Đây là Chưởng ấn đại nhân đi uống rượu hoa* nha, thanh điệu âm giọng giống như đúc, bây giờ nếu như không nhìn thấy mặt thì ngay cả thuộc hạ xem như là sát bên người hắn nhất cũng không phân biệt ra được.
*Rượu hoa ở đây là uống rượu có kỹ nữ hầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Lương Ngộ kinh ngạc xong thì lại có chút tức giận, hắn nghiêm mặt quát một câu càn quấy: “Ai bảo muội chọn nói câu này, để người ta nghe thấy thì giống cái gì!”
Nguyệt Hồi vẫn cười đùa tí tửng: “Huynh bảo muội học, lại không bảo muội nói câu nào, muội thích nói cái gì, huynh quản được sao.” Nói xong nàng chuyển đề tài, lại nói về tình nghĩa: “Muội là nghĩ, huynh quá tịch mịch, tìm chút việc vui cho huynh mà thôi. Ngày đó muội hỏi Tào quản sự, hỏi xem bình thường ca ca dựa vào cái gì để giải sầu, Tào quản sự suy nghĩ nửa ngày, nói không có, chẳng qua chỉ có xem kinh thư, rồi chép sách kinh. Huynh nói xem huynh phân cao thấp với kinh văn làm gì, huynh phải nhìn bên ngoài.” Nàng nói đến mặt mày hớn hở, vỗ vỗ ngực mình: “Ca ca, muội biết rất nhiều chỗ vui, chờ đến đầu xuân, muội đưa huynh đi dạo chơi. Thập Sát Hải* bên kia, đến ngày ấm áp sẽ có thuyền hoa dạo hồ, trước kia muội và Tiểu Tứ nghèo, chỉ có thể ghé vào trên lan can nhìn… bên trong có rất nhiều cô nương xinh đẹp, chải búi tóc đọa mã**, hở ngực…” Nàng nói xong lời cuối cùng phát hiện ra rất không thích hợp, vụng trộm quan sát hắn, vội ngừng nói.
* Khu nội thị Bắc Kinh có một vài hồ được gọi là hải. Vào thời nhà Nguyên, những nhà cai trị người Mông Cổ đã cho mở rộng và xây dựng hoàng cung Đại Đô xung quanh chúng. Sau này, các hoàng đế Nhà Minh và Nhà Thanh đã sử dụng các hồ này làm ngự hoa viên. Ngày nay, ba hồ cực bắc trong nội thị là Tây Hải, Hậu Hải và Tiền Hải, được gọi chung là Thập Sát Hải (什刹海).
**Búi tóc đọa mã
Lương Ngộ không khỏi thở dài: “Muội vì thấy cô nương xinh đẹp nên mới cổ vũ ta đi uống rượu hoa ư?” Hắn suy nghĩ kỹ một chút, mình là một người uy nghiêm như thế, thường ngày từng người đều sợ hắn, ai ngờ nàng trở về, náo trời náo đất, cái gì cũng dám nói.
Nguyệt Hồi cười đến ngượng ngùng: “Muội chỉ muốn cùng ca ca trải qua đường đời, cùng giải sầu cho ca ca.”
Lương Ngộ vẫn không vui như cũ: “Hoàng thương bên kia thì sao? Muội cũng ba hoa chích chòe một trận, nói những chuyện uống rượu hoa kia?”
Nguyệt Hồi chột dạ, nàng không có cách nào nói cho hắn biết, Hoàng thượng thật sự thuyết phục được nàng rồi, đã hẹn xong ngày nắng ráo ra ngoài mở mang hiểu biết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng nói quanh co, lui về ngồi trên ghế, đạp giày ôm chân vào trong ngực, nói nhăng nói cuội: “Tiểu thái giám trong cung sống thật không dễ dàng, giày này còn mỏng… ôi, đông lạnh chết muội rồi.”
Lương Ngộ nhìn dáng vẻ đó của nàng, cũng không tiếp tục trông cậy vào phong phạm khuê tú gì của nàng nữa. Có điều giày mỏng, việc này hắn ngược lại thật sự quên mất, vội cất giọng gọi người đưa tất vải dày đến, để nàng thêm vào bên trong giày. Lúc nàng chỉnh đốn chân cẳng, hắn không tiện nhìn, xoay người sang chỗ khác thu dọn đề bản trên bàn, một mặt căn dặn: “Ở trước mặt huynh tùy ý một chút thì không sao, trước mặt Hoàng thượng dù sao cũng phải chú ý, đừng có mà cái gì cũng nói, phải biết rằng mọi việc giữ lại đạo lý ba phần. Còn có giọng nói của muội, huynh biết muội có năng lực, lúc năng lực nên lộ ra thì lộ, lúc nên cất giấu cũng phải giấu. Nếu như Hoàng thượng lại bảo muội học theo giọng của người khác, phải nhớ không thể ôm đồm nhiều việc, chính là có thể thì cũng phải nói không thể, bởi vì biết càng ít thì sống được càng lâu, có biết không?”
Thật ra Nguyệt Hồi hiểu hết, cho dù hắn không dặn dò, nàng cũng không có ý định khoe khoang trước mặt Hoàng đế nữa. Hoàng đế nói gần nói xa nàng cũng từng nghe qua, hắn ta hỏi nàng còn biết học người nào nữa, nàng cười nói: “Giọng nói của ta học theo mấy người đàn ông trẻ tuổi còn được, học người khác thì không được rồi, nếu như người trên đời này ta đều có thể học theo được thì không phải thành thần tiên à!” Cũng coi như là giấu dốt đi.
Trong lòng nàng rõ ràng đều biết, nhưng có đôi khi nàng muốn im lặng, không chịu nói ra. Mấy năm nay phiêu bạt bên ngoài, để nàng biết được giả vờ ngu ngốc mới có thể bo bo giữ mình, nếu không phải là Đông Xưởng tin tức linh thông, tìm hiểu ra được tuyệt chiêu này của nàng thì thậm chí ngay cả ca ca nàng cũng muốn gạt.
Ca ca cùng với khi còn bé quả thật rất khác nhau, trải qua quá nhiều, sẽ quên mất mình là ai. Nàng quay đầu nhìn, hắn đưa lưng về phía nàng, thắt lưng ngọc buộc lại lộ ra eo thon, váy bên dưới là gấm hoa dệt thành, giữa nếp gấp dựng thẳng có tất lan vòng thân, lộ ra mặt gấm, dưới ngọn đèn lượn vòng ra ánh bạc phù phiếm.
Người đẹp như vậy, thật đáng tiếc mà. Nàng chống cằm hỏi hắn: “Huynh làm đại quan này, vui không?”
Trên tay Lương Ngộ hơi ngừng lai, hắn cũng từng hỏi bản thân mình vấn đề này, cuối cùng hắn phát hiện ra có vui hay không cũng không quan trọng, quan trọng là sống, tiến lên nắm giữ quyền lực càng lớn, khuấy lên mưa gió của vương triều Đại Nghiệp.
Hắn bỏ mực chu sa trong tay vào hộp, két một tiếng đóng nắp hộp lại, buông thõng mi mắt nói: “Người sống tại thế, thường bị vô số nỗi khổ bức bách, cuộc đời chính là bể khổ. Huynh không quan tâm sống có vui hay không, huynh chỉ để ý có sống được hay không, ba bữa cơm tự do tự tại, còn nếu sống vui vẻ sao? Nếu đã thở được thì nên làm chút gì đó.”
Nguyệt Hồi chậm rãi nói: “Trước kia muội lăn lộn trên bến tàu, nhóm thương nhân bán muối bán lương thực đã nhìn thấy Hán vệ, rất giống như gặp thái tuế*. Bọn họ mắng những đề kỵ** và Đông Xưởng, cũng mắng người cầm quyền phía sau, khi đó muội vẫn chưa nhận huynh, cảm thấy bọn họ mắng đúng, bây giờ càng nghĩ trong lòng càng không dễ chịu, hóa ra là bọn họ mắng huynh, muội còn cùng mắng với bọn họ, thật sự là sai lầm.”
*Thái tuế: Thời xưa dùng để chỉ bị cường hào ác bá.
**Đề kỵ là những người làm dưới trướng Cẩm Y vệ.
Lương Ngộ xoay người lại cười một tiếng: “Trên đời này còn có quan chưa từng bị mắng sao? Làm chuyện xấu thì bách tính mắng, làm chuyện tốt thì người quyền quý mắng. Bách tính mắng thì cùng lắm là lỗ tai nóng lên, nhưng quyền quý mà mắng thì ngay cả đầu cũng không giữ nổi, cái gì nhẹ cái gì nặng, muội là người thông minh, nhất định sẽ hiểu rõ. Huynh biết muội đang suy nghĩ cái gì, đã thấy Nội các chiến trận bức bách, muốn để ca ca lấy chút tiền tài rồi từ quan, ở bên ngoài ung dung tự tại vui vẻ, đúng không?”
Nguyệt Hồi nói phải: “Muội muốn huynh hoàn lương*, đừng ở trong cung nữa.”
*Chữ hoàn lương này thường dùng để chỉ những người làm gái hoàn lương lấy chồng.
Nàng rất thông minh, nhưng có đôi khi cách dùng từ thực sự rất kỳ lạ, Lương Ngộ bất đắc dĩ nói: “Đó không gọi là hoàn lương, kỹ nữ trong kỹ viện mới hoàn lương, đây gọi là về hưu, gọi là từ chức về ở ẩn.”
“Ai mà quan tâm nó gọi là gì, dù sao thì cũng không làm Đô đốc Đông Xưởng nữa.” Nguyệt Hồi than thở mà nói: “Thật ra bọn muội mắng Cẩm Y vệ, trong thâm tâm cũng nóng mắt những người ăn lương thực nộp thuế kia, cho nên muội muốn để Tiểu Tứ đi con đường đó, bị mắng cũng không có gì, không bị mắng thì không trưởng thành được đâu. Nhưng muội nhìn thấy huynh ở trong cung này cũng chẳng phải dễ chịu, những người đọc sách kia ép buộc huynh, tám phần là trong mắt trong lòng bọn họ xem thường huynh.”
Lời nói này đã chui vào khe hở trong tim Lương Ngộ rồi, cũng chỉ có người thân nhất mới không thể nhìn hắn chịu uất ức.
“Người ép buộc huynh lúc này đã đi gặp Diêm Vương rồi. Còn có những người xem thường huynh, không bao lâu nữa huynh liền để bọn họ quỳ gối dưới chân huynh, gọi huynh là tổ tông.” Hắn bước thong thả tới, vỗ vỗ đầu vai nàng rồi lại tiếp tục thở dài: “Huynh thân ở vị trí này, đời này đều không có cách nào dứt ra được, bên ngoài quá nhiều kẻ thù, hôm nay từ quan, đến mai liền có người nhào lên đếm không hết, uống máu của huynh ăn thịt của huynh, vì mạng sống, huynh cũng phải tiếp tục xưng bá trên vị trí này. Lại nói huynh từ Chấp bút đến Chưởng ấn, bỏ ra sáu năm ròng rã, trong sáu năm đó có bao nhiêu máu và nước mắt, lấy vinh hoa phú quý cả đời đến bồi thường cũng bồi thường không hết, bảo huynh dứt ra… tuyệt đối không thể.”
Lúc nói lời này, thần sắc trên mặt hắn lạnh lẽo đến thấu xương, xem ra muốn khuyên hắn mang tiền tài trốn đi thật xa cũng không được nữa. Nàng cũng không phải là thất vọng, chẳng qua là nàng cảm thấy người đứng đầu Đông Xưởng không dễ làm, mặc dù nàng không quan tâm đến danh lợi nhưng cũng lo hắn để lại tiếng xấu muôn đời.
Được rồi, chuyện xa như vậy, lo không đến được. Nàng chuyển ánh mắt qua, lại thấy chuỗi kim cang bồ đề trên cổ tay hắn, nàng lại cảm thấy có chút kỳ lạ: “Ca ca làm sao lại tin Phật vậy?”
Xem Kinh thư, chép Kinh văn, ngay cả phủ đệ cũng được xây dựng bên cạnh chùa miếu, không giống với tác phong của hắn.
Lương Ngộ nói: “Bởi vì huynh đã làm chuyện ác quá nhiều, trông mong Phật Tổ phù hộ huynh kiếp sau làm người tốt.” Hắn tự cảm thấy khôi hài.
Nguyệt Hồi nghe rồi cười ngượng ngùng, cũng coi như là cười nể mặt, nhưng lời nói đùa của ca ca thật sự không quá cao minh, hắn vẫn là xụ mặt dạy dỗ người ta thì thích hợp hơn.
Lương Ngộ cũng tự mình hiểu lấy, hắn lúng túng sờ lên mũi. Ở bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, đến sáng mai đoán chừng lại tích tụ lại rồi. Đêm rét lạnh này, trong phòng có ngọn lửa, cũng không có ngược lại, ngược lại là thoải mái hiếm có.
“Chờ trời ấm áp hơn một chút, đừng đi nhìn người ta uống rượu hoa nữa, huynh dẫn muội đi gặp người bằng hữu, hắn tên Luyện Tâm, là hòa thượng ở Hàn Sơn tự.”
“Hòa thượng?” Nguyệt Hồi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, người như huynh ấy sẽ có người bằng hữu làm hòa thượng sao?
Cho nên duyên phận trên đời chính là kỳ diệu như vậy, Lương Ngộ chắp tay nói: “Không phải muội thích làm thơ à, hắn cũng biết. Hắn tìm xuất xứ cho pháp hiệu của mình ---- Mai kia tường đỏ không còn khuynh thành, trên trượng dưới giày nghe tiếng Phật. Cỏ cây giang hồ Sa Bà* cảnh, vạn trượng hồng trần tự luyện tâm. Tương lai nếu hai người có duyên gặp nhau thì có thể làm bạn hội thơ.”
*Hán dịch nghĩa đại nhẫn, kham nhẫn. Cõi Sa Ba, nơi có người ở, sở dĩ gọi là đại nhẫn, kham nhẫn, vì có nhiều điều khổ sở, phiền muộn, đòi hỏi chúng sinh ở đó phải chịu đựng nhiều, phải nhẫn nhục lớn. Cõi Sa Bà là cõi được Phật Thích Ca giáo hóa. Phật Thích Ca là bổn sư, là giáo chủ, cho nên khi lễ Phật, thường xướng: “Nam mô đảnh lễ Sa Bà thế giới Bổn sư Thích Ca Mâu ni Phật.”
Nguyệt Hồi nghe xong mà đầu lưỡi tê tê, cái bài thơ như mì đánh trứng đầu tiên kia của nàng vẫn là đừng làm chướng mắt trước mặt đại sư người ta đi!
Ngay cả lời nàng cũng không dám đồng ý, úp mở hùa theo: “Muội cảm thấy… cô nương đẹp hơn hòa thượng… ôi chao, đêm nay muội ngủ chỗ nào? Hôm qua nửa đêm ngủ không ngon, huynh xem mí mắt muội này, đều sắp sụp xuống đến rốn rồi.”
Nàng không phải là người hầu trong cung, không phải thái giám cũng không phải cung nữ, sắp xếp quả thật không tiện. Nếu hắn yên tâm thì phòng trong cung còn nhiều, rất nhiều, tùy tiện thu dọn một gian phòng cũng đủ để bố trí ổn thỏa cho nàng, nhưng bây giờ tối lửa tắt đèn, ngoại trừ hắn thì nàng cũng không quen biết ai. Những người trong cung mang theo đao kia thường là người có mưu tính bất chính, lỡ như quyết nhiễu đến nàng thì làm sao!
Không cần nghĩ đến việc đi nơi khác nữa, Lương Ngộ nói: “Ngủ ở đây, phía sau có chiếc giường, đối phó một đêm, còn lại đến mai rồi nói.”
Dù sao thì Nguyệt Hồi cũng không có lựa chọn, trong cung này hai mắt tối đen, bảo nàng ở đâu cũng được.
Nàng đứng dậy đi về phía sau rèm, vừa đi vừa trêu chọc: “Huynh không để người ta biết muội là muội muội của huynh, huynh lại khắp nơi chú ý đến muội như thế, bảo người khác nói thế nào? Đừng có mà muội ở trong cung mấy ngày lại phá hủy đi tên tuổi lừng lẫy một đời của huynh, sau này có lẽ có có người đưa tiểu quan đến phủ Đề đốc rồi.”
Cả ngày nàng không dùng thái đọ chân thật, Lương Ngộ cũng không coi là chuyện gì to tát, hắt chỉ nói là đừng càn quấy rồi cho người đưa nước nóng đến, thả màn tơ vàng xuống để nàng tắm rửa.
Bên trong tiếng nước ào ào, một mình hắn đã cô đơn quá lâu, cho dù nghe thấy tiếng vắt khăn thì trong lòng cũng sinh ra sự ấm áp vì sinh hoạt thường ngày của gia đình.
Trong cung tất cả đều có người hầu hạ, chờ nàng tắm xong, tiểu hỏa giả lại đưa thùng nước lui xuống, Nguyệt Hồi từ phía sau rèm thò đầu ra: “Huynh ngủ ở chỗ nào? Tối hôm qua cả đêm không chợp mắt, đêm nay không nghỉ không được à?”
Lương Ngộ ừm một tiếng: “Huynh nằm trên ghế dựa tạm một đêm, muội ngủ đi.”
Sau khi Nguyệt Hồi nghe xong thì thoải mái nằm xuống, nàng dịch chăn mền nói: “Muội nhớ lúc ấy chạy nạn, muội và ca ca ngủ cùng nhau, không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, ngủ rồi mở mắt ra còn có thể trông thấy ca ca, thật là tốt.”
Bây giờ nhớ tới khoảng thời gian đó thật sự là khổ không thể tả, cũng may là đều đã qua rồi.
Lương Ngộ sợ nàng ban đêm bị lạnh nên lấy áo choàng khoác trên ghế xuống đi đắp lên cho nàng. Nàng ngủ trong chăn mền của hắn, đôi mắt sáng tỏ nhìn qua hắn, tuy nàng đã mười bảy tuổi nhưng trên khuôn mặt vẫn chưa cởi hết sự ngây thơ.
“Chỗ này của muội ấm áp mà, huynh tự mình giữ lại đi.” Nàng nói như vậy nhưng hắn vẫn đặt chiếc áo choàng lông mèo rừng kia lên đệm chăn cho nàng.
“Trong trực phòng không có giường sưởi ấm, chỉ sợ sau nửa đêm sẽ lạnh, nếu muội lạnh thì huynh cho người rót bình nước nóng tới.”
Nguyệt Hồi cười đáp lời, mũi lại có chút ê ẩm. Trước kia luôn không có chỗ nương tựa, nàng chưa từng được người ta yêu thương quan tâm ấm lạnh như thế, bây giờ đã tìm được người thân, may mắn đến đây mới có thể tiếp tục.
Chỉ là nàng cũng thật có mặt mũi, không muốn để hắn nhìn ra mình khóc nhè, nàng vội xoay mặt qua đụng vào gối đầu, xua tay nói: “Hỏa khí của muội mạnh, không sợ lạnh.” Một bên dùng sức ngửi một cái: “Chăn của ca ca thật là thơm!”