Tù Binh Của Lão Đại

Chương 31

Trải qua một tuần lễ nằm viện,Lôi Đình Ngọc mặc dù cần ngồi xe lăn nhưng vết thương trên bụng đã khép lại,được bác sĩ trưởng cho phép rốt cục có thể trở về nhà nghỉ ngơi.

Một góc trong thư phòng tao nhã,Y Thanh Huyền đứng trước cửa sổ ánh chiều tà rọi vào,phiền não hút thuốc,nhưng ánh mắt chăm chú nhìn sang bãi cỏ ngoài cửa sổ,người đàn ông ngồi trên xe lăn được tên đàn em đẩy đi tản bộ,hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới một tên ác ma khiến hắn hận nghiến răng lại ảnh hưởng đến hắn,nhất cử nhất động của y,một cái nhăn mày một nụ cười đều tác động cảm xúc của hắn.

Bắt đầu giây phút Lôi Đình Ngọc vì cứu hắn mà nằm ở bệnh viện không thể động đậy,hắn luôn ở trong trạng thái lo âu bất an.

Lại nghĩ không ra y vì sao tự nguyện liều mình cứu hắn,lại càng không hiểu ngày đó thấy nữ y tá quyến rũ y hắn tự dưng dâng lên ngọn lửa vô danh,thất khống đuổi đi mọi người và nữ y tá kia.

Hắn dùng lực hít một hơi khói,sương khói trong nháy mắt tràn ngập trong không khí,mắt quầng thâm mỏi mệt lộ rõ trên khuôn mặt trắng nõn,mấy ngày nay hắn ăn không ngon ngủ không yên,trong đầu không ngừng nhiều lần tưởng niệm thân thể xôn xao,vì xác nhận bản thân không phải biến thái thích đàn ông,đêm đó hắn đặc biệt gọi một cô gái cuồng liệt,hẹn đến khách sạn muốn chứng minh hắn thân là đàn ông dư thừa tinh lực,vừa vào hắn liền khẩn cấp cỡi sạch đồ cô gái áp đảo lên giường, xoa lên bộ ngực tròn đầy khiêu gợi,nhưng hắn hoảng sợ phát hiện dưới thân một chút phản ứng cũng không có,bất kể thử mấy lần cũng không cách cương cứng. Cô gái mặc dù vừa cười vừa an ủi hắn,nói hắn hôm nay nhất định trạng thái không tốt,lần sau mới đến tìm cô! Nhưng lòng tự tin của Y Thanh Huyền bị đả kích thật sâu,thất thần đưa cô ra khách sạn,không cho cận vệ đi theo,một mình lái xe Mercedes-Benz mờ mịt đi chung quanh,bởi vì tâm trạng không yên thiếu chút nữa đụng vào chỗ đứng tránh.

Nhưng Y Thanh Huyền lòng thể bị khống chế lại để ý Lôi Đình Ngọc,đợi ở trước giường bệnh một tấc cũng không rời chăm sóc y,trừ xác nhận tánh mạng của hắn không đáng lo ra,cũng muốn xem y đã hạ ma chú gì trên người mình,lại làm cho mình lần nữa thất thường!

“Thiếu chủ! Thiếu chủ” Một tiếng kêu vội vàng không kịp chuẩn bị từ phía sau lưng vang lên,cắt đứt suy nghĩ Y Thanh Huyền,hắn phiền muộn quay đầu nhìn, chỉ thấy người tới cung kính hành lễ.”Trước khi vào tại sao không gõ cửa?”

“Thiếu chủ,em đã gõ vài cái,nhưng ngài không có trả lời,em cho rằng ngài đã xảy ra chuyện gì,nên vội vàng chạy vào xem xét,” Đường chủ tạ lỗi với hắn.”Lúc này mới phát hiện hắn vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ,đang nhìn gì đây?”

Không muốn bị phát hiện mình đang nhìn tên kia,Y Thanh Huyền giả bộ ho một tiếng,cất bước đi tới trước bàn đọc sách ngồi xuống ghế dựa,hắn vắt lên hai chân, đem tàn thuốc gạt vào trong gạt tàn.”Không có gì,ta chỉ hút thuốc lá thôi,mà ngươi vào thư phòng tìm ta có chuyện gì?”

“Là ngày đưa tang Hổ ca” Đường chủ len lén nhìn thoáng qua phương hướng Thiếu chủ vừa nhìn,lập tức biết hắn đang chú ý người nào,nhưng hắn biết rõ Thiếu chủ da mặt mỏng,không nên châm chọc tại chỗ.”Em đã xin thầy ngày thật tốt,ngày mốt Chủ Nhật là ngày thích hợp để hạ táng nhất,vì đề phòng sự kiện ám sát xảy ra lần nữa,trừ đám anh em trong bang cùng số ít bạn thân của Hổ ca ra,chúng em không cho người ngoài tham gia,ngoài ra em còn phái thêm người bảo vệ.”

“Tất cả giao cho ngươi an bài!” Y Thanh Huyền thở ra một ngụm khói trắng,suy nghĩ đến người cha đã mất trong đầu liền hiện lên hình ảnh thời ấu thơ ông ấy ôm hắn,nhưng đêm đó Lôi Đình Ngọc hôn mê hô lên kêu cứu lúc nào cũng xông vào trong đầu hắn,đuổi đi không được,từng chút từng chút ăn mòn giấc mơ xinh đẹp vốn có,nháy mắt tình cảm phức tạp xoắt xít,người cha hắn từ trước đến giờ kính yêu nhất,sùng bái nhất thật đã làm ra loại hành vi man rợ tàn khốc với Lôi Đình Ngọc sao?

“Dạ,em sẽ cố hết sức,tất nhiên sẽ không để chuyện đáng tiếc tái diễn.”Đường chủ định liệu trước cho thấy quyết tâm làm hết bổn phận”Nhưng còn có một sự kiện phải báo kiện Thiếu chủ,đó chính là thân thể Lôi ca chưa hoàn toàn phục hồi như cũ,lại cộng thêm mất trí nhớ,anh ấy như vậy thật không cách nào quản lý công việc trong bang,trước mắt do em quản lý,đợi đến thân thể của hắn khang phục,thích ứng cuộc sống bình thường,em sẽ cùng bọn đàn em an bài buổi lễ kế vị,dựa theo di ngôn Hổ ca,chính thức đem vị trí lão đại đưa cho anh ấy.”

“Vậy thì thế nào?” Y Thanh Huyền nửa nhếch lông mày tỉ mỉ”Dù sao cha thống lĩnh Song Long Bang đã sớm chuyển giao cho mấy người quản lý,ta coi là cái gì,bất quá là con trai người đời trước,ngươi còn cần xin chỉ thị của ta sao?”

“Thiếu chủ,em biết ngài vẫn không thích chuyện Hổ ca khi còn sống không đem vị trí truyền cho ngày,vì vậy ngài mới không có sắc mặt tốt với Lôi ca.” Đường chủ một lời khó nói hết dường như thở dài một hơi”Ngài thật không hiểu nổi khổ tâm của Hổ ca,ông ấy không muốn ngài giống như ông ta bước vào xã hội đen,hai tay nhuộm đầy máu tanh,mỗi ngày trải qua cuộc sống đánh đánh giết giết,lúc nào cũng phải đề phòng kẻ thù đuổi giết,ông ấy hi vọng ngài sống như người bình thường, cưới vợ sinh con,có tiền đồ ngay thẳng tốt đẹp,mới có thể đem quyền thừa kế Song Long Bang giao cho Lôi ca,ông ấy không muốn cậu bước theo con đường rập khuôn, bị hắc đạo ô nhiễm.Nếu không ông ấy cũng không muốn ngài học đại học! Hổ ca tất nhiên có suy nghĩ của riêng mình,ông ấy chỉ vì muốn tốt cho cậu.”

“Ba ba....... ông ấy đem vị trí truyền cho y,thì ra là có suy tính khác?” Y Thanh Huyền hoảng sợ trợn to con ngươi, “Không phải Lôi Đình Ngọc giả mạo di ngôn của ông ấy sao?” Là hắn trách lầm tên kia sao?

“Làm sao có thể?” Đường chủ không hề biết”Ban đầu Hổ ca nhận nuôi Lôi ca,trừ cấp cho thiếu gia một người cận vệ an toàn ở bên ngoài,tác dụng lớn nhất chính là hi vọng tương lai sau khi chết có thể để Lôi ca thay thế vị trí ông ta! Ngài là đứa con ông ta yêu thương nhất,ông ấy làm sao nhẫn tâm đẩy cậu xuống bờ vực tội ác?”

“Nói như vậy,Lôi Đình Ngọc hắn căn bản không có cướp đi địa vị ta nên có,mà là từ vừa bắt đầu ba ba đã quyết cho hắn làm lãnh đạo sao?”

“Đúng là như thế.” Đường chủ thở dài một tiếng”Thật ra Lôi ca cũng rất khổ,từ nhỏ đã phải chịu huấn luyện chương trình học đặc biệt,bất kể là võ thuật,bắn súng,thể lực…v.v.đối với một đứa bé mà nói thật là nghiêm khắc,nhất là giai đoạn học bắn súng,Lôi ca luyện đến tay cũng chảy máu mà vẫn phải tiếp tục luyện,còn có một lần là ở mùa hè nóng bức,bị Hổ ca ra lệnh đeo một bao cát nặng chạy hai mươi vòng dưới ánh mặt trời,ngay cả em nhìn kiểu đặc huấn ma quỷ cũng cảm thấy không đành lòng,nhưng anh ấy dựa vào nghị lực hoàn thành tất cả!”

“Ba ba ra mệnh lệnh vậy sao?” Y Thanh Huyền nhớ lại khoảng thời gian còn nhỏ,thỉnh thoảng nhìn thấy đứa bé cận vệ ba cho hắn hai chân và tay đều có vết thương,hắn lúc đó còn cho rằng tên này tay chân vụng về,mới có thể tự mình té ngã,hôm nay chân tướng rõ ràng hắn mới hiểu Lôi Đình Ngọc bị đối xử không phải đứa bé nào cũng có thể chịu được,so với hắn giống như đóa hoa được bảo vệ trong nhà kính,không biết bên ngoài khó khăn ra sao.
Bình Luận (0)
Comment