*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
Qua hôm sau, An Dạ và Bạch Hành cùng nhau về quê cô.
Sau khi cha mẹ An Dạ sinh cô ra thì lần lượt qua đời, cô ở với bà nội. Sau đó, bà nội mất, do chưa đủ 18 tuổi nên cô ở với bác một năm, một năm sau thì dọn ra ngoài, đi làm công kiếm sống và viết tiểu thuyết.
Căn nhà cũ kia hiện giờ chắc đã hoang phế, bác trai và con gái của bác ấy đã dọn đi nơi khác, không có ai ở lại trông nom căn nhà.
An Dạ mở cánh cửa cũ kỹ ra, bên trong nhà đã tích một lớp bụi thật dày.
Cô không dám đi vào, chỉ vòng xung quanh nhà mở cửa sổ ra, chờ sau khi thông gió rồi thì mới cùng Bạch Hành dọn dẹp mọi thứ.
Hai người tốn gần bốn tiếng đồng hồ mới coi như dọn xong, đồ dùng trong nhà tuy đã cũ nhưng miễn cưỡng cũng có thể sử dụng được.
An Dạ mang Bạch Hành vào căn phòng trước đây cô đã ở, bài trí bên trong vẫn như cũ, không bị thay đổi.
Cô mở một ngăn tủ, lấy ra một cái hộp bằng sắt có hình hoa mẫu đơn, nói: "Đây là những bảo bối tôi đã tích cóp được hồi còn nhỏ."
An Dạ mở hộp ra, bên trong chứa một ít đồ linh tinh vụn vặt, có vài viên bi màu, vài cái vỏ sò bị vỡ, còn có mấy cái kẹp tóc khác kiểu cùng với đủ loại hạt cườm màu sắc khác nhau.
Cô lật tới lật lui một cách đầy hoài niệm, đột nhiên, từ dưới đáy hộp cô lấy ra mấy món đồ chơi bằng nhựa chưa bao giờ thấy qua, nhìn chúng kích cỡ cũng tương đương nhau, hình như là cùng một bộ.
Hồi nhỏ cô sưu tầm mấy món này sao?
Hừm, đại khái những chuyện trước chín tuổi thì cô không nhớ rõ.
An Dạ hỏi: "Anh thì sao, lúc nhỏ anh có sưu tầm món đồ nào không?"
"Mấy tấm hình bịch me* linh tinh?"
"Con trai thường thường hay thích thu thập này nọ." An Dạ đóng nắp hộp lại, hỏi: "Anh có đói bụng không? Gần đây có cửa hàng tiện lợi 24 giờ, chúng ta đi mua chút gì đó ăn nha?"
Bạch Hành bất ngờ hỏi cô: "Vì sao em lại không nhớ rõ những chuyện trước đây?"
"Tôi bị một tai nạn xe cộ."
"Vậy, địa điểm xảy ra tai nạn đó ở đâu?"
An Dạ lắc đầu, cười khổ: "Nhớ không rõ nữa, chắc có lẽ tìm được thông tin đó trên mạng?"
Rất nhanh sau đó, bọn họ cùng nhau tới cửa hàng tiện lợi mua sandwich.
Khi đi trở về đã là 05h chiều, trăng sáng dần lên, bóng đêm phủ xuống.
An Dạ vẫn còn đang suy nghĩ cầu may: nếu thằng nhóc kia đang gạt cô, muốn chỉnh cô một chút, nếu còn có lần sau.... Để cho cô bắt được nó thì cô sẽ thay cha mẹ nó dạy dỗ một phen cho ra hồn.
Thế nhưng nếu mọi chuyện là thật thì sao?
Những chuyện kỳ lạ xác thực đã xảy ra....
Hay đó chỉ là một sự trùng hợp?
Cô chỉ đơn thuần bị ai đó đứng gần gashapon nhìn chăm chú, chỉ đơn thuần bị thằng bé kia lừa mà thôi, cho nên cách nói phải tìm về ký ức để không phải chết chỉ là nói bừa nói bãi?
Mặc kệ! Tóm lại.... cứ tìm hiểu một chút xem sao.
An Dạ lên thanh công cụ tìm kiếm về vụ tai nạn xe trước đây của mình, rốt cuộc phát hiện ra một số manh mối — hình như người đụng cô là đối tượng bị tình nghi, đang trên đường chạy trốn, vì đụng phải cô nên đối phương vừa lúc sa lưới pháp luật.
A, thật là trùng hợp. Tư vị máu me bầu nhầy lúc ấy chắc có lẽ không dễ chịu cho lắm.
"Tôi muốn đi tới chỗ đó nhìn xem!" An Dạ nói với Bạch Hành.
Anh rũ mắt xuống, liếm môi rồi đáp ứng: "Được."
An Dạ phóng lớn tấm ảnh kia ra, độ phân giải của ảnh chụp không cao, chụp cảnh cô đang nằm trong vũng máu, màu máu đỏ tươi hoàn toàn che mất thân hình nho nhỏ của cô, chỉ có thể nhìn thấy một màu đỏ ghê người.
An Dạ nhịn không được nhíu mày, cô vừa định đóng màn hình thì bất ngờ phát hiện trong bàn tay nho nhỏ của cô lúc ấy đang nắm chặt một cái gì đó, nắm một cách gắt gao, đó là gì vậy nhỉ?
Cô nheo mắt, muốn nhìn kỹ xem đó là cái gì.
— vậy mà lại là một chiếc nhẫn bằng nhựa màu xanh biếc.
Theo bản năng, An Dạ lục tìm chiếc nhẫn từ trong giỏ xách lấy ra, thấy hai chiếc nhẫn giống nhau như đúc.
Cuối cùng thì chiếc nhẫn này có ý nghĩa quan trọng như thế nào mà lại khiến cô trong lúc thập tử nhất sinh vẫn nắm chặt không buông?
Lý do tại sao?
Bạch Hành cũng nhìn lướt qua, bỗng nhiên nhíu chặt mày. Không biết vì sao, anh đặt bàn tay to lớn của mình lên đầu An Dạ xoa xoa một cách dịu dàng.
Chắc hẳn anh đã nhận ra cảm xúc biến hoá của cô nên cố ý trấn an cô đấy nhỉ?
Nghĩ như vậy, Bạch Hành thật đúng là người tốt rồi?
" Tôi ổn mà." An Dạ lắc đầu, "Tôi.... nhớ không rõ. Thế nhưng đối với chiếc nhẫn này chắc có lẽ là rất để ý, tại sao ở tại thời khắc đó mà vẫn nắm chặt không buông? Tôi lúc ấy bất quá cũng chỉ là một đứa bé chín tuổi mà thôi."
"Có thể là quà tặng của một người nào đó quan trọng, đừng để ý nhiều như vậy." Bạch Hành nói, " Nhớ ra cũng được, không nhớ được cũng không sao, không có gì quan trọng. Tôi sẽ lôi cái kẻ chủ mưu đang ngủ đông ở nơi tối tăm kéo ra, xử lý hắn."
Khi nói những lời này, Bạch Hành mang theo hơi thở thô bạo, thậm chí sắc thái của anh mang theo một loại quyết tuyệt hiếm thấy.
"Không sao, chỉ cần tôi có thể nhớ được...." lời An Dạ còn chưa dứt thì đã bị Bạch Hành cắt đứt.
"Không cần thiết."
"Sao chứ?"
Anh dừng một chút, tiếp tục bổ sung: "Tôi muốn nói, lúc trước chín tuổi hẳn là không có chuyện gì quan trọng xảy ra, nên dù không nhớ được thì em không cần miễn cưỡng."
An Dạ chần chừ gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Bọn họ nghỉ ngơi gần một giờ, lúc này mới theo thông tin trên bài báo kia tìm được đoạn đường đã xảy ra tai nạn xe cộ.
Đó là một ngã tư, bên trái có mấy cửa hàng game, bên phải là một con đường rất dài, đi thẳng tới một con hẻm nhỏ, bên trong con hẻm có một căn biệt thự nhỏ xinh xắn, bên ngoài biệt thự bị bao phủ bởi đống dây leo xanh ngắt, nhìn như đã bị bỏ hoang thật lâu rồi.
Hai bên huyệt thái dương An Dạ giật giật, cô cảm thấy hơi nhức đầu, có một hình ảnh nào đó chợt lóe lên.
Hình ảnh đó là gì vậy?
Cô theo bản năng đi tới chỗ đó, muốn đến gần căn biệt thự xem sao.
Bất ngờ, Bạch Hành kéo tay cô lại, kéo cô từ trong cảm xúc khát vọng mãnh liệt về lại với hiện thực. Cùng lúc đó, âm thanh người khác nói chuyện ồn ào với nhau và tiếng còi xe làm cô bừng tỉnh, tập hợp lại mọi ý thức trong cơ thể.
"Không phải chúng ta nên đi nhìn hiện trường vụ án sao?" Bạch Hành hỏi.
"Thì đúng vậy." An Dạ không cam lòng, " Nhưng tôi muốn qua bên kia nhìn một chút."
"Bây giờ cũng hơi trễ rồi, chúng ta đến chỗ kia xem thử rồi hãy làm chuyện khác nha!"
An Dạ gật đầu: "Cũng được."
Mọi chuyện bị kéo dài, trời càng lúc càng tối. Cô phải nhanh chóng tìm thêm manh mối khác, tuy thằng bé kia không ra thời hạn chính xác nhưng trong tiềm thức cô biết rằng mình không còn nhiều thời gian nữa, không thể dưới tình huống không hề đề phòng mà bị đối phương làm khó dễ.
Với lại bây giờ không chỉ là vì ứng phó với thằng nhóc kia.
Ngay cả cô đều bắt đầu mong muốn nhớ lại ký ước lúc trước, cô cảm thấy có một chuyện quan trọng nào đó đang bị giấu trong bóng tối.
— Chờ đợi cô mở ra.
An Dạ lại đi theo Bạch Hành trở về vị trí chỗ ngã tư đường, chỗ đó đã không còn cây cột đèn bị chiếc xe đâm hỏng, hết thảy đều đã được sửa sang như mới, dường như sự cố tai nạn kia chỉ là một giấc mộng không có thật.
Trong đầu óc An Dạ lại bắt đầu thoáng hiện hình ảnh không rõ, cô bất ngờ ngồi thụp xuống, lấy hai tay ôm đầu.
Đau quá!
Cô hít sâu một hơi đầy khó khăn, không dám suy nghĩ bất cứ điều gì khác. Hình như vết thương lâu ngày đang bị rạch ra, ẩn ẩn đau đớn.
Cảnh trí nơi này đã ảnh hưởng to lớn đến cô, lớn đến mức cô không ngờ tới được, không thể thừa nhận.
Đến cuối cùng.... đã từng xảy ra chuyện gì vậy?
Ở ngay chỗ này.... sao?
"Em có sao không?"
"Không sao." An Dạ nghe thấy tiếng của Bạch Hành, trong đầu đột nhiên xuất hiện một lát cắt, dường như đã sắp chạm tới điều gì đó.
Giọng nói của anh, giống như đã từng quen biết.
"Tôi hơi khát nước." An Dạ nói.
"Em ở chỗ này chờ, tôi đi mua nước." An Dạ ngồi lên ghế dài nơi dành cho người đi bộ, cố gắng bình ổn tinh thần.
Cảm giác đau đớn theo Bạch Hành rời đi dần dần tan rã, biến mất.
Trong lòng An Dạ như xuất hiện một lỗ hổng sâu hoắm, cô mờ mịt nhìn lên trời, cảm thấy nơi nào đó dưới đáy lòng giống như bị tùng xẻo, xuống tay mau chuẩn tàn nhẫn. Cái loại đau đớn này lại gián đoạn, hơi vô ý sẽ quên mất, nhưng ngẫu nhiên nhớ tới.... cô ngưng thần, nghĩ đến vết thương kia, lại đau thấu tâm can.
Bây giờ cô giống như vết thương kia, nếu không chạm vào, cho dù có miểng chai trong đó cũng có thể kết vảy, nếu như chú ý tới nó, lại không gắp miểng chai ra, không nhớ tới giọng nói của anh thì thôi, mỗi khi nhớ đến lại sẽ trải qua một phen đau đớn.
An Dạ cảm thấy mình như vai chính lòng mang bí mật trong tiểu thuyết, một mình giãy giụa trong sự ruồng bỏ và quên lãng của mọi người, tìm kiếm chân tướng.
Nói như vậy thì hình như hơi quá khoa trương, có lẽ lúc nhỏ cô chỉ chạy ra đường cái nhặt chiếc nhẫn, vô ý bị tội phạm đụng phải, không hơn.
Thế nhưng, mọi chuyện thật đúng là trùng hợp.
Trong tay cô cầm chiếc nhẫn mà máy gashapon rớt ra, sau đó lại trùng hợp bị tội phạm tông vào, mất đi trí nhớ.
Rất nhanh sau đó, Bạch Hành đã trở lại.
Anh đưa cho cô một bình nước, hỏi: "Em có nhớ ra được gì nữa không?"
An Dạ lắc đầu uống một ngụm nước, lúc này mới tiếp tục nói: "Nếu không thì bắt đầu từ chiếc nhẫn kia đi? Tìm hiểu xem chiếc nhẫn đó là từ đâu tới."
"Được."
An Dạ đứng dậy vừa định đi, ánh mắt cô lại bị hấp dẫn bởi một cái máy gashapon trước cửa hàng game.
Cô đến gần xem, bên trong gashapon chứa rất nhiều những món đồ chơi nho nhỏ, bên dưới có mấy tấm thẻ viết số, hình như phải dùng gashapon làm rớt ra để đổi lấy quà tặng.
Mà những quà tặng đó cũng bao gồm cả chiếc nhẫn ban đầu kia.
Là trùng hợp thôi sao?
Hay đây chính là chỗ đó?
An Dạ nhét vào một đồng tiền xu, rất nhanh đã có một quả trứng nhựa lăn xuống.
"Lạch cạch lạch cạch."
"Đing!"
Thanh âm này nghe quen lắm, dường như cách nhau một thế hệ, khiến cô trong lúc lơ đãng cảm giác được một sự quen thuộc, cô lúc nhỏ thật sự đã từng làm chuyện này, ở ngay tại đây.
An Dạ nhặt quả trứng nhựa lên, mở nó ra, bên trong là một con búp bê nhỏ bằng nhựa, là cùng một bộ với những cái trong hộp sắt ở nhà. Mà bên dưới lại rớt ra rất nhiều vé số nhỏ, có thể gom góp để đổi lấy quà tặng.
Chính là nơi này!
An Dạ tin tưởng một cách mạnh mẽ.
"Bạch Hành?"
"Bạch Hành?" An Dạ xoay người gọi anh.
"Ơi!" Sau một lúc lâu anh mới phục hồi lại tinh thần, nhìn An Dạ bằng một ánh mắt thật mềm mại dịu dàng.
"Anh sao vậy?" An Dạ nhẹ giọng hỏi, "Không khỏe ở đâu hả?"
Cô cứ cảm thấy Bạch Hành hôm nay hơi là lạ. Một bên cảnh giác cái gì đó như gặp phải đại địch, một bên đối với cô quan tâm săn sóc, mang theo sự mẫn cảm cẩn thận khó hiểu.
"Chỉ là có hơi say xe chút." Bạch Hành nói.
An Dạ nghĩ nghĩ, quả thật hôm nay cùng Bạch Hành ngồi xe buýt gần ba tiếng. Cô không nghĩ tới người biết lái xe lại bị say xe buýt, ngẫm lại liền thấy rất buồn cười.
"Là vậy à!" An Dạ cũng không cười nhạo anh, "Được rồi, chúng ta trở về thôi."
"Em không muốn xem tiếp sao?"
"Không cần, hôm nay đến đây thôi." An Dạ nói.
Cô cùng Bạch Hành đi qua đường, đi một lát lại theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua căn biệt thự ở cuối con hẻm.
Tuy rằng cô đối với nơi đó rất hiếu kỳ nhưng sau này còn có thời gian, có thể chậm rãi điều tra.
Bây giờ cô nên về nhà, ngủ một giấc thật ngon.
Cô cảm thấy quá buồn ngủ, cơn mệt mỏi trước nay chưa từng có suýt nữa đã đè bẹp cô.
Tối nay An Dạ cần phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.
Trời càng lúc càng tối, An Dạ và Bạch Hành đi trong màng sương lạnh lẽo, sương mù ẩm ướt che đi phần lớn tầm nhìn của cả hai, bọn họ tiến về phía trước thì sương mù bọc lại phía sau, liên tiếp không ngừng mà bao vây lấy bọn họ.
"Lạnh quá đi!" An Dạ hà hơi vào hai lòng bàn tay.
Bạch Hành tháo khăn quàng cổ của mình quấn lên cho An Dạ, nói: "Đỡ lạnh hơn chưa?"
"Anh không lạnh à?"
Bạch Hành không nói gì cả.
An Dạ cười cười, đem một đầu của khăn quàng quấn quanh cổ Bạch Hành. Bởi vì khăn quàng cổ rất dài nên cũng đủ cho cả hai chia sẻ, mỗi người quấn một vòng, sít sao lại gần nhau, thong thả bước từng bước về phía trước.
Con đường hình như dài thật là dài, không có điểm cuối, từng ngọn đèn đường thẳng tắp như cũ soi sáng cho cả hai người.
Trong lòng An Dạ dâng lên một cổ ấm áp không tên, xua tan đi cái giá lạnh đang bao phủ quanh mình.
Về đến nhà, sau khi An Dạ tắm rửa xong liền phóng lên giường, bởi vì không có thời gian dọn dẹp mấy căn phòng khác, cô trực tiếp để Bạch Hành ngủ trên sàn nhà trong phòng của mình.
An Dạ cũng không cảm thấy có chỗ nào không thoả đáng, hai người không ngủ chung giường, cả hai cũng không có phát sinh mối quan hệ không thuần tuý nào, huống chi cô cũng rất yên tâm về nhân phẩm của Bạch Hành.
"Tôi tắt đèn nha!" An Dạ thông báo một tiếng.
"Rồi!" Bạch Hành xoay người, mặt hướng cửa sổ, nhắm mắt lại.
Cô vươn tay tắt đèn, nhắm mắt ngủ.
Hình ảnh trong đầu An Dạ bắt đầu không chịu sự khống chế của cô mà tuỳ ý di chuyển giống như đèn kéo quân, một tấm rồi lại một tấm. Ban đầu là một đám đốm tròn màu đen dầy đặc che kín toàn bộ ý thức của cô, sau đó chúng rung động, xoay tròn rồi đến ngo ngoe rục rịch, có cái gì đó trồi lên từ ở giữa.
Là một người con gái.
Là một họng súng.
Là.... là ai vậy?
An Dạ mơ hồ thấy được bóng dáng một người, đối phương ôm một con mèo đen, khuôn mặt trông rất mơ hồ, thế nhưng cô lại cảm nhận được ý cười ấm áp đến từ đối phương.
Thật là ấm áp!
An Dạ duỗi tay ra như muốn bắt lấy gì đó mà lại bắt không được.
Là cái gì đây?
"Vì sao em lại quên anh?" Đối phương ai oán chất vấn An Dạ.
"Em.... em không có!" An Dạ muốn nói chuyện nhưng bị nghẹn lại, không thể nào nói tiếp được.
— anh là ai?
Tí tách, tí tách.
Có cái gì đó âm ấm rơi trên mặt cô, mang theo cảm giác sền sệt.
Cô bèn vươn tay quẹt một cái, nhìn thấy đây dường như là máu.
Tí tách, tí tách.
Tí tách, tí tách.
Từng giọt từng giọt, rất nhiều rất nhiều máu rơi trên người cô, vây quanh cô.
Cô bất lực ngã xuống bên trong vũng máu!
"Ha...." An Dạ ngồi bật dậy, bừng tỉnh từ trong mộng.
Cô nghiêng đầu nhìn đến vị trí nơi Bạch Hành đang nằm, ngoài ý muốn lại phát hiện anh cũng chẳng có ở đó.
Bạch Hành đi đâu rồi?
An Dạ nhìn đồng hồ báo thức, thấy hiện tại là 02h sáng, trời vẫn còn tối mù mịt.
Bỗng nhiên cô cảm thấy có hơi khát, muốn đứng dậy rót ly nước.
Vừa mới đi tới cửa phòng, An Dạ lại phát hiện ánh sáng phía cuối hành lang, đó là một loại ánh sáng thật nhạt, không giống như ánh đèn một chút nào.
Giống như chịu phải câu thần chú nào đó, An Dạ theo bản năng mà đi theo hướng ánh sáng đằng kia.
Cô muốn bắt lấy nó, bắt lấy luồn ánh sáng này.
Suy nghĩ này trong đầu An Dạ không ngừng mở rộng bành trướng, cô bắt đầu nện bước nhanh hơn, muốn đi theo nó.
Cô thấy được một con mèo đen phóng ngang qua chân mình, đi hướng về phía bóng tối giống như vực sâu kia.
Đột nhiên, có một người xuất hiện trong tầm mắt cô.
Người đó đưa lưng về phía cô, nhìn bộ dáng như mới mười ba, mười bốn tuổi, là một thiếu niên cao cao gầy gầy.
Người này đối với cô giống như đã từng quen biết, lại có lẽ là người rất quan trọng của cô.
An Dạ theo sự thúc giục của con tim, gấp gáp không chờ nổi muốn liếc nhìn đối phương một cái.
Thiếu niên kia chậm rãi xoay người, cùng cô mặt đối mặt....
Sắp thấy được rồi!
Sắp thấy....
"Đừng đi qua đó!"
Có người bất ngờ bưng kín đôi mắt An Dạ, hung hăng ôm lấy cô vào lòng.
Mùi hương hoa nhài quen thuộc này, là Bạch Hành.
Là.... Bạch Hành đang gắt gao ôm cô vào trong ngực.
Nhưng ý thức của An Dạ vẫn đang rất hỗn độn, thậm chí là sợ hãi.
Bởi vì cô rốt cuộc vẫn thấy được gương mặt của thiếu niên kia.
Ngũ quan của người đó non nớt hơn so với Bạch Hành hiện tại, nhưng một điều không thể phủ nhận chính là — người đó là Bạch Hành.
Mà ngón tay kia đặt sẵn trên cò súng, người đó đang cầm súng.... chĩa thẳng vào cô.
Hình ảnh này ngay lập tức đã phá tan rào cản đã chắn mất đoạn ký ức kia của cô, hai bóng người chồng lên nhau một cách hoàn hảo.
Thật lâu thật lâu trước đây, cô vẫn còn nhớ rõ....
Bạch Hành cầm súng — chĩa vào cô.
HẾT CHƯƠNG 48
Về những tấm hình bịch me: Các bạn nhỏ bây giờ chắc không biết rành lắm về món đồ chơi thần thánh này. Hồi nhỏ mình và anh trai và rất nhiều các bạn cùng lứa chuyên môn sưu tầm mấy tấm hình này, để dành tiền mua me ngào đường hoặc bắp rang, bên trong người ta sẽ bỏ một tấm hình của ca sĩ hay diễn viên nổi tiếng, ta nói... con nít coi mấy tấm hình đó còn quý hơn sinh mạng nữa. Anh mình chuyên chơi trò đẽo dép, vật cá cược là mấy tấm hình, mình phụ trách đi gom góp chiến lợi phẩm, về hai anh em chia ra. Ha ha ha.... một thời tuổi thơ, một đi không trở lại