Từ Bi Khúc

Chương 42

Hôm đó, cung nhân ra ra vào vào liên tục Thiên Dật cung, từ cung nữ đến thái giám đều sốt sắng vội vã vì hoàng thượng ngã bệnh!

Đứng bên cạnh giường thiên tử, ngoài ba vị thái y và Liêu công công đang mang vẻ mặt hết sức lo lắng thì còn có hoàng hậu. Sự việc xảy ra tầm một canh giờ trước, Trình Liệt đang ngồi trong ngự thư phòng duyệt tấu chương, cơn choáng váng dữ dội kéo đến đột ngột khiến hắn ngã xuống bàn, không khỏi làm Liêu công công, cung nữ và thị vệ kinh tâm cả lên, liền vội vội vàng vàng gọi thái y tới!

Lúc trở về Thiên Dật cung, hắn yêu cầu không được truyền tin tức này ra ngoài, đặc biệt là trong hậu cung bởi hắn không muốn bị các phi tần đến phiền nhiễu. Thành ra chuyện hoàng thượng ngã bệnh tạm thời chưa ai biết, nhưng trùng hợp thế nào hoàng hậu lại biết, dĩ nhiên Du Ca không thể làm ngơ mà đến thẳng Thiên Dật cung mặc lệnh cấm túc vẫn còn!

Nhác thấy Du Ca thì Liêu công công mười phần khó hiểu, hoàng hậu vốn sống rất yên lặng trong Phụng Hoa cung, thế mà tin tức gì quan trọng cũng nắm bắt được, đặc biệt là liên quan đến hoàng thượng. Theo khẩu dụ, đáng lý ông không thể tiết lộ chuyện Trình Liệt ngã bệnh, nhưng đứng trước một hoàng hậu kiên định quyết liệt lại còn uy quyền thì đành phải nói sự thật. Chưa kể vị công công họ Liêu cũng hiểu tâm tư thánh thượng, người không thích bị phi tần khác tới gây phiền hà, nhưng nếu đấy là Du hoàng hậu thì có thể ngoại lệ...

Thấy thái y bắt mạch xong, Du Ca liền hỏi bệnh tình của hoàng thượng thế nào? Thái y cúi người hành lễ trước hoàng hậu rồi thưa:

- Hồi nương nương, bệnh tình hoàng thượng may mắn không có gì nặng, chẳng qua là do lao tâm lao trí suốt thời gian qua nên người mới ngã bệnh. Chúng thần sẽ kê toa thuốc an dưỡng tốt nhất để hoàng thượng sớm hồi phục.

Cứ sợ Trình Liệt bị bệnh gì nghiêm trọng may sao chỉ do kiệt sức, Du Ca thở nhẹ ra một tiếng, tiếp theo lệnh cho Liêu công công đưa ba vị thái y đi lấy thuốc, mau chóng sắc cho hoàng thượng uống.

Du Ca ngồi xuống bên giường, đặt tay lên vầng trán lạnh băng của Trình Liệt, từ lúc về Thiên Dật cung thì hắn đã chìm vào giấc ngủ. Nàng biết hắn gánh vác trọng trách thiên tử, ngày ngày bận rộn việc triều chính, không chỉ giữ vững Bắc Đại này mà còn cho cuộc sống của dân chúng. Dẫu hắn có khỏe mạnh cường tráng đến mấy, nếu cứ lao lực như thế thì rồi sẽ có lúc lâm bệnh. Nàng làm hoàng hậu, cũng muốn chia sẻ ưu phiền cùng thánh thượng, chỉ là hắn không muốn vậy...

Vừa lúc Liêu công công đi vào, theo sau có nha hoàn mang chén thuốc vừa sắc xong dâng lên cho hoàng hậu. Du Ca đón lấy, chậm rãi đút từng muỗng thuốc cho Trình Liệt uống. Bờ môi khô ran kín bưng, mà hắn lại đang mê man nên để thuốc chảy vào miệng hắn phải nói là thật khó khăn. Nhưng nàng vẫn kiên nhẫn, tẩn mẩn từng chút một, cố gắng đút hết thuốc cho hắn. Xong xuôi, nàng yêu cầu tất cả lui ra ngoài tránh làm phiền việc nghỉ ngơi của hoàng thượng.

Du Ca kéo chăn đắp ấm cho Trình Liệt, vẻ như hắn đã dễ chịu hơn bởi gương mặt đó đã vơi bớt mệt mỏi, giấc ngủ có vẻ sâu khi nhịp thở trở nên đều đặn nhẹ nhàng. Nàng khẽ khàng nắm bàn tay to lớn thô ráp kia, lặng lẽ ngồi đó nhìn hắn ngủ. Có lẽ nàng đã ngồi rất lâu, thỉnh thoảng đưa tay sờ trán, vuốt mặt hay liên tục kéo chăn lên như thể sợ hắn lạnh, miệng cứ thì thầm:

- Hoàng thượng phải mau chóng khỏe lại, tất cả đều rất lo lắng cho người...

Lúc đến Thiên Dật cung là buổi trưa, để rồi bây giờ trời đã tối, Du Ca thấm mệt và định bụng sẽ nhắm mắt một chút, nào ngờ nàng đã thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Hình như bên ngoài trời đang mưa, không khí ẩm mát và pha chút lành lạnh đã đánh thức Trình Liệt thức dậy sau giấc ngủ khá dài. Đầu óc còn mơ màng, lại nghĩ tới trưa nay ngồi duyệt tấu chương thì tự dưng mất hết sức lực suýt chút ngã khỏi long tọa, tiếp theo hắn nhớ đã trở về Thiên Dật cung... Trình Liệt toan ngồi dậy gọi Liêu công công thì bất chợt cảm nhận tay mình đang nắm chặt một bàn tay mềm mại nhỏ nhắn, tức thì đảo mắt nhìn qua mới phát hiện Du Ca nằm cạnh hắn tự bao giờ, mắt nhắm nghiền ngủ say.

Trước đó Trình Liệt còn nhớ đã dặn dò Liêu công công không được truyền tin hắn ngã bệnh ra ngoài, thế tại sao Du Ca lại ở Thiên Dật cung? Dĩ nhiên hắn tự có lời đáp, nàng bằng một cách nào đó đã biết hắn bệnh nên liền đến đây, trông dáng vẻ nửa ngồi nửa nằm của nàng cũng đủ để hắn hiểu nàng đã chăm sóc thánh thượng khá lâu rồi, đến nỗi ngủ quên như vậy.

Trình Liệt thấy Du Ca thật lớn gan, rõ ràng còn trong thời hạn cấm túc, mà nàng vẫn cố chấp kháng lệnh rời tẩm cung chạy tới chỗ hắn. Lại kể đến vết thương bị đánh hai mươi trượng cách đây hai tháng trước, nàng đã hồi phục chưa? Nhất định hắn phải phạt nàng, không dễ dãi bỏ qua nữa! Định gọi một tiếng nhưng bất giác nghĩ lại, vị hoàng thượng sau cùng vẫn yên lặng để Du Ca ngủ.

Khẽ nhích người một chút tránh kinh động tới hơi thở êm dịu ngay cạnh mình, hắn nghiêng đầu ngắm nhìn nàng. Dù bên ngoài đêm mưa, hơi lạnh chốc chốc thừa cơ hội cố len lỏi vào trong phòng ngủ kín đáo, vậy mà hắn vẫn thấy ấm áp lạ thường. Đôi mắt hắn thường ngày dành cho nàng lúc nào cũng lạnh lẽo hời hợt, thậm chí còn cố tình bày ra sự nhẫn tâm, thế nhưng vào lúc này lại trở nên dịu dàng si tình hơn. Càng ngắm nàng, tim hắn càng day dứt khó tả, tự hỏi bao lâu rồi hắn không ngắm nàng như vậy? Kể cả những khi ân ái cùng nhau, hắn cũng ít khi nhìn nàng thật lâu, thật kỹ. Nói đúng hơn rằng hắn không dám, chỉ bởi sợ trông thấy nét mặt lạnh lẽo, đau khổ lẫn oán trách từ nàng.

Ngón tay đưa lên, Trình Liệt vuốt nhẹ khuôn mặt kiều diễm đó, tỉ mỉ men theo từng đường nét vốn dĩ đã khắc sâu vào tim hắn, trở nên quá đỗi thân thương đến dường nào. Chân mày thanh tú, đôi mắt long lanh cương trực, chiếc mũi nhỏ, bờ môi xinh xắn, vị hoàng đế chí tôn như phác thảo chân dung người nữ nhân khiến mình nửa yêu nửa hận. So với năm năm trước, khi còn là nghĩa muội mà hắn hết mực yêu chiều, nàng của bây giờ đã khác đi một ít. Vẫn xinh đẹp diễm lệ và cứng cỏi duy không còn nét hồn nhiên thuở xưa nữa. Tự hỏi, liệu trái tim nàng có đổi khác chăng, có chút nào để hình bóng hắn ở trong đó?

Trình Liệt tự khắc buồn cười với chính mình, bao năm qua lạnh nhạt không sủng hạnh Du Ca dẫu lòng rất muốn kề cận nàng, trước mặt lạnh lẽo xa cách mà sau lưng cứ nhung nhớ mùi hương trên thân thể nàng, không thể ân cần dịu dàng mà những khi thế này mới có thể âm thầm trân trọng nàng. Hắn bất lực trước cảm xúc của bản thân, bất lực trước việc làm sao để thôi yêu thôi hận. Nỗi hận truyền lại của đời trước, phụ thân nàng giết phụ thân hắn, bỗng dưng từ đâu xuất hiện để rồi khiến hắn khó chấp nhận nàng. Có những thứ tự sinh ra thì dễ nhưng lại khó mất đi, yêu hay hận đâu ngoại lệ, có lẽ hận nàng cũng đã trở thành thói quen rồi. Bởi lẽ một phần trong nỗi hận ấy, chỉ vì hắn không biết nàng có yêu hắn không?

Vẫn nắm chặt tay Du Ca, Trình Liệt tựa nhẹ đầu mình lên mái đầu nàng đang dựa vào vai hắn mà ngủ say, buông lơi ánh nhìn cô động vào không gian tĩnh lặng được thắp sáng bởi những ánh nến leo lét qua chụp đèn lưu ly màu bạc. Tim hắn vốn lạnh, nay vì một thời khắc này mà được sưởi ấm. Hoàng đế đứng đầu thiên hạ như hắn, ngay lúc này, chỉ khắc khoải mong sao cho thời gian đừng trôi nữa, một mong mỏi nhỏ nhoi so với cả giang sơn rộng lớn hắn có trong tay. Mỉa mai thay! Hắn liền hôn khẽ lên vầng trán im lìm của nàng, cứ thế mà cảm nhận sự bình yên...

Du Ca choàng tỉnh, phát hiện mình vừa ngủ quên liền đưa mắt nhìn qua bên cạnh thấy trống trải, mới cất tiếng gọi cung nữ, hỏi hoàng thượng đâu rồi?

- Bẩm nương nương, hoàng thượng vừa ngủ dậy đã đến ngự thư phòng duyệt tấu chương. Liêu công công khuyên hoàng thượng nghỉ ngơi nhưng không được...

Du Ca thở dài nặng nề, dù việc triều chính có hệ trọng đến mấy thì Trình Liệt cũng phải chú ý đến long thể, cũng không rõ khi hắn tỉnh dậy thấy nàng ngủ quên bên cạnh thì nghĩ gì mà chẳng lay gọi nàng, cứ thế rời khỏi đây không một lời nào. Nàng xuống giường, bảo cung nữ rằng mình sẽ đến chỗ hoàng thượng.

Tâm trạng lo lắng nhiều bao nhiêu thì khi đặt chân tới ngự thư phòng, Du Ca phát hiện mình chỉ hoài công vô ích, bởi không chỉ Trình Liệt mà còn có cả Triệu Mỹ Nhân cũng có mặt. Lúc nàng bước chân vào đã trông cảnh thánh thượng vừa duyệt tấu chương vừa nói chuyện vui vẻ với ái phi, bất giác trái tim chùng xuống một chút. Trông thấy hoàng hậu, Triệu quý phi cảm giác bị cắt ngang, dù vậy vẫn phải vờ đứng lên hành lễ. Về phần Trình Liệt, chỉ cất tiếng hỏi nhàn nhạt:

- Hoàng hậu đến đây có chuyện gì?

- Ta tỉnh dậy đã không thấy hoàng thượng, nghe nói người đến ngự thư phòng duyệt tấu chương nên muốn đến nhắc người nghỉ ngơi, phải nghĩ tới long thể...

- Ta khỏe rồi, cũng chỉ là mất sức một chút. Việc triều chính còn nhiều lắm.

Trong khi Trình Liệt trả lời Du Ca thì Triệu Mỹ Nhân đã ngầm đoán ra, hoàng hậu vừa từ Thiên Dật cung đến, nghe qua cũng hiểu nương nương đã kề cận chăm sóc thánh thượng đến tận giờ này. Nghĩ thế khiến tâm trạng nàng ta mất vui, cái tin hoàng thượng ngã bệnh chỉ vừa mới đến chỗ quý phi thôi, nghe đâu là người không muốn tin này truyền đi để tránh bị quấy nhiễu. Thế mà ngược lại Du Ca đã biết từ sớm, chẳng những vậy còn được ở cạnh Trình Liệt, ra sức hầu hạ hắn để lấy lòng. Triệu Mỹ Nhân buồn cười, hoàng hậu muốn nhân cơ hội nhận ân sủng hay sao, đồng thời nàng ta cũng ganh tị trước việc hoàng thượng chỉ cho phép hoàng hậu ở lại Thiên Dật cung. Rồi nàng ta nghe Trình Liệt nói tiếp:

- Tóm lại, sức khỏe ta thế nào tự ta rõ, hoàng hậu nàng không cần bận tâm. Ta còn chưa hỏi tội nàng về việc kháng lệnh, nàng đang bị cấm túc, mau quay về đi.

Du Ca cười nhạt, nếu Trình Liệt đã nhắc đến việc nàng kháng lệnh thì lẽ ra phải hiểu nàng lo lắng cho hắn thế nào mới cả gan làm thế, chưa kể hắn còn biết nàng đã ở cạnh săn sóc mình bao lâu, thậm chí ngoài trời mưa lớn mà nàng vẫn đến tận đây, tất cả cũng chỉ vì vị thánh thượng đang ngồi trên long tọa kia. Nhưng hắn đáp lại tấm chân tình của nàng thế nào, để Triệu quý phi ở đây vui vẻ, còn bảo nàng đừng xen vào, bắt nàng về lại tẩm cung. Nét mặt Trình Liệt hồng hào hơn rồi, nhưng sao ánh mắt hắn nhìn nàng vạn phần lạnh lẽo, chẳng có lấy một tia ấm áp?

Là nàng mềm lòng muốn gặp hắn, là nàng sốt ruột khi hay tin hắn bệnh, là nàng không ngăn được con tim mình cứ phải nghĩ về hắn, muốn thấy hắn khỏe lại.

"Hoàng hậu ta không làm phiền thánh thượng nữa", dứt lời là Du Ca hành lễ, vừa quay lưng liền nghe giọng Trình Liệt cất lên, khoan đã! Nàng dừng bước, cùng lúc hắn tiến đến và gọi Liêu công công mang áo khoác lông lại. Tiếp theo nàng lẫn Triệu Mỹ Nhân đều ngạc nhiên trước việc hoàng thượng nhẹ nhàng khoác áo cho hoàng hậu, đôi tay to lớn siết nhẹ bờ mai mảnh mai của nàng. Kỳ lạ, hành động thì dịu dàng ân cần nhưng gương mặt anh tuấn đó vô cảm đến khó tả.

- Mưa đêm lạnh lắm, hoàng hậu cũng nên chú ý sức khỏe.

- Hoàng thượng...

Nhanh chóng, Trình Liệt kề môi đến gần tai Du Ca, lời nói nhẹ và rành rọt:

- Chẳng may nàng xảy ra chuyện gì thì ta biết oán hận ai nữa đây?

Du Ca giương mắt nhìn Trình Liệt đang nở nụ cười thỏa mãn, bản thân ngay từ đầu đã đoán được việc làm thân mật này không mang ý tốt gì. Hắn đúng là một hoàng thượng xấu xa, trước mặt thị vệ cung nữ thì bày ra dáng vẻ lo lắng cho hoàng hậu, còn sau lưng thì nói lời tàn nhẫn như vậy, thật khiến nàng khinh miệt.

- Hoàng thượng yên tâm, Du Ca này không vì một cơn mưa mà chết đâu.

Đáp lại Trình Liệt bằng đôi mắt lạnh lùng chẳng kém, Du Ca rời đi thật nhanh. Dõi theo bóng dáng áo khoác lông của nàng đi cùng cung nữ hướng về chiếc kiệu, đôi mắt nơi vị hoàng đế trở nên tĩnh lặng, như có như không, chẳng hề lay động theo những hạt mưa giá lạnh buông ở ngoài trời. Nhìn tấm lưng cao lớn của hoàng thượng, Triệu quý phi khẽ bặm môi, nơi khóe mắt kẻ viền đậm có sự ấm ức thấy rõ.

Ngồi trong kiệu tám người khiêng, Du Ca ngắm nhìn màn mưa trắng xóa trong đêm đen, bất giác thấy lạnh lẽo lạ thường. Nữ lưu mạnh mẽ như nàng, quen sống trên núi cao tuyết phủ, với cơn mưa như vậy lại có thể khiến nàng lạnh ư? Chậm rãi dời mắt xuống áo khoác lông do chính tay hoàng thượng khoác cho mình, vì bởi không xuất phát từ thực tâm nên người mặc cũng không thấy ấm áp. Kéo áo sát vào người, nàng nhận ra không phải thân thể mà là trái tim nàng mới đang lạnh, nguyên nhân cũng chẳng phải từ cơn mưa mà từ chính đôi mắt của Trình Liệt.

Nàng lắng nghe tiếng mưa rơi xuống lộng kiệu, lắng nghe âm thanh thổn thức từ con tim xót xa của mình... Mưa đêm lớn lắm, có lẽ nàng đã không nghe được tiếng lòng của một người nam nhân cũng mang bên mình nỗi niềm giống như nàng.
Bình Luận (0)
Comment