Trên đời này, người nữ nhân nào cũng phải trải qua lần đầu tiên ấy.
Với Du Ca cũng thế.
Duy có điều, nàng đã tự hỏi vì sao đêm đầu tiên của mình lại đau đớn đến vậy?
Đó là năm Tân Cảnh thứ 13 của Bắc Đại, ngày Du Ca được sắc phong trở thành hoàng hậu. Cả thiên hạ này, vương triều hùng mạnh này đều hoan hỉ chung vui trong ngày long phụng hoà hợp. Kể từ sau một năm xảy ra biến loạn khói lửa, Trình Liệt thay mặt bá tính muôn dân phế đế Trình Sở sau đó xưng vương và lấy niên hiệu "Hưng Dận", diệt trừ những thế lực tàn dư khác, Bắc Đại thống nhất và đến nay mới được hưởng thái bình, tiếp theo là đến ngày đại hỉ lập hậu.
Nữ nhân được lựa chọn phong hậu, chủ quản lục cung để sánh đôi cùng tân đế chính là Du Ca, con gái của đại tướng quân tiền triều Du Sát - người đã lập ra giao ước sẽ đưa mấy chục vạn quân giúp Trình Liệt tiến công kinh thành với điều kiện để con gái ông trở thành hoàng hậu. Nàng xinh đẹp kiêu sa như huyết mai hoa nở trên Cao Vân Sơn, kiêu hãnh mạnh mẽ và võ nghệ không thua gì nam nhân.
Du Ca yêu Trình Liệt, chắc chắn như vậy!
Nhưng Trình Liệt có yêu nàng không thì nàng không biết, thiên hạ cũng không ai biết, tất nhiên chỉ có bản thân hắn mới biết...
Duy chỉ là trong đêm tân hôn, người nam nhân ngồi trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn đó đã không ngừng giày vò Du Ca.
Trong căn phòng đỏ rực mà lạnh lẽo, ánh lửa lập loè trên giá nến khắc hình long phụng sum vầy xuyên qua chụp đèn lưu ly màu trắng bạc, len lỏi những tia sáng yếu ớt như vén tấm màn châu sa mỏng manh lên, để thấy rõ bóng dáng hai thân thể nam nữ nằm trên và nằm dưới đang quấn chặt nhau trong cơn hoan ái.
Tiếng thở hổn hển gấp gáp, xen lẫn trong đó là âm thanh nấc khẽ nơi cổ họng.
Những sợi tóc dài đen nhánh ướt đẫm bung xoã không trật tự trên chiếc gối thêu gấm, cả thân thể trắng ngần như tuyết lê chìm trong tầng tầng lớp lớp cảm xúc đan xen giữa khoái cảm và đau đớn, những giọt mồ hôi bịn rịn đọng trên da thịt non mịn thành hạt đỗ, Du Ca cắn chặt môi dưới đến nỗi ửng đỏ, để kìm nén tiếng rên khẽ kỳ quặc cùng tiếng nức nở từng hồi.
Người nam nhân lúc này đang nằm trên người Du Ca, kịch liệt khuấy động hưng phấn trên mỗi tấc da tấc thịt mềm mại của người nữ nhân đẹp đẽ kiêu sa là hắn, Trình Liệt, được thiên hạ gọi bằng hai chữ "tân đế". Một dung mạo khôi ngô anh tuấn, đôi mắt sắc bén cùng chân mày mũi kiếm, tài giỏi nhưng không khỏi tàn độc tàn nhẫn, đối với phế đế Trình Sở đã từng trảm thủ không nương tay, nay hắn đem cả sự nhẫn tâm vào chuyện chăn gối, quyết phải hành hạ người sẽ trở thành hoàng hậu của mình ngay trong đêm nay và ngay trên chiếc giường này.
Du Ca với đôi mắt nhoè lệ, cơ hồ nhìn vị hoàng thượng đang mang bao nhiêu oán hận của đời trước phủ chụp, đè nén lên thân thể trần trụi mong manh của mình, mạnh mẽ dữ dội xâm chiếm nàng từng chút một chẳng hề thương tình.
Nàng cảm thấy mọi thứ trở nên mơ hồ, không khác gì cơn ác mộng.
Kể từ lúc Du Ca ngồi trên giường ngủ sa hoa, chiếc mũ loan phụng bằng vàng khẽ nghiêng nhẹ mỗi lần nàng cúi đầu hồi hộp chờ đợi đêm nay được thị tẩm cho đến khi Trình Liệt bước vào, hàn khí vây quanh hắn không khác gì băng lạnh ngàn năm, đôi mắt trước đây luôn nhìn nàng trìu mến giờ lại trở nên sâu tối thăm thẳm, như mang cả hận thù từ dưới địa ngục mà hướng vào nàng.
Trình Liệt tiến đến trước mặt Du Ca thật nhanh chóng, để rồi cũng thật mau chóng xé bỏ giá y trên người nàng xuống, không phải trân trọng hay dịu dàng, chỉ có trả thù! Hắn vác nàng trên vai khiến chiếc mũ loan phụng rơi mạnh xuống nền đất cùng lúc búi tóc dài bung xoã, rồi ném nàng lên giường, cởi bỏ long bào hỉ phục đỏ như máu cùng nụ cười lãnh ngạo bất nhẫn. Hắn chăm chú nhìn nàng đang mang ánh mắt kinh ngạc không hiểu nổi chuyện gì, lập tức cầm lấy hai tay nàng đè nghiến xuống giường, tiếp đến cảm nhận sự kháng cự của nàng nhưng không đủ sức chống lại, khiến thân thể trần truồng trở nên run rẩy có chút yếu ớt.
- Nàng phải ghi nhớ: Nhân quả tạo nên số mệnh, đôi ta chính là như vậy!
Phán một câu tàn khốc hệt như định đoạt số phận của Du Ca, Trình Liệt lập tức hôn lên đôi môi nhỏ nhắn xinh đẹp mà trước đây bản thân đã từng muốn có được, nhưng nụ hôn đầu tiên không hề nhẹ nhàng chỉ có mạnh bạo, ngấu nghiến đến nỗi hắn đã cắn nàng thật đau. Bàn tay to lớn thô ráp sờ soạng xoa nắn khắp cơ thể mỹ miều trắng nõn, chủ ý mang theo kích thích lẫn giày xéo, hắn lưu lại trên cổ, vai, ngực, hầu như trên từng mảng da thịt nàng những vết hôn bạo liệt.
Du Ca thở dốc, không hề thích loại cảm giác khó chịu lẫn tra tấn ấy.
Nàng không nhận được sự dịu dàng trân trọng từ phu quân, chỉ có hành hạ.
Nàng lại có chút kháng cự nhưng vô ích, khổ sở đến bất lực, cho dù biết võ nghệ nhưng chưa bao giờ nàng có thể đánh thắng Trình Liệt. Hắn dù thế nào cũng sẽ khuất phục được người nữ nhi kiêu hãnh như nàng, để nàng ở dưới cơ mình.
Lúc hung hăng chiếm đoạt thứ quý giá nhất trên người Du Ca, Trình Liệt đã gắt gao giữ lấy hai cổ tay nàng giơ qua đầu mặc cho nàng không kìm được mà hắt lên một tiếng nức nở, hàm răng đang cắn chặt môi cũng bật ra, đôi mắt long lanh mang theo một tầng lệ tuôn trào. Đây cũng là lần đầu tiên hắn chứng kiến nàng mạnh mẽ mà phải rơi nước mắt như vậy, bởi cái đau rách toạc bên dưới đến quá nhanh, quá mạnh mẽ, quá sức tưởng tượng của nàng.
Trên tấm nệm lót của chiếc giường, một vệt chu sa đỏ tươi như đoá huyết mai được khảm lên vải lụa thêu gấm...
Du Ca không hiểu vì sao Trình Liệt có thể đổi xử với mình như vậy dù ngày trước hắn đã từng ôn nhu quý trọng nàng đến dường nào. Là khi lần đầu gặp mặt tại Yên Kinh hắn cứ ngỡ nàng là nam nhân nên hai bên đánh nhau một trận và rồi bất ngờ phát hiện hoá ra đấy là một nữ nhi xinh đẹp kiêu hãnh thì hắn đâm ra hoảng hốt, tiếp theo khẽ khàng cài một bông hoa dại lên mái tóc đen mượt của nàng, ánh mắt lạnh lẽo nơi hắn phút chốc lấp loáng sự cảm mến lạ thường; hay cũng là lúc hai người kết giao huynh muội và nàng đòi hỏi gì hắn cũng chiều theo; kể cả cái ngày hắn lỡ hẹn trên cầu Vũ Khê nên không thể nghe được lời bày tỏ từ nàng, mãi đến một tháng sau nàng hay tin hắn dựng cờ nổi dậy gây nên cuộc nổi loạn máu lửa vì muốn lật đổ đương kim hoàng thượng Trình Sở...
Vậy rốt cuộc người nam nhân mang khí chất cao ngạo, một chút lãnh khốc nhưng cũng một chút ấm áp, người đã khiến nàng chỉ nguyện đời này yêu thương, ngay thời khắc ân ân ái ái này đã biến đi đâu mất rồi?
Giờ đây ở trước mặt nàng chỉ có một hoàng đế Trình Liệt nhẫn tâm, đôi mắt u tối sâu muôn trượng chứa đựng oán hận không dứt.
Hắn đối với nàng quả thật bất công bởi nàng chẳng can hệ gì với mối thù đời trước, chẳng qua vì nàng là con gái của kẻ thù hắn.
Như biết Du Ca nghĩ gì qua đôi mắt đẫm nước cùng nỗi thất thần vẽ lên đó, Trình Liệt chậm rãi cúi xuống kề môi lên vành tai nàng, cố ý để nàng nghe thật rõ những lời thì thầm, chất giọng trầm đục vì ham muốn, thoả mãn lẫn giận dữ:
- Nàng đau sao...? Có đau như nỗi đau mà mẫu thân ta chịu đựng hơn hai mươi năm qua, có đau như nỗi đau mà phụ thân ta gánh lấy lúc bị phụ thân nàng một nhát kiếm đâm qua người? Du Ca, đời này nàng phải nhận lãnh sự trả thù của ta, chịu đựng giày vò đau khổ mà sống...
Ánh mắt hai bên ở vị trí ngang tầm, trong khoảnh khắc liền giao nhau, cái nhìn của Du Ca trở nên trống rỗng, không thể dùng từ thất thần để mô tả mà chỉ có thể là chút gì đó bi ai. Trình Liệt tự thấy biểu hiện này thật thú vị nên vành môi kéo nhếch lên thoả mãn, mắt hắn nhìn nàng thăm thẳm sâu hút, nửa là dục vọng khao khát nửa muốn giẫm đạp giày xéo. Hắn vùi mặt vào chiếc cổ trắng ngần cứng ngắc của nàng, mãnh liệt ngấu nghiến mùi hương dìu dàng khó cưỡng, miệng lại cắn mạnh lên bờ vai mảnh dẻ rồi lướt xuống cặp đôi đầy đặn đang phập phồng do hơi thở gấp gáp. Vòng tay rắn chắc vẫn siết giữ chặt chẽ chiếc eo thon thả, hắn gay gắt xâm chiếm nàng chẳng màng đến bốn từ thương hoa tiếc ngọc.
Du Ca khẽ nhắm mắt, lệ vương vấn nơi hàng mi, khuôn mặt trắng tái lại xuất hiện tầng lớp đỏ ửng, hơi thở không thể kìm nổi sự hổn hển, khổ sở tiếp nhận sự đày đoạ cũng như hận thù trong lòng người nam nhân mình yêu thương.
Chiếm hữu Du Ca là điều Trình Liệt luôn muốn, nhưng ngay bây giờ người nữ nhân ấy đang nằm bên dưới thân hắn với dáng vẻ diễm lệ say đắm thì hắn cũng không thể nào dịu dàng với nàng được, tâm trí lúc này hỗn loạn chỉ có nỗi ai oán cuồng giận. Hắn ngây ngất chìm trong hương thơm trinh nguyên của nàng nhưng vẫn đang tâm hành hạ thân thể liên tục run rẩy đó, trong lòng mang mười phần thoả mãn thế nhưng trái tim lại cồn cào khó tả, thấy nàng cứng đầu không khóc dẫu lệ chảy quanh đuôi mắt, lòng hắn bỗng chốc mang cả vạn phần đau đớn.
Hắn hận Du Ca, vì nàng là con gái của Du Sát - vị tướng quân hai mươi năm trước kéo quân đến vương phủ, theo lệnh Trình Sở để xử tử phụ thân hắn.
Hắn hận Du Ca, vì nàng nghe theo lời phụ thân mà chấp nhận bước lên ngôi vị hoàng hậu, để làm chỗ dựa cho dòng họ Du.
Hắn hận Du Ca, vì nghĩ rằng có lẽ nàng không hề yêu hắn...
Trình Liệt sinh ra, chứng kiến nỗi thương nhớ của mẫu thân Tô Khiết dành cho phụ thân là Viễn Phù Vương Trình Khâm, được Ân Kiện dạy võ nghệ cũng như không bao giờ quên nhắc nhở hắn rằng: "Lẽ ra thiên hạ này vốn dĩ thuộc về Viễn Phù Vương, tên cẩu hoàng đế Trình Sở đáng bị phanh thây! Và tướng quân Du Sát đêm đó đã nhẫn tâm đâm vương gia đến chết! Tuyệt đối đừng quên mối thù này!".
Để rồi Trình Liệt hiểu rằng, mục đích đời này của mình chính là: Giành lại những gì đáng ra bản thân phải được hưởng, đồng thời báo thù cho phụ thân!
Sau khi dẹp yên thế lực các vương gia, Trình Sở cai trị Bắc Đại với những chế độ hà khắc khiến cho bách tính lê dân căm phẫn, nỗi oán than đắp thành tường luỹ cao lên đến tận trời xanh. Chính vì vậy Trình Liệt tạo nên cơn biến loạn, lấy lòng dân đồng thời thuận theo thiên thời để kéo binh vào Yên Kinh hòng phế đế Trình Sở, trảm thủ ngay trên chánh điện dùng máu nhuộm ngai vàng.
Vệ quân tại Yên Kinh không hề ít, lại thêm lính được triệu tập từ biên cương, căn bản Trình Liệt chưa đủ sức tấn công kinh thành, vào lúc đó đại tướng quân Du Sát hứa sẽ đem mấy chục vạn quân đến cho hắn. Thức thời nhận ra cục diện trước mắt đã thay đổi, thời cuộc xoay vần đảo điên, Trình Sở trị vì không được lòng dân, nên vị tướng quân này chấp nhận để Trình Liệt phế đế. Tuy nhiên dòng họ tướng Du gia thuộc tiền triều, liệu một khi lên ngôi cửu ngũ chí tôn thì tân đế có diệt trừ? Vì thế, ông lập ra giao ước buộc Trình Liệt lập Du Ca làm hậu, cho dù con cháu có bị tống ra biên cương phía Tây xa xôi thì chí ít cũng còn có thể giữ mạng sống.
Hiểu rõ nỗi hận trong lòng Trình Liệt cũng như biết hắn sẽ không để mình có kết cục tốt đẹp thế nên sau khi tân đế đăng cơ thì Du tướng quân liền tự sát.
Trình Liệt nhớ rõ như in vào ngày gặp mặt trước Cửu môn quan, hắn đã hỏi Du Sát có phải chính ông là kẻ đã xử tử Viễn Phù Vương Trình Khâm năm đó bằng một nhát kiếm? Dĩ nhiên Du Sát đã trả lời, đúng như vậy!
Trình Liệt nhếch môi cười, mặt không biến sắc, lại nghĩ Du Sát giết phụ thân hắn thế mà bây giờ muốn con gái trở thành hoàng hậu tân triều, quả là nực cười đến mức đáng phỉ nhổ! Nhưng hắn sẽ đồng ý vì mấy chục vạn quân đang đứng ở phía sau Du Sát, đã đi đến nước này chỉ còn một chút nữa thôi hắn sẽ xưng đế. Còn con gái của Du Sát ư? Hắn nhất định trả thù nàng ta, từng chút một.
Nhưng rồi nụ cười tàn độc trên môi vụt tắt khi Trình Liệt trông thấy người nữ nhi quen thuộc cùng chiếc váy đỏ, bước từng bước lên bậc thang trong tuyết rơi thổi cuộn, một dung nhan đẹp đẽ kiêu sa động lòng người, và đó cũng chính là Du Ca - muội muội kết giao khi hắn lần đầu đến Yên Kinh phồn hoa.
Thời khắc ấy, không riêng gì triều đại đế vương mà số phận của Trình Liệt lẫn Du Ca đều đã được định đoạt, như hai sợi chỉ đan xoắn vào nhau, là dòng chảy vận mệnh bắt đầu mang theo yêu hận, bi kịch hạnh phúc, cố chấp tha thứ...
Để rồi một kẻ xưng đế, một người xưng hậu.
Và trong đêm long phụng hoan hỉ, nơi vương triều tham vọng lạnh lẽo, trên chiếc giường hỉ đỏ rực, có hai con người quấn quýt lấy nhau trong khổ đau, si hận.
Nhưng dẫu sao đi chăng nữa, đấy cũng là chuyện đã xảy ra hai năm trước.
Gió mạnh thổi qua bẻ gãy ngang một cành cây khẳng khiu, chẳng biết có phải vì vậy đã khiến Du Ca sực tỉnh hay do tiếng lay gọi khe khẽ của nha hoàn Xuân Nhĩ ngay bên cạnh, nàng phát hiện tâm trí mình nãy giờ trôi dạt đi đâu khi bỗng dưng nhớ lại chuyện cũ ngày trước, liền quay qua hỏi:
- Có chuyện gì à?
- Nương nương xem đấy, người nghĩ ngợi gì mà như kẻ mất hồn, bảo với nô tỳ ra vườn uyển bắn cung cho khuây khoả, xem chừng người lại không chuyên tâm.
- Nha đầu ngươi từ lúc nào trở nên lắm lời như thế? Ta hỏi có chuyện gì sao?
- Dạ bẩm nương nương, Liêu công công đến báo là hoàng thượng đang ở Thanh Tâm cung nghe đàn hát và muốn người qua đấy một chuyến.
Du Ca đang ngồi trên chiếc trường kỷ nhỏ, tay còn cầm cả cung tên và xung quanh đúng là vườn uyển, ngay trước mặt cách mấy trăm bước là bia bắn cung, thế là bây giờ mới nhớ lại mình đang làm gì. Nàng nhanh chóng đứng dậy, váy lụa trắng tinh thướt tha lướt xuống gót chân, đưa mắt nhìn Liêu công công đang khom người cúi đầu, trông như thể đã chờ lệnh từ hoàng hậu khá lâu.
- Ngươi bẩm lại với hoàng thượng, bản cung thấy trong người không khoẻ...
Liêu công công ngước lên như muốn nói gì đó, vì nhìn hoàng hậu đang đứng trước mặt vẫn rất thanh tao xinh đẹp khoẻ mạnh, nào đâu giống bị bệnh. Thế này khi trở về tâu với thánh thượng e sẽ phiền đây, nhưng chủ tử nói thì nô tài không thể không nghe, sau cùng công công đành hành lễ rồi rời khỏi Phụng Hoa cung.
Du Ca lắp tên vào cung, giương cung ngắm vào bia, tiếp tục thú vui dở dang.
Xuân Nhĩ đứng bên cạnh, dõi theo bóng dáng Liêu công công xong lại chán nản:
- Nương nương, sao người không đến Thanh Tâm cung nghe đàn ạ?
- Ta từ trước đến nay không thích đàn hát nhảy múa, nữ lưu như ta quen bắn cung đánh kiếm cưỡi ngựa, đến đấy chẳng có gì vui thú.
- Ý nô tỳ là người nên đi gặp hoàng thượng. Hơn một tháng trước hoàng thượng ghé qua Phụng Hoa cung, tới nay chưa đến thăm người lần nào nữa. Nương nương xem, đường đường là hoàng hậu chủ quản lục cung nhưng người được thị tẩm rất ít, những phi tần khác sau lưng nói người là hoàng hậu thất sủng.