Từ Bi Điện

Chương 50

 
Dẫu sao nằm mơ là chuyện riêng tư mà, trong mộng dù có xảy ra chuyện gì cũng không ai biết cả.
 
Nàng tự nhiên cảm thấy giấc mơ này thật chân thực, đương nhiên cũng có thể là nửa đêm đầu óc không được tỉnh táo lắm! Nàng bình tĩnh lại rồi nằm xuống, thậm chí còn hy vọng hão huyền rằng có thể tiếp tục giấc mộng đẹp vừa rồi, đáng tiếc mộng đẹp đã đứt, rốt cuộc cũng không thể tiếp tục.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi nàng đứng dậy vào canh năm, trời còn chưa sáng, các cửa cung đều đã mở, toàn bộ Tử Cấm thành đắm chìm trong giá rét và bóng tối. Khắp các con hẻm đều có cung nhân cầm đèn lồng đi tới đi lui, nếu có người nhìn thoáng qua từ trên xuống sẽ thấy những đốm sáng đang chuyển động.
 
Nguyệt Hồi cầm đèn đi về hướng Càn Thanh cung, tuy rằng châu chấu của nàng đã bị gà ăn, nhưng dế của Hoàng thượng vẫn cần nàng chăm sóc. Việc hằng ngày của nàng là chải đầu cho hoàng đế, cho dế ăn, thời gian còn lại căn bản là nhàn rỗi, ở bên cạnh Hoàng đế thi thoảng nói vài câu cùng y.
 
Nàng đêm thử thì thấy mình đã vào cung được gần một tháng rồi, nàng đã thuộc mọi nẻo đường trong Càn Thanh cung, nhắm mắt lại nàng cũng có thể vào được buồng sưởi phía đông. Chỉ là hôm nay nàng có chút hồ đồ, ngủ quá ít, cộng thêm giấc mộng kia, nàng cứ như người mất hồn đi vào Càn Thanh cung.
 
Lẽ ra lúc này Hoàng đế đã dậy, nhưng khi nàng tới trước hành lang, phát hiện có gì đó không đúng bên trong buồng sưởi vẫn rất yên ắng. Nàng đụng mặt Liễu Thuận, Liễu Thuận nói: “Cô nương tới rồi? Hôm nay Vạn Tuế gia ho khan, người cũng đau nhức, ta đang muốn phái người đi tìm Chưởng ấn, vào xem thử có cần truyền thái y vào bắt mạch hay không.”
 
Nguyệt Hồi cảm thấy kỳ quái: “Vạn Tuế gia không khỏe thì sao không truyền thái ý luôn mà còn muốn bẩm báo cho Chưởng ấn.”
 
“Là do cô nương không biết đó thôi, Vạn Tuế gia được Chưởng ấn chăm sóc từ nhỏ, lúc nào nên mời thái ý, Chưởng ấn sẽ biết rõ.” Liễu Thuận cười nói, nói xong lại đè giọng xuống: “Huống chi Vạn Tuế gia là người đứng đầu, lâu lâu lại truyền thái y, kể cả không bị truyền ra bên ngoài thì người hầu hạ bên cạnh nhìn thấy cũng không tốt. Vạn Tuế gia đang trong tuổi xuân thì, chỉ bị bệnh nhẹ, ăn hai viên thanh tâm hoàn là tốt ngay, lão nhân gia cũng không muốn hưng sư động chúng (*)”
 
(*) Hưng sư động chúng: Thành ngữ, đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu nhiều người làm gì.
 
Nguyệt Hồi à một tiếng, ngoài miệng tuy không nói nhưng trong lòng lại kinh ngạc không ngờ quyền lực của Lương Ngộ lại lớn đến vậy, ngay cả Hoàng thượng có truyền thái y vào không cũng phải nghe ý của hắn. Cũng may hắn một lòng vì Hoàng đế, Hoàng đế cũng không nghi ngờ hắn, nếu như ngày nào đó hắn sinh ra lòng không phục, vậy thì hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ta đi vào xem thử.” Nguyệt Hồi hơi cúi người: “Tổng quản ngài mau đi đi.” Nàng giao đèn lồng và tay nải cho tiểu thái giám bên cạnh, vén màng đi vào buồng sưởi phía đông.
 
Hoàng đế nằm trên giường, gò má ửng hồng, giống như dáng vẻ nàng nhìn thấy hắn lần đầu tiên, xem ra là bệnh cũ tái phát. Nàng đến gần hỏi: “Vạn Tuế gia, người không khỏe ở đâu? Rất khó chịu sao?”
 

Hoàng đế nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ hơi khó thở, luôn muốn ho khan, không sao đâu.”
 
Nguyệt Hồi ngồi xuống, giúp y chỉnh lại chăn, nói: “Hôm nay không có triều hội, ngài cứ an tâm nghỉ ngơi một ngày đi, ta nghĩ có lẽ đại điển tự mình chấp chính hôm qua quá hao tâm tổn sức, nghỉ một chút liền ổn thôi.”
 
Hoàng đế miễn cưỡng cong môi: “Có lẽ vậy, tuy rằng việc chuẩn bị không cần ta đích thân can thiệp, nhưng việc này đã đè nặng như đá trong lòng trẫm từ lâu. Bây giờ mọi việc đã lắng xuống, rốt cuộc được thả lỏng, ngược lại còn bị phát bệnh.” Y nói xong ho khan hai tiếng, nhớ đến tin tức hôm qua mới nhận được: “Trẫm nghe nói đại bạn không đến, hiện tại sao rồi?”
 
Nguyệt Hồi nói: “Là bệnh dạ dày tái phát, đã không sao rồi. Hôm qua ta đến thăm huynh ấy thì thấy huynh ấy đã khá hơn nhiều rồi, có lẽ không có gì đáng ngại, Hoàng thượng không cần lo.”
 
Hoàng đế gật đầu, dừng một chút hỏi: “Hôm qua đi ra ngoài, thấy Đông Xưởng bắt người có sợ không?”
 
Hóa ra mọi kế hoạch của Lương Ngộ đều được Hoàng đế đồng ý. Hắn đưa nàng đến chợ đêm để những tên loạn đảng đó không hoài nghi, dù sao Chưởng ấn bận rộn như vậy, thình lình ra ngoài đi dạo, nói ra cũng không ai tin.
 
May mà mình vô tư, nếu là một cô nương khác, sẽ cảm thấy bọn họ vì hoàn thành đại sự mà lấy nàng làm mồi nhử thì sẽ làm ầm ĩ ba ngày mới thôi.
 
“Không sợ.” Nàng vô tư nói: “Người của Đông Xưởng rất lợi hại, một nhóm đánh chém, một nhóm đưa chúng ta hồi cung.”
 
Chính sự lạc quan của nàng đã thu hút Hoàng đế, các cô nương được nuôi dưỡng trong khuê các đều là kiều hoa, trên người họ không hề có nhiệt huyết và tinh thần không sợ hãi. Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm, do dự nói: “Hôm qua đại bạn hồi bẩm chuyện Tư Trướng có thai, trẫm vẫn luôn muốn giải thích với nàng… Việc này rất khó mở miệng, trẫm cũng cảm thấy không có mặt mũi, một mặt nói thích nàng, mặt khác lại sủng hạnh người khác, còn có một hài tử.”
 
Lúc trước Nguyệt Hồi quả thực không thoải mái trong thời gian ngắn, nhưng sau đó lại nhận ra, ân cần nói: “Không phải hài tử của Tư Trướng đã ba tháng rồi sao, ba tháng trước ngài còn không biết ta! Ta nghe Chưởng ấn nói, Hoàng thượng tới tuổi phải học bản lĩnh, việc này không oán trách ngài, chứng minh bản lĩnh của người tốt.”
 
Hoàng đế bối rối, bản lĩnh tốt? Lời này rốt cuộc là khen hay là đang mỉa mai y đây? Dù sao y cũng cảm thấy có lỗi với nàng, ngày đó ra ngoài trượt băng cùng nàng cũng trở thành hồi ức tình cảm giữa hai người. Khi đó rõ ràng họ rất thân thiết, mặc dù bây giờ vẫn như vậy. Nhưng hiện tại trong lòng nàng, y là người như thế nào đây? Nàng thật sự rộng lượng, không hề để bụng hay là tự ép mình nói ra những lời này chỉ để y an tâm?
 
Hoàng đế ngước mắt, cẩn thận nhìn nàng: “Ta đang chuẩn bị đón Hoàng hậu, còn hứa hẹn phong nàng làm Phi, lời còn nóng hổi, Thái y viện lại báo tin vui của cung nhân… trẫm thật sự không còn mặt mũi nào.”
 
Hiếm khi Hoàng đế chân thành như vậy, Nguyệt Hồi cũng không trách móc nặng nề, hào phóng an ủi: “Sao ngài lại nghĩ như vậy, nhà đế vương quan trọng nhất là con cái, đây là chưởng ấn nói với ta. Tương lai ngài sẽ có rất nhiều phi tần, sẽ có nhiều con, chẳng lẽ mới có một đứa mà đã cảm thấy có lỗi với ta sao?” Nàng nhếch miệng cười nói: “Ngài yên tâm đi, ta sẽ không vì chuyện này mà giận dỗi ngài, chúng ta vẫn chơi với nhau, cho dù ta không làm Quý phi của ngài, ta cũng cả gan làm bằng hữu của ngài.”
 
Hoàng đế bỗng nảy sinh chút thất vọng, nghe thấy vế sau liền biết nàng tình nguyện làm bạn với y, cũng không nguyện ý làm Quý phi của y nữa.

 
Hoàng đế ho khan, rung cả tim phổi. Người nằm ngã trên giường đệm, tay lại túm chặt lấy nàng: “Nguyệt Hồi, trẫm không muốn làm bằng hữu của nàng, trẫm một lòng muốn làm vợ chồng với nàng.”
 
Nguyệt Hồi ngẩn ngơ, làm vợ chồng, việc này quá xa vời. Nàng mới phát hiện ra từ trước tới giờ nàng chưa từng nghĩ tới làm vợ chồng với y, dường như nàng chỉ định làm vợ bé của y mà thôi.
 
“Ngài và Hoàng hậu nói chuyện vợ chồng, ta chỉ là hồng nhan tri kỷ của ngài mà thôi.” Nàng dựa vào thành giường nói: “Thí dụ như ngài có tâm sự gì thì có thể nói với ta, ta không có bản lĩnh gì nhưng khuyên ngài thì vẫn có thể.”
 
Nói bản thân không có bản lĩnh gì có thể thấy được nàng rất khiêm tốn. Nàng có rất nhiều tài, lúc đầu y giữ nàng lại xuất phát từ việc muốn dùng tài nghệ của nàng, sau đó y lại nảy sinh một chút tâm tư riêng. Một nữ tử có tài lại hiếm có, cả hai đều có sức hấp dẫn, y vô luận thế nào cũng khó buông tay được. 
 
Y thở dài, lẩm bẩm nói: “Có lẽ lời này nghe rất dối trá, nhưng cho dù trẫm có nhiều nữ nhân, tim trẫm vẫn ở chỗ nàng.”
 
Nguyệt Hồi muốn cười lại nghẹn, vỗ vỗ tay y nói: “Đã biết, ta nhận phần tình cảm này của ngài. Bây giờ ngài đừng nghĩ tới những việc kia nữa, chăm sóc bản thân cho tốt.”
 
Bên ngoài ngự dược phòng đưa thuốc tới cho Hoàng đế, nàng dìu y ngồi dậy, lấy mấy viên thuốc từ trong hồ lô ra, cẩn thận đếm đủ bảy viên mới cho vào lòng bàn tay y. Nàng rót nước hầu hạ, mắt trông mong nhìn y nuốt vào, nàng nhận khăn mặt từ cung nhân giúp y lau mặt cẩn thận.
 
Da thịt Hoàng đế vốn trắng nõn, dính nước càng thêm vẻ trong sáng. Nguyệt Hồi nhìn y, nhớ tới lúc trước sau khi y lành bệnh, ánh mắt lần đầu nhìn nàng, đôi mắt xinh đẹp ấy, còn có hàng lông mi cong dài, rất xứng với câu mặt mày như họa.
 
Nguyệt Hồi vui vẻ thưởng thức sắc đẹp giống như đang ngắm hoa vậy, nàng không khỏi duỗi tay ra, chỉ ngắm nhìn, không bởi vì không thể hái mà sinh lòng tiếc nuối, đối với Hoàng đế cũng vậy. Hiện tại y bị bệnh, coi như họ có giao tình trượt băng cùng nhau, nàng cũng nên quan tâm y một chút. Vì thế nàng sờ trán y, quả nhiên trán Hoàng đế nóng bỏng, thuốc cũng đã uống xong, cũng không còn cách nào khác, nàng liền nắm tay y, ấn vào huyệt hợp cốc. (*)
 
(*) Huyệt hợp cốc: là huyệt vị nằm trên bàn tay. Do nằm ở vị trí đặc biệt nên hợp cốc chính là huyệt có ý nghĩa quyết định tới sự vận hành của kinh mạch. Theo Đông y, hợp cốc là huyệt vị “vạn năng” và là “kho thuốc quý” trong điều trị bệnh. Huyệt hợp cốc có tác dụng trấn thống, phát biểu, khu phong, giải nhiệt, phế khí. Đây là huyệt vị tương đối nhạy cảm, có nhiều tác dụng trong trị liệu và võ thuật.
 
Trong cung này không có ai ngoài nàng đối xử với y như vậy, Hoàng đế thở gấp hỏi: “Đang làm gì vậy?”
 
Nguyệt Hồi nói: “Đây là phương pháp mà ta đã học được từ thầy lang, ấn vào huyệt vị này có thể giảm sốt. Ban đầu Tiểu Tứ bị bệnh, ta không có tiền mua thuốc cho hắn, sau khi dùng phương pháp này một thời gian thì bệnh tình sẽ có chuyển biến tốt.”
 
Tiểu Tứ trong miệng nàng chính là một hài tử nghèo nàn bụi bặm, nàng trị bệnh Hoàng đế bằng phương pháp dành cho hài tử nghèo, nếu là người khác, nàng đã mất đầu lâu rồi. Nhưng Hoàng đế lại không thấy có gì không ổn, biết nàng đối xử với y như người nhà nên mới quan tâm, chăm sóc y như vậy. Nếu không nàng sẽ giống như những cung nữ khác, hầu hạ y dùng xong thuốc liền thối lui, chẳng ai lo y bị sốt cao thế nào, cũng không có ai thèm liếc nhìn đến một cái.

 
“Nguyệt Hồi, nàng ở chỗ này, đừng đi.” Y yếu ớt nói.
 
Nguyệt Hồi nói được: “Ngài ngủ đi, ta sẽ ở lại đây trông chừng.”
 
Hoàng đế yên tâm, quay đầu nhắm mắt lại.
 
Nguyệt Hồi vẫn không dừng tay, tiếp tục ấn huyệt cho y. Trong lúc nàng lơ đãng quay đầu nhìn lại, phát hiện Lương Ngộ đã vào trong từ khi nào, hắn lạnh lùng nhìn, không nói lời nào, không làm bất cứ một động tác gì, thậm chí đôi mắt cũng không hề chớp.
 
Nguyệt Hồi muốn chào hỏi song lại sợ mình đánh thức Hoàng đế nên nhẹ nhàng cho tay y vào trong chăn, đi ra khỏi buồng sưởi.
 
Trời đã hửng sáng, bầu trời hơi xanh, từ nơi này nhìn ra ngoài cửa cung có thể thấy mây mù đang xếp thành từng tầng từng tầng trước của cung. Những chiếc đèn lồng treo dưới mái hiên bị lấy xuống, các tiểu thái giám lần lượt tắt từng ngọn nến rồi rời đi. Lương Ngộ đứng trong bóng tối, khoanh tay nói: “Vẫn chưa đi ăn bữa sáng có đúng không? Vi phòng phía tây đã bày đồ ăn sáng rồi, qua đó dùng đi.”
 
Nguyệt Hồi đi theo vào trực phòng nội thị, thái giám hầu thiện sắp xếp đồ xong rồi lần lượt mở nắp. Lương Ngộ vẫy vẫy tay, mọi người đều lui xuống, hắn nói ngồi đi, lấy một bát cháo gạo đỏ tim gà cho nàng.
 
Nguyệt Hồi nhìn sắc mặt của hắn, hỏi: “Ca ca đã bình phục chưa?”
 
Hắn ừm một tiếng: “Không phải bệnh gì nặng, chỉ đau một canh giờ là ổn ngay mà.”
 
Nguyệt Hồi cúi đầu, bưng bát cháo tim gà trong tay, một lát sau mới nói: “Bệnh tình của Hoàng thượng có vẻ khác với lần trước, huynh không truyền thái y cho ngài ấy ư?”
 
Lương Ngộ lấy đũa, chậm chạp lau qua một lần, nói: “Đã dùng thuốc rồi, để thuốc phát huy tác dụng thử xem, lúc này truyền thái y cũng không dễ bốc thuốc… Ăn đi.”
 
Nguyệt Hồi không nói nữa, lấy một muỗng bạc múc một miếng, nghĩ một lát lại nói: “Muội thấy người ngài ấy rất nóng, huynh vẫn nên truyền thái y vào xem một lát, dù sao châm kim cũng sẽ tốt hơn.”
 
Lương Ngộ không nói, một lúc lâu sau buông chén trong tay xuống, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng có căn nguyên bệnh phổi, đã chữa trị mười mấy năm nhưng chỉ có thể đối phó tạm thời, không thể trị dứt điểm. Huynh ở cùng ngài ấy mấy năm nay, mỗi lần phát bệnh đều như vậy, rất nhiều thái y đã đến khám, bốn năm người cùng hội chẩn kê thuốc, thêm thêm giảm giảm, ngài ấy đã uống bao nhiêu thuốc, cuối cùng vẫn như thế. Huynh biết muội quan tâm Hoàng thượng, chỉ là không cần lo lắng quá. Ngự tiền có nhiệm vụ của ngự tiền, có những việc không thể giải quyết bằng lòng trung thành được, muội chỉ cần làm tốt việc của mình là được.”
 
Nguyệt Hồi thấy vậy không dám nói đến nữa, sợ rằng mình không hiểu quy củ mà làm loạn sẽ khiến ca ca không vui.
 
Cứng đối cứng không được, nàng thấy có cơ hội nịnh nọt, kéo ống tay áo đẩy một đĩa đồ ăn đến trước mặt hắn: “Huynh ăn đi, măng mùa đông ăn rất ngon đấy.”
 

Sắc mặt Lương Ngộ vốn không tốt, thấy nàng không nhắc tới bệnh tình của Hoàng đế nữa, lúc này mới hơi lộ ra chút ý cười: “Muội cũng ăn đi.”
 
Về sau bầu không khí cũng coi như có chút hòa hợp, chỉ là Nguyệt Hồi mơ hồ có chút không tự nhiên, sao ca ca giống như biến thành người khác vậy, tự dưng tính tình thất thường. Nàng biết các cô nương sẽ có mấy ngày nóng tính, chẳng lẽ ca ca cũng như vậy sao? Nhưng nàng không dám nói năng lung tung, chỉ nịnh hót một chút, có lẽ hắn lo lắng chuyện của đảng Hồng La, nàng phải khôn khéo, không nên thêm dầu vào lửa.
 
Hai người ăn sáng xong thì dùng trà hạnh nhân, huynh muội ngồi đối diện nhau, không ai nói một câu nào. Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, sương mù dày đặc, cửa sổ mở ra một cánh, mắt thấy sương mù giống như những đám mây nhỏ đang tràn vào trong. Nguyệt Hồi nhấp một ngụm trà, liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhớ tới giấc mộng tối qua, trong lòng đột nhiên dậy sóng.
 
Kỳ thật nàng có chút chột dạ, hơi ngượng ngùng, lại càng xấu hổ, cảm thấy có lỗi với hắn, cũng có lỗi với cha mẹ. Con thỏ không được ăn cỏ gần hang, vậy mà nàng lại có ý nghĩ không tốt với ca ca của mình, quả thực không phải là người. Nhưng nằm mơ loại chuyện đó, thật sự nàng không thể tự khống chế được, nàng xấu hổ một lát, nghĩ kỹ lại, thoáng chốc trở nên bình tĩnh.
 
Nàng bắt đầu nhớ tới Tiểu Tứ, bắt đầu mong chờ tin của Tần Cửu An, nàng thất thần.
 
Lương Ngộ nhận ra, ngước mắt hỏi: “Muội sao vậy? Có chuyện gì?”
 
Nguyệt Hồi đáp: “Không có chuyện gì.”
 
Không có chuyện gì… Hắn đặt chén trà xuống, cười lạnh. Trẻ tuổi thật tốt, có nhiều tinh lực như vậy, nay lo Hoàng đế, mai lo Tiểu Tứ. Hắn già rồi, không theo kịp suy nghĩ của nàng, nhìn bọn họ náo nhiệt, chỉ có một mình hắn tự do ở ngoài hồng trần đôi khi thật nhàm chán.
 
Hắn đứng lên: “Huynh muốn tới Đông Xưởng một chuyến xem án tử tiến triển thế nào rồi. Hôm nay Tiểu Tứ đi Kim Lăng, muội có muốn đưa cho hắn cái gì hay muốn nói gì thì bảo huynh, huynh tiện thể mang cho hắn.”
 
Nguyệt Hồi hoang mang đứng lên, thiên ngôn vạn ngữ mắc kẹt trong cổ họng, chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt. Tần Cửu An vốn đã hứa sẽ đưa Tiểu Tử vào cung hồi sự, hiện giờ hắn muốn vào nha môn Đông Xưởng, vậy thì Tiểu Tứ không thể vào cung được.
 
Nhưng bây giờ phải làm thế nào, nàng dám dặn dò Tần Cửu An chứ nào dám nói với hắn. Nàng nghẹn ngào lấy hai đôi lót giày ra đưa cho hắn: “Huynh đưa cái này cho Tiểu Tứ, mấy ngày nay nhiều mưa tuyết, muội sợ chân đệ ấy lạnh, sẽ bị nứt da. Miếng lót giày đã được ta bỏ thêm một lớp lụa không thấm nước, nếu giày bị ướt thì cũng đỡ.”
 
Lương Ngộ cúi đầu nhìn, ánh mắt có chút bắt bẻ: “Đây là thêu cái gì? Con rết à?”
 
Nguyệt Hồi câm nín: “Không phải rết, là mãng xà, muội mong đệ ấy có thể phong hầu bái tướng.”
 
Lương Ngộ không nỡ dập tắt ước mơ đẹp của nàng, chỉ nói: “Huynh thấy muội cả ngày ở ngự tiền, không ngờ vẫn nhàn nhã thêu giày được. Tâm tư rất tốt nhưng tay nghề thêu còn kém chút,…” Hắn vừa nói vừa đi ra ngoài: “Được rồi, việc này để huynh làm, muội quay về buồng sưởi chăm sóc Hoàng thượng đi.”
 
Nguyệt Hồi đứng ở trước cửa nhìn hắn, thấy hắn mang theo thủ hạ dần dần đi xa, bóng người biến mất trong màn sương mù dày đặc. Nỗi buồn không thấy thấy Tiểu Tứ đã lui xuống thứ hai, thái độ của ca ca tự nhiên trở thành làn mây mù nặng trĩu đè nặng lên tim nàng.

 

Bình Luận (0)
Comment