Từ Bi Điện

Chương 42

 
Quả thật năm nay có tư vị hơn so với năm ngoái rất nhiều. Tuy nói trong cung bận bịu, bên ngoài cung cũng không ngừng có chuyện, nhưng trong lòng vẫn bình an, có cảm giác không lo lắng.
 
Qua ba mươi, sang mùng một còn có nghi thức hỗn tạp rườm rà, ngày mai muốn tặng tuổi. Cái gọi là tặng tuổi, chính là Hoàng đế thiết đãi quần thần để cảm ơn các công lao của chúng thần năm ngoái, mong rằng trong năm sẽ mưa thuận gió hòa. thật ra thái bình thịnh thế đâu thể tự dưng mà có được, chung quy có người đi ngược lại số đông, phải gánh tiếng xấu cả đời.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Ngộ đến Càn Thanh cung hồi bẩm chuyện chuẩn bị tiệc tặng tuổi, vào cửa thì thấy Nguyệt Hồi đứng ở buồng sưởi. Một nữ quan chải đầu, nội sai không có ở đây, chỉ cần Hoàng đế ở đây, nàng luôn phải xuất hiện trong vòng ba trượng. Theo như lời nàng nói, danh tiếng của nữ quan chải đầu quá hạn hẹp, đáng ra nàng phải là nữ quan của dế. Hai con dế quả thực được nàng chăm sóc rất tốt, nuôi cho bóng loáng, ở trong lồng ăn no cỏ, đặt ở dưới cửa sổ phía nam, dốc hết sức lực kêu to, kêu đến mức cửa sổ cũng không ngăn lại được.
 
Nàng thấy Lương Ngộ nói, không lên tiếng, khom người hành lễ một cái. Lúc Lương Ngộ đi qua gật đầu, nếu không nhìn kỹ thì không nhìn ra được hai bọn họ đã từng chào hỏi.
 
Hoàng đế ở trước bàn ngẩng đầu lên, cười nói: “Đại bạn tới rồi? Ta nhận được một bức tranh mới, thật giả chưa định, thỉnh đại bạn hãy xem qua.”
 
Lương Ngộ là nghiên cứu rất nhiều về tranh chữ, dù sao tranh chữ tốt còn có giá trị hơn nhiều so với vàng bạc thật.
 
Hắn tiến lại xem, liếc mắt một cái liền biết lai lịch: “Mễ phấn ‘Thục tố thiếp’, đây là thượng phẩm khó có được. Nhìn lực bút này, kết hợp hài hòa giữa cứng rắn và mềm mại, bố cục giữa các phần cũng rất thần kỳ, kín không kẽ hở, là bút tích thật không có gì phải nghi ngờ.”
 
Hoàng đế rất vui mừng: “Đại bạn hiểu tranh chữ nhất, đại bạn đã nói là bút tích thực thì không có gì phải hoài nghi cả.”
 
Lương Ngộ cười ẩn ý, bởi vì bức ‘Thục tố thiếp’ này trong phủ hắn không có, vậy thì bức trước mặt Hoàng đế nhất định không thể là giả được.
 
Chỉ là những lời này sao có thể nói ra, hắn lại thuận thế khen hai câu rồi hồi bẩm danh sách chiêu đãi: “Ninh Vương và Dung Vương được đặc cách hồi kinh trong năm, hôm nay họ đã chuyển lời vào muốn vào Từ Ninh cung thăm hỏi Thái hậu. Thần đã mượn danh nghĩa Thái hậu từ chối, khiến cho bọn họ ‘lui bước’. Trước khi chủ tử tự mình chấp chính, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, không thể để bọn họ làm chuyện xấu. Còn nữa… Sáng sớm nay thần đã nhận được tin, mấy tên đọc sách Nam Bi bắt được lúc trước, sau lưng có điều bí ẩn khác. Gần đây Lưỡng Quảng xuất hiện một đám phản tặc tự xưng là đảng Hồng La, đang bắt đầu lớn dần, mỗi người đều mặc đồ đỏ đi khắp nơi truyền bá, bôi nhọ triều đình. Tổng đốc Lưỡng Quảng – Diệp Chấn sợ bị hạch tội nên vẫn chưa báo lên kinh thành và các vùng lân cận, âm thầm phái người đi quét sạch, nhưng những người đó len lỏi ở khắp nơi, khó có thể một lưới bắt hết.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hoàng đế ngơ ngẩn: “Phản tặc? Bá tánh hiện giờ cơm no áo ấm, ở đâu có phản tặc?”
 
Y là Hoàng đế trong thời kỳ thái bình, dân gian có người tạo phản, thật sự làm y khó có thể tưởng tượng được. Nhưng mà loại sự tình này, trước nay chưa bao giờ gián đoạn. Giọng điệu Lương Ngộ bình thản, hắn chắp tay nói: “Chủ tử không cần lo lắng, cùng lắm chỉ là chút giặc cỏ mà thôi, cuộc sống khá hơn chút là lại có người muốn làm phản, lúc có cơm ăn thì muốn áo mặc, lúc có áo mặc lại muốn làm quan, lòng người lúc nào cũng cảm thấy không đủ. Mỗi năm có tám vụ, mười vụ chuyện nhỏ như thế này, tất cả đều là cơ hội để Đông Xưởng báo đáp Hoàng thượng. Chẳng qua là lúc này, trong đám loạn đảng không phải nông dân ngoài ruộng mà ngược lại là những người có học có thể nói có thể viết. Điều này cũng có chút phiền toái, làm loạn không được lại khiến người ta đau đầu, đem sách được ghi chép cẩn thận đi đốt, làm tổn hại tới thanh danh của chủ tử.”
 
Hoàng đế nghe xong buồn bã: “Người đọc sách… thông minh nhất là bọn họ, hồ đồ nhất cũng là bọn họ. Vậy theo đại bạn, tiếp theo nên xử trí thế nào mới tốt đây?”
 
Lương Ngộ nói: “Trước mắt cứ ăn tết đã, chủ tử cứ yên tâm, chuyện này thần sẽ tự lo liệu. Chút nữa thần đi tới ngục một chuyến, chờ hỏi rõ rồi an bài mọi việc ổn định.”
 

Hoàng đế nói được, thư pháp mễ phất cũng xem không vào nữa, y tùy tiện cuộn lên, bảo Tất Vân cho vào kho, một mặt nói với Lương Ngộ: “Sắp phải tự mình chấp chính, nhất định không thể để những người này làm hỏng đại sự. Diệp Chấn vô dụng, không thể ổn định được tình hình, vậy đổi thành người có năng lực đi. Mấu chốt của việc xảy ra hỗn loạn này, chỉ sợ phía sau còn có người khác đẩy tay cũng chưa biết được.”
 
Lương Ngộ cúi đầu: “Thần xin lĩnh mệnh. Trước tiên hạ lệnh cho Diệp Chấn, lệnh cho hắn nghiêm túc điều tra thêm và giải quyết, sau đó thần sẽ phái người ở Đông Xưởng đi Lưỡng Quảng.”
 
Hoàng đế gật gật đầu, chậm rãi dạo bước trên mặt đất: “Đảng Hồng La… Xem ra là muốn làm theo giặc Khăn Vàng những năm cuối Đông Hán, giang sơn Đại Nghiệp, há có thể để bọn chúng chà đạp!”
 
Xưa nay việc đế vương hận nhất không phải là các nước xung quanh làm nhiễu mà là dân chúng của mình phản mình, tận hết sức lực chèn ép tự nhiên. Lương Ngộ lĩnh mệnh ra khỏi cung, đem người đi thẳng đến Đông Xưởng, nhân lúc tết trong nha môn làm việc cũng lơ là, mấy trăm người tụ tập cùng chơi đổ xúc sắc đánh cược, miệng đầy ô ngôn uế ngữ mà trêu đùa, lấy tỷ tỷ chị dâu mua vui. Bọn họ đang chơi hăng bỗng nhiên nghe được hàng loạt tiếng bước chân đến cửa lớn, quay đầu nhìn lại, suýt chút nữa sợ đến mức nát gan. Người dẫn đầu một thân mãng phục, khoác áo choàng da báo đen, dưới lớp ô sa là khuôn mặt hung dữ, tầm mắt quét qua ai, là có thể nói trong lòng người đó đều chột dạ.
 
Một bàn dân cờ bạc cuống quít giải tán, nhảy xuống khỏi ghế dài xếp thành hàng: “Chúc mừng năm mới, đốc chủ.”
 
Lương Ngộ không rảnh nói năm mới vui vẻ với bọn họ, ở trên cao hỏi: “Đã thẩm vấn mấy tên thư sinh trong nhà lao đến đâu rồi?”
 
Mọi người nhìn Phùng Thản, tỏ vẻ hắn ta là Đại đương đầu, hẳn là nên đáp lời.
 
Phùng Thản tiến lên, căng thẳng nói: “Hồi bẩm đốc chủ, mấy ngày nay ti chức đã làm đủ mọi cách nhưng đáng tiếc người có học rất mạnh miệng, sống chết không chịu mở miệng. Lúc đầu Dương Thiếu giám đã qua nói chuyện, không được dùng đại hình nên quả thật không cạy được miệng bọn chúng…”
 
Lương Ngộ liếc nhìn những tên Phiến tử trong Đông Xưởng, một đám người chỉ biết giơ đao múa kiếm, ngoại trừ đánh cho nhận tội thì không làm được gì cả. Hắn gằn giọng nói: “Một đám ngu xuẩn! Người đã ở trong tay mà không hỏi ra được nửa chữ, còn không bằng mấy tên lẻo mép trong cung!”
 
Mấy tên đương đầu bị mắng không dám ngẩng đầu lên, lén lút trao đổi ánh mắt, thật ra mọi người đều cảm thấy ấm ức.
 
Vốn dĩ Đông Xưởng không phải nha môn phân rõ phải trái, làm gì thì làm, chỉ cần lấy được thông tin là được.  Đơn giản họ dùng phương pháp tra tấn trực tiếp đã thành thói quen, lười dùng đầu óc với miệng lưỡi để lấy lời khai của mấy tên học giả, muốn cùng bọn họ chi, hồ, giả, dã (*), thật sự là làm khó người.
 
(*) Chi, hồ, giả, dã: là bốn hư từ thông dụng trong Hán văn cổ để làm trợ ngữ từ để âm vận câu văn được êm tai, réo rắt hơn, hoặc tăng thêm ngữ khí. Cho nên “chi, hồ, giả, dã” thường được dùng để chỉ những lời lẽ sáo rỗng, chẳng có nghĩa lý gì. Do vậy, chúng thường được dùng để ví với những gì hư huyễn, không thực tế. Làm chuyện “chi hồ giả dã” tức là làm chuyện phù phiếm, không thiết thực.
 
Còn Lương Ngộ vốn không định tra tấn, thứ nhất người đọc sách nên được kính trọng, thứ hai sợ làm quá mức sẽ khiến người khác nắm được điểm yếu. Vở kịch đánh lén triều đình của mấy người Nam Bi kia nếu chỉ xuất phát từ hận thù cá nhân còn có thể tha thứ nhưng lúc này đã rõ rồi, chuyện này có liên quan đến đảng Hồng La, như vậy tiếp theo mấy người đó nhất định phải vào chỗ chết.
 
Hắn nghiêng đầu phân phó: “Ngu Lỗ, quay về chính đường một lần nữa, chúng ta phải có một câu trả lời hợp lý.”
 
Dương Ngu Lỗ nói tuân mệnh, đi nhanh về phía ngục cùng đương đầu Đông Xưởng.
 

Căn ngục nằm ở một nơi dơ bẩn, đang trong đợt tết, Lương Ngộ không muốn dính đen đủi vào người. Hắn ngồi ngay ngắn trên chính đường uống trà, kiên nhẫn chờ đến khi bên kia tra hỏi được chính xác sau đó sắp xếp vài việc cho thuộc hạ.
 
Căn phòng sáng sủa yên ắng, hai bên có giá xếp san sát, ánh mặt trời chiếu từ ngoài cửa vào, rọi vào gạch xanh. Một đôi ủng bước vào, bên ngoài có người kêu một tiếng đốc chủ, Lương Ngộ ngước mắt lên nhìn, là Tiểu Tứ. Đứa trẻ này đã cao hơn so với lần trước hắn gặp rất nhiều, hiện giờ đã có tư vị mạnh mẽ của tuổi trẻ. Quả thật một đứa trẻ ăn bữa nay đã lo bữa mai, cái gì cũng có thể ăn được, trông rất mạnh mẽ, chẳng sợ gì.
 
Bởi vì Nguyệt Hồi mà Lương Ngộ luôn bày ra vẻ mặt tốt với Tiểu Tứ: “Sao rồi? Đã quen làm nhiệm vụ ở đây chưa?”
 
Tiểu Tứ nói đã quen: “Sư phụ đối xử với ta rất tốt, ta cũng học được không ít bản lĩnh, đa tạ Đốc chủ đã bồi dưỡng.”
 
Lương Ngộ gật đầu: “Tỷ tỷ ngươi rất nhớ ngươi, lo lắng ngươi ở đây không tốt.”
 
Tiểu Tứ cười nói: “Xin đốc chủ nhắn cho Nguyệt tỷ, tất cả mọi việc đều rất suôn sẻ, nói tỷ ấy không cần lo lắng. Vậy còn tỷ tỷ thì sao? Tỷ ấy ở trong cung có ổn không?”
 
Người ở bên cạnh hắn thì có chỗ nào không tốt. Lương Ngộ đặt chén trà trên tay xuống, nói: “Muội ấy cũng không gặp khó khăn gì, có thể ăn, có thể ngủ, chỉ có một điều tiếc nuối là không thể ăn tết cùng ngươi. Ngươi cứ ở Đông Xưởng làm việc cho tốt, tạo ra được sự nghiệp là có thể khiến muội ấy yên tâm. Năm sau Đông Xưởng có việc, đến lúc đó để ngươi đi làm, đến khi làm xong cũng coi như người tích được một chút công lao.”
 
Đứa trẻ còn non nớt đang chờ cơ hội thể hiện, nghe hắn nói vậy lập tức phấn chấn, hỏi ngay: “Là việc gì? Có thể làm vài việc ta cầu còn không được, nhưng ta… thân thủ của ta không giỏi, sợ phụ lòng kỳ vọng của Đốc chủ.”
 
Biết trước biết sau quả thật cũng không tệ, ấn tượng tốt của Lương Ngộ đối với hắn ta cũng tăng lên: “Không phải việc bắt tội phạm triều đình mà là đi tiếp người Kim Lăng. Năm nay các lộ phiên Vương muốn đưa nữ quyến vào cung làm phi, đến lúc đó triều đình sẽ phái người nghênh đón, để cho ngươi gánh vác việc này cũng không quá khó khăn, lại có thể lập công, lúc trở về còn có thể thăng chức.”
 
Có chuyện tốt như vậy đương nhiên phải vui rồi, Tiểu Tứ nhếch miệng cười, chắp tay trước ngực hành lễ với Lương Ngộ: “Đa tạ Đốc chủ, cũng đa tạ Nguyệt tỷ.”
 
Lương Ngộ khẽ cong môi, lạnh nhạt dời tầm mắt qua chỗ khác, lúc này có thái giám đi vào áp đầu gối hồi bẩm: “Hai người Nam Bi kia đã chịu thua, nói muốn gặp lão tổ tông mới chịu khai.”
 
Đã như vậy thì không còn cách nào khác, hắn đứng dậy đi vào đại lao, Tiểu Tứ vội vàng đuổi theo.
 
Trong ngục giam ẩm ướt quanh năm, đương nhiên mùi sẽ không dễ ngửi, phòng thẩm vấn chỉ là một căn phòng bốn phía đều là sắt, chỉ có một chỗ ở gần mái hiên là có cửa sổ, chiếu vào một chút ánh sáng.
 
Thuộc hạ đã sớm chuẩn bị xong, ở góc tường phía nam kê một cái ghế kim loại, chân trước của ghế đặt ở cạnh lò. Phùng Thản cong lưng nghênh đón hắn vào, hắn ngồi trên ghế, giơ tay xoa mũi, nhìn về hai người đang bị trói trên cột.
 
Xem ra đã từng tra tấn, roi đã quất rách xiêm y, dưới vệt roi có máu loang lổ. Đối với Đông Xưởng mà nói thì đây là hình phạt nhẹ nhất rồi, người đọc sách không chịu được khổ.

 
“Nói đi.” Lương Ngộ nói: “Ta đã biết các ngươi không phải thủ phạm chính, chỉ cần khai ra người đứng đằng sau thì sẽ không cần chịu đau đớn thể xác, có thể sớm trở về nhà, cũng có thể đoàn tụ cùng cha mẹ, vợ con.”
 
Không ngờ rằng sau khi hắn nói lời này thì nhận được sự cười nhạo: “Cha mẹ vợ con, thiến đảng còn biết cha mẹ vợ con? Triều đại này đều bị lũ hoạn quan mấy người có cha sinh mà không có mẹ dạy các ngươi phá hoại, sưu cao thuế nặng đều đè lên bá tánh giống như núi, dân chúng còn không có cháo mà húp. Không có nước thì làm sao vì nhà được, đoàn tụ? Đoàn tụ cái chó gì!”
 
Lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng tra tấn lập tức sợ hãi, hóa ra bảo là sẽ khai chỉ là giả, chửi rủa trước mặt mới là thật.
 
Phiên tử thấy tình hình không ổn, vội vàng muốn đi lên chặn họng họ lại nhưng Lương Ngộ lại giơ tay lên bảo thuộc hạ lui xuống.
 
Hắn đặt tay lên thành ghế, hỏi: “Hoàng đế nhận cha có phải bút tích của các ngươi không?”
 
Hai người kia lại hỏi ngược lại hắn: “Ngươi chính là thiến cẩu Lương Ngộ? Trước đây nghe nói Lương Ngộ một tay che trời, cứ tưởng là một nhân vật ba đầu sáu tay, hóa ra chỉ là một tên tiểu bạch kiểm. Ngươi muốn hỏi đấy là bút tích của ai chứ gì, nói cho ngươi biết, đúng là lão tử! Ngươi ỷ vào sự tín nhiệm của Hoàng thượng, kết bè kéo cánh, trừ khử những ai đối chọi với ngươi, lộng quyền, đùa giỡn đại nghiệp triều trong tay, ta hận không thể ăn thịt ngươi, uống máu ngươi, băm ngươi thành ngàn mảnh.”
 
Người có học có thể chửi bới liền mạch một canh giờ mà không thấy mệt, bọn họ mắng rất vui vẻ, đương đầu và thái giám ở đây thấp thỏm lo âu, mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng.
 
Bọn họ nhìn trộm sắc mặt của người đang ngồi, gương mặt đó âm trầm, lạnh lùng đáng sợ. Một câu thiến đảng, một câu lại thiến cẩu, thái giám hận người khác chửi như vậy nhất, nhìn ra được hắn đã dùng hết sức kiềm chế, nếu không đầu của hai tên học giả này đã sớm rơi xuống rồi.
 
Lương Ngộ cắn răng nói: “Ta hỏi các ngươi một lần nữa, hang ổ của các ngươi ở đâu, người đứng đằng sau các ngươi là ai. Các ngươi hãy thành thật khai ra, ta còn có thể cho các ngươi chết một cách thoải mái.”
 
Nhưng mà hai tên học giả kia rất cứng đầu cứng cổ, bọn họ rất có tinh thần thấy chết không sờn, chỉ nhìn hắn cười nhàn nhạt.
 
Lương Ngộ nheo mắt: “Quả thật không sợ chết, hiếm thấy hiếm thấy!”
 
Một người trong số họ còn hiên ngang nói: “Ta không làm chuyện gì xấu hổ trong thiên hạ hay làm việc hổ thẹn với vợ con, dù cho hy sinh cũng không hối tiếc, dân chúng nhớ kỹ ta! Không giống với lũ thiến cẩu các người, cả đời làm nô tài, sau khi chết cũng phải chịu đời sau chửi rủa! ”
 
Dương Ngu Lỗ quả thực không nghe nổi nữa, cũng không hiểu lấy tính khí của Lương Ngộ, tại sao lại phải chịu loại nhục này. Hắn ta tiến lên kêu một tiếng lão tổ tông: “Xử lý thôi.”
 
Lương Ngộ không để ý đến hắn ta, đứng lên bước đến, từ từ tới trước mặt hai người kia: “Chúng ta không biết các ngươi có thẹn với trời đất hay không, nhưng chúng ta có thể biết các ngươi ắt sẽ thẹn với vợ con. Đừng có ỷ vào nơi này cách xa nhà các ngươi thì các ngươi cho rằng ta không thể làm gì bọn họ, đừng nói là Nam Bi, kể cả là ở chân trời thì bọn ta cũng có thể lấy mạng của bọn họ.”
 
Rốt cuộc trên mặt hai người kia cũng hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng họ vẫn cứng miệng: “Làm hại người vô tội không phải là thủ đoạn của mấy tên thiến cẩu các ngươi sao.”
 
Cho nên nói người có học ngây thơ, cho rằng làm như vậy sẽ chọc giận được hắn, còn có thể bảo vệ được tính mạng của người nhà.
 
Lương Ngộ quay đầu, liếc mắt qua bọn họ: “Thiến cẩu, chửi hay lắm! Người đâu, tìm một người tịnh thân, trước tiên lập phiến cho bọn hắn rồi cắt bảo bối của bọn họ.” Hắn mỉm cười tàn nhẫn: “Để hai tên chó chết này biết được thế nào mới là thiến cẩu. Cuối cùng thì cái miệng được sướng nhưng cơ thể chịu khổ một chút cũng đáng.”
 

Loại hình phạt này có thể nói là chưa từng nghe thấy, những tên Phiên tử chưởng hình vừa nghe thấy liền có tinh thần, chạy đi nhanh như chớp, tìm người, giữ chó, còn lại hai người Nam Bi bị trói lại, chuẩn bị hành hình.
 
Có vài người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đến khi thấy con dao được mài sáng ở ngay trước mặt mới biết sợ là gì. Vốn tưởng rằng họ rất cứng rắn, ai ngờ vừa mới cởi quần ra đã lập tức nói hết. Lương Ngộ nghe bọn hắn khai xong, đến khi họ xin tha liền ra hiệu tra tấn. Người tịnh thân kia là người của Hoàng Hoa môn, đao pháp rất giỏi, đến máu còn chưa kịp chảy thì hai viên bi đã bị ép ra ngoài.
 
Tiểu Tứ thấy hết tất cả, sợ hãi đến mức căng cứng chân, mắt thấy sắc mặt của người bị hành hình kia trắng bệch, nước mắt nước mũi giàn dụa, đang muốn há miệng gào khóc thì đã nhanh chóng bị nhét hai viên bi vào miệng, sau đó trừng mắt nuốt… Phiên tử cầm khay cười ha ha: “Đừng có làm nát đồ của mình, ăn chỗ nào thì bổ chỗ đó.”
 
Một tên khác đứng cạnh đã bị dọa đến ngất đi, Lương Ngộ nhếch môi, xoay người rời khỏi phòng hành hình.
 
Bên ngoài bầu trời quang đãng, ánh mặt trời cũng ấm áp, hắn thở phào nhẹ nhõm: “Kêu đại phu tới điều trị cho bọn chúng, đừng để bọn chúng chết, ta đây ngược lại muốn xem xem, còn có trò nào vui chơi được trên người chúng không.”
 
Phiên tử lĩnh mệnh rời đi, Tiểu Tứ đứng cạnh vẫn còn dáng vẻ ngơ ngác.
Lương Ngộ cười nhạt: “Sợ sao? Đây là đâu chứ, Đông Xưởng có nhiều thủ đoạn lắm, học cho tốt đi.”
 
Người của Ti Lễ giám làm xong việc, lại oai phong lẫm liệt đi về cung, đến lúc này Tiểu Tứ mới thở được bình thường, nhìn Phùng Thản nói: “Sư phụ, hai người đó thật sự có thể sống sao?”
 
Phùng Thản chẹp miệng nói: “Ta cũng không biết có thể sống hay không, dù sao ngày nào cũng bôi thuốc, nếu chết thì chết, Đốc chủ cũng sẽ không hỏi đến nữa.” Một mặt kêu tổng kỳ dưới trướng, “Dọn dẹp một chút, nhận sai sự lên đường.”
 
Tiểu Tứ hoảng hốt: “Thật sự đi Nam Bi sao?”
 
Phùng Thản hờ hững nhìn hắn ta một cái: “Người nghĩ sao!”
 
Lúc này Tứ đương đầu vội vàng tiến vào, vào cửa liền hỏi: “Đốc chủ đâu?”
 
Phùng Thản nói: “Hồi cung rồi.” Hắn ta híp mắt dò hỏi: “Tiệm Thanh, rốt cuộc đốc chủ đã phân phó sai sự gì cho ngươi?”
 
“Ngươi đã quên quy củ của chúng ta rồi sao, không được nói nhiệm vụ của mình với ai.” Cao Tiệm Thanh nói xong cười một tiếng: “Ngươi cứ làm việc của mình đi, ta vào cung bẩm báo chuyện.”
 
Phùng Thản sờ móng tay, bĩu môi hừ một tiếng: “Trong đũng quần cắm lệnh tiễn còn giả bộ là đuôi chim ưng gì chứ!”






 

Bình Luận (0)
Comment