Từ Bi Khúc

Chương 26

- Đã đỡ lạnh chưa? Đêm khuya gió lớn sao nàng không chú ý sức khoẻ vậy?

- Khi nãy nghe thánh thượng đến, ta có hơi vội nên quên mất...

Quan sát Du Ca vừa đáp vừa khẽ khàng cúi mặt vào ngực mình hệt như đang che giấu biểu hiện lúng túng, Trình Liệt càng thêm thú vị mới hỏi tiếp:

- Ngày hôm nay với nàng có vui không?

- Sinh thần năm nay của ta rất vui vẻ, đa tạ hoàng thượng đã có lòng.

- Chỉ đa tạ thôi sao, nàng nghĩ có nên thưởng cho ta chút gì không?

- Thế hoàng thượng chàng muốn gì...?

- Muốn nàng!

Câu hỏi chưa kịp nói hết đã bị cắt ngang bởi hai từ rõ ràng lẫn dứt khoát, Du Ca chớp mắt nhìn người nam nhân đang mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc lẫn một chút dịu dàng, xem chừng đó không phải là lời nói đùa. Trình Liệt muốn nàng sao? Nghĩa là đêm nay...? Thật kỳ quặc, việc thị tẩm đâu còn là chuyện gì xa lạ, ấy thế mà không hiểu tại sao khi nghe hắn nói "muốn nàng" thì nàng bất giác thấy ngượng nghịu làm sao. Hay vì trước hành động mở rộng áo khoác ôm lấy nàng, đôi mắt trầm lặng kia cơ hồ mang chút da diết, cùng bờ môi thích buông những lời tình ý, nên hắn khiến nữ nhân kiêu ngạo như nàng cũng phải rung động.

Cảm nhận sự im lặng của giai nhân ở trong lòng mình, Trình Liệt phóng tầm mắt nhìn xuống, trông rõ một khuôn mặt diễm lệ đang ngượng ngùng, đôi gò má chợt ửng hồng dù bị gió lạnh ve vuốt, mí mắt khẽ cụp xuống với hàng mi dài vương vấn nỗi thẹn thùng như thể vừa quét nhẹ một sự lay động khó cưỡng ở trong tim hắn. Người nữ nhân này thật khiến lòng hắn cồn cào khó tả, vòng tay ôm lấy eo nàng siết chặt hơn, tiếp theo thiếu kìm chế mà hôn sượt trên gò má nàng.

- Hoàng thượng, chúng ta còn ở trong vườn uyển...

Biết Du Ca xấu hổ nên Trình Liệt liền liếc mắt ra phía sau, Liêu công công hiển nhiên hiểu ý nên lập tức cùng thị vệ cúi người và lui ra ngoài. Còn Xuân Nhĩ mau chóng chạy vào bên trong, một lúc sau lại bước ra hành lễ nói: "Mời hoàng thượng và nương nương nghỉ ngơi sớm", rồi cũng nhanh nhẹn cáo lui. Chỉ chờ có thế, Trình Liệt chẳng đợi thêm một khắc nào nữa cúi xuống bế lấy Du Ca, xoay gót hướng về phía cửa phòng đã được mở sẵn mà đi vào. Cánh cửa khép lại khi bên ngoài trên bầu trời đêm vẫn còn sót lại chút ánh sáng yếu ớt lập loè của pháo hoa.

Bên trong phòng lan toả mùi long diên hương đậm đà, là ban nãy Xuân Nhĩ hiểu ý đã vào đây chuẩn bị mọi thứ cho đêm sủng hạnh này của hoàng hậu. Trình Liệt vừa bế Du Ca vừa hôn lên đôi môi anh đào mềm ấm, trên từng bước chân chậm rãi là đôi tay kia đã trút bỏ áo khoác lụa mỏng ở trên người nàng, tiếng mảnh lụa rơi nhẹ xuống đất nghe thật êm tai, hắn và nàng cùng đi qua hai lớp rèm châu sa buông hờ rồi tiến đến bên chiếc giường êm ái. Lúc được đặt xuống giường, Du Ca thấy Trình Liệt cởi bỏ áo khoác lông ra thì liền ngồi dậy nói:

- Hoàng thượng, hãy để ta trút y phục cho chàng...

Vẻ như là lần đầu tiên Du Ca yêu cầu muốn được làm điều này, Trình Liệt thoáng ngạc nhiên, nghĩ lại từ trước đến giờ mỗi lần thị tẩm cũng toàn là hắn chủ động với nàng, nay lại nghe như vậy không khỏi làm hắn nửa bất ngờ nửa thú vị. Tất nhiên hắn chiều ý thôi, liền ngồi xuống giường chờ đợi. Đối diện, Du Ca nhìn nét mặt nghiêm túc đó xong thì chậm rãi đưa bàn tay thon dài lên người hắn, khẽ luồn vào từng lớp vải gấm sang trọng mà lần lượt cởi bỏ long bào cho hoàng thượng. Bản thân cũng không hiểu vì sao lại muốn làm điều này, nàng chỉ cảm giác đêm thị tẩm hôm nay sẽ đặc biệt, thế nên cũng sẽ làm một chuyện thật đặc biệt.

Nhận thấy giai nhân vẻ như không mấy tập trung, Trình Liệt tức thì cầm lấy hai cánh tay mảnh khảnh kia, bắt gặp ánh mắt khó hiểu từ Du Ca, liền bảo:

- Nếu nàng vẫn chưa thoải mái với chuyện ân ái thì ta sẽ dừng lại.

Du Ca khẽ chớp mắt, hoá ra Trình Liệt nghĩ nàng còn thấy khó chịu giống đêm hôm đó nên mới hành động như thế. Là vì hắn biết rõ nàng vẫn chưa hết ám ảnh về chuyện ba năm trước hắn đã làm, vì vậy mỗi lần gần gũi sẽ không thấy hứng thú. Đúng là nàng luôn cảm thấy như thế tuy nhiên lúc này tâm trạng lại rất khác, không hề sợ hãi lo lắng mà là khát cầu. Bởi Trình Liệt của ngày hôm nay hoàn toàn khác với trước đây, không lạnh lẽo hay oán hận, càng không dữ dội đáng sợ mà thật dịu dàng ân cần và tình cảm. Nàng rất thích con người này của hắn, muốn đôi tay to lớn ấy vuốt ve âu yếm mình, mới khẽ khàng nói rằng:

- Ta muốn...

Chỉ hai từ ngắn gọn vậy thôi cũng đủ khiến Trình Liệt nở nụ cười mãn nguyện rồi, nếu nàng đã chấp nhận thì hắn sẽ không kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa. Siết giữ hai cánh tay mảnh mai còn đặt hờ trên ngực mình, hắn kéo nàng lại gần, đem môi này phủ nhẹ lên môi nàng hôn sâu. Hắn khát cầu nàng muốn hắn cũng như bây giờ nàng khát cầu hắn muốn nàng! Luồn tay vào lớp xiêm y mỏng, chạm lên làn da nóng rẫy bên trong, hắn phả hơi thở gấp gáp vào đôi môi xinh xắn, nói khẽ:

- Cùng làm sẽ nhanh hơn.

Câu nói vừa dứt cùng lúc những mảnh xiêm y lần lượt trút bỏ hết, một thân thể trắng trẻo mềm mại được đặt nhẹ xuống giường và một thân thể cao lớn cường tráng mau chóng phủ xuống, cùng bao bọc và quấn quýt lấy nhau. Ánh lửa chập chờn trên giá nến phụt tắt, căn phòng thoang thoảng mùi diên hương nồng đượm.

Trình Liệt hôn Du Ca say đắm, cánh môi vờn vít nhau chẳng muốn rời, đôi mắt của hoàng đế và cả giai nhân đều nhắm nghiền như thể đang say tình. Phải mất lâu sau bờ môi của Trình Liệt mới rời đi, chậm rãi hôn sượt qua gò má hồng hào rồi đến xương quai hàm thanh thoát của Du Ca, tiếp theo trượt xuống cổ cùng bờ vai mềm mượt còn lưu lại vết sẹo mờ, tham lam hút cạn mùi hương nồng nàn. Và nơi khiến hắn khát khao nhất là bầu ngực nhỏ mềm của nàng, nhẹ nhàng từ tốn đặt bờ môi lên nơi đầy đặn ấy rồi dừng lại rất lâu, nửa thưởng thức nửa tôn thờ. Mái đầu quân vương chôn sâu nơi rãnh ngực thơm ngát của hoàng hậu, sau đó nụ hôn ướt át kia lướt trên chiếc bụng nhẵn nhụi nhạy cảm và tiếp tục tiến xuống dưới nữa.

Hàng mi khép lại lim dim, cơ thể Du Ca trở nên nóng rực, cơ hồ cảm nhận được từng giọt mồ hôi rịn ra trên mảnh da thịt, tâm trí mơ màng trôi tận đâu đó trong sự mơn trớn vuốt ve từ Trình Liệt, khiến nàng như thể muốn tan chảy. Đôi môi khát cầu đó chạm vào đâu đều mang theo tầng tầng lớp lớp khoái cảm ập đến vỗ về thân thể, trái tim lẫn xúc cảm trong nàng. Những ngón tay thon dài luồn vào chân tóc hắn liền siết nhẹ, nàng hơi cong người lên và răng khẽ cắn môi để kìm nén âm thanh ma mị trong cổ họng, cùng hơi thở gấp gáp dồn dập.

Trước những phản ứng yêu kiều từ giai nhân, Trình Liệt chậm rãi dựng nửa người dậy, trong màn đen mờ ảo dùng ánh mắt say sưa ngắm nhìn nàng. Tấm thân trắng nõn mềm như lụa bị nhấn chìm trong hưng phấn mà mang màu hồng nhạt, từng giọt mồ hôi óng ánh đọng trên da thịt cũng đẹp đến lạ, ở nơi cao nhất đang phập phồng do thở gấp, từ khe rãnh hấp dẫn xuống dưới bụng và vòng qua eo thon, từng đường nét trên thân thể người nữ nhân đang nằm bên dưới hắn chẳng khác gì bức tranh sơn thuỷ tuyệt tác. Sự rực rỡ ấy bất giác khiến hoàng đế như hắn nghĩ rằng, nếu có tên nam nhân khác được trông thấy dáng vẻ diễm lệ này của nàng thì hắn sẽ cuồng nộ đến dường nào, nhất định sẽ đem kẻ đó ra xử tử ngay!

Mau chóng cúi người xuống, ép sát khuôn ngực tráng kiện đẫm mồ hôi vào bầu ngực mềm, Trình Liệt giữa chặt lấy hai đầu vai của Du Ca, dùng mũi và hơi thở nóng ấm mơn trớn âu yếm khuôn mặt xinh đẹp, hai cánh hoa đào, cùng lúc từ bên dưới chậm rãi xâm chiếm nàng. Kể từ lúc nàng trở thành nữ nhân của hắn, trải qua bao đêm chung giường chung gối, mỗi lần chiếm hữu hắn dường như ít nhìn gương mặt nàng lúc ấy mang cảm xúc gì. Ấy vậy mà ngay bây giờ, hắn đang chăm chú quan sát biểu hiện trên mặt nàng, thấy rõ chân mày nàng khẽ nhăn lại như thể tiếp nhận sự tấn công ở nơi nhạy cảm nhất, nhưng tiếp theo nét mặt ấy trở nên dễ chịu hơn, vì thế hắn biết rằng nàng đã không còn thấy đau đớn khó chịu như những lần trước. Trình Liệt áp mặt vào cổ nàng, cùng trải qua sự hoà hợp dịu dàng, sự chuyển động của hai thân thể cũng uyển chuyển nhịp nhàng.

Với Du Ca mà nói, lần ân ái này Trình Liệt đối với mình ôn nhu vô cùng. Khoảnh khắc khi hắn cùng nàng giao hợp, một nỗi hưng phấn lan truyền khắp cơ thể, đến tận đầu ngón tay ngón chân. Hắn lúc này ở trong nàng mạnh mẽ vừa đủ, nhẹ nhàng vừa đủ, khát cầu vừa đủ, bao nhiêu xúc cảm nổ tung khiến nàng thoải mái đến khó tả. Thân thể to lớn của vị hoàng đế phủ chụp lên ấm áp, mũi và môi kia đều an toạ thật lâu nơi chiếc cổ nhỏ nhắn, Du Ca nghe rõ hơi thở hổn hển lẫn thoả mãn của bản thân mình và cả hắn. Từng đợt xâm chiếm làm nàng không khỏi run rẩy, chỉ muốn tiếp tục không muốn dừng lại.

Trình Liệt đỡ cả người Du Ca dậy, để nàng ngồi phía trên hắn, hai thân thể nhễ nhại mồ hôi ôm nhau khít rịt như hoà làm một chẳng chừa lấy kẽ hở nào. Kéo hai tay giai nhân vòng qua vai mình, hắn rướn cổ lên để hôn nàng, và nàng cũng đáp lại nụ hôn thấm đượm ấy. Hai người hôn nhau thật sâu, thật lâu, cho đến lúc dừng thì người này liền mở mắt ra chăm chú nhìn đối phương, thấy bóng mình in hằn trong đôi mắt kẻ còn lại tràn đầy yêu thương trìu mến. Du Ca vòng tay ôm chặt lấy cổ Trình Liệt, ngược lại hắn cũng siết chặt tấm thân trần trụi nóng hổi của nàng trong cánh tay rắn rỏi, cơ hồ cả hai như muốn hoà tan vào nhau. Tựa cằm lên vai hắn, chẳng hiểu sao nàng bỗng nghĩ đến một chuyện liền khẽ khàng nói:

- Ta có chuyện muốn hỏi chàng...

- Là chuyện gì?

- Hoàng thượng đối với các phi tần khác đều dịu dàng như vậy ư?

- Tại sao nàng lại hỏi việc này?

- Đây là lần đầu tiên chàng dịu dàng với ta... Ta thấy có chút thiệt thòi.
Bình Luận (0)
Comment