tên là Bạch Hành. Đối với sự việc lần này, tôi hy vọng các người có thể cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng và nhất định phải bồi thường!"

Lý Sơn cười cười: "Tất nhiên rồi, nhân viên công tác của rạp phim sẽ an bài cho hai vị, người không bị thương là ok rồi. Vừa rồi dọa tới hai vị rồi đi?"

An Dạ lắc đầu: "Cũng may, nếu không phải biên tập của tôi kéo một phát, có lẽ tôi đã bị đập trúng rồi."

"Aizzz! Tôi cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, may mắn là không có việc gì, nếu không, truyền ra bên ngoài thì không biết người ta sẽ nói như thế nào về bộ phim này nữa. Vốn dĩ đề tài về quỷ đồng đã phạm vào cấm kỵ của người dân bản xứ rồi!"

"Vậy vì sao ông còn muốn làm bộ phim này cho bằng được?" Bạch Hành hỏi một câu.

Lý Sơn ngắc ngứ không muốn trả lời, hai tròng mắt ông ta đảo tới đảo lui, trực tiếp lược bỏ phần quan trọng: "Ha hả... Chỉ là một chấp niệm nho nhỏ của tôi mà thôi. Đúng rồi, An Dạ tiểu thư, cô là vị tác giả viết truyện kinh dị bất hạnh bị bắt cóc đó sao?"

Sắc mặt An Dạ không tốt cho lắm, gật đầu một cách miễn cưỡng. Sự kiện bị bắt cóc đó cũng không phải chuyện gì hay ho, ông ta cứ hỏi huỵch toẹt ra như vậy đúng là không cho người khác chút xíu mặt mũi nào.

Ông ta nhíu mày, tỏ vẻ phẫn nộ: "Hung thủ thật đúng là tàn nhẫn mà! Liên tiếp giết hại nhiều người như vậy!"

Bạch Hành nhếch khoé miệng, không biết anh là đang cười cái gì, bất ngờ hỏi: "Ông không có ấn tượng gì sao?"

"Cái gì ấn tượng?" Lý Sơn mù mờ hỏi lại.

" Trước đây ông còn cùng cô ta đã làm một số giao dịch, ông quên mất rồi sao?"

Đôi mắt Lý Sơn loé lên, mím môi, ông ta dừng một chút mới mở miệng: "Anh nói gì? Tôi không hiểu lắm."

Bạch Hành cười một tiếng: "A, xin lỗi! Tôi nói sai rồi, là ông cùng cha của cô ta đã làm giao dịch, vào 5 năm trước."

"Chẳng lẽ..."

"Đúng vậy. Vào 5 năm trước, ông muốn cùng hợp tác với ông ta, sản xuất búp bê làm quà tặng kỷ niệm cho bộ phim. Ông không còn nhớ?"

Lý Sơn hô lên: "A, là chuyện đó à? Tôi nhớ ra rồi. Đáng tiếc, Cao tiên sinh lại qua đời, tôi cũng chỉ có thể tìm người khác làm thôi."

"Vậy ông có biết nguyên nhân tử vong của ông ấy?"

"Tôi làm sao mà biết... loại chuyện đó?"

"Con gái ông ta đều không nói với ông sao?" Không biết Bạch Hành đã phát hiện ra chuyện gì, trong lời nói như đang ám chỉ gì đó.

Lý Sơn không phân biệt được ý tứ trong câu nói của Bạch Hành, trong nhất thời chỉ biết sững sờ ngồi im tại chỗ một cách khả nghi, sau một lúc lâu mới phản ứng lại: "Điều này... nhưng thật ra không có."

"À..." Bạch Hành phục hồi vẻ ngoài lãnh đạm như trước, ý cười trên mặt anh đã biến mất trong nháy mắt.

HẾT CHƯƠNG 29
Bình Luận (0)
Comment