Tù Binh Của Lão Đại

Chương 5

Hơn ba giờ đêm,Y Thanh Huyền từ pub ồn ào ra ngoaì,uống đến cả người nóng hổi khuôn mặt tuấn tú đỏ rực giống như quý phi thời xưa say đến đi đường lảo đảo,tư thế khêu gợi làm người đi đường cũng nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn thêm mấy lần,nhưng vừa nhìn thấy người sau lưng cùng đi ra bề ngoài tràn đầy sát khí liền vội vàng cúi đầu đi qua,ai cũng không dám đi qua quấy rầy.

Khi Y Thanh Huyền đi xuống cửa thang lầu,bước chân không vững bất cứ lúc nào cũng có thể ngã nhào.

“Thiếu chủ,xin xuống thang lầu cẩn thận!” Lôi Đình Ngọc thấy thế định vịn hắn,dùng khẩu khí làm hết bổn phận nói.

“Dài dòng! Tôi không cần anh đỡ!” Y Thanh Huyền không khách khí đẩy y ra,không ngờ lảo đảo mình ngược lại đạp vào khoảng không,mắt thấy sắp té xuống thang lầu.

“Thiếu chủ,cẩn thận!”Lúc ngàn cân treo sợi tóc Lôi Đình Ngọc kịp thời đở hắn,mới có thể giúp hắn tránh vận mệnh sụp mặt xuống đất. “Tôi không phải đã nói không cần anh đỡ sao?” Y Thanh Huyền không cảm kích ngược lại giận giữ nói ” Anh chỉ cần làm tốt bổn phận làm chó là được!”

“Thiếu chủ,ngài uống say rồi.” Lôi Đình Ngọc không giận không vui nói,”Thời gian không còn sớm,ngài cũng nên về nhà nghỉ ngơi!”

“Hừ,ai nói tôi say,về khoảng uống rượu căn bản không ai có thể chuốc tôi say!” Y Thanh Huyền mắt say lờ đờ nói: “Đừng dạy tôi!” Hắn hất ra bàn tay giúp đỡ của Lôi Đình Ngọc lảo đảo đi ra ngoài đón xe.

“Thiếu chủ!” Cậu nhóc tài xế vừa nhìn thấy hắn,lập tức cúi người cúi người chào mở ra cửa xe.

Y Thanh Huyền không tự nhiên ngồi lên xe,tư thế co rút rất không có hình tượng nghiêng tựa vào ghế ngồi bằng da,thở to ngủ,Lôi Đình Ngọc sau đó cũng ngồi bên cạnh giúp đỡ.

“Anh Lôi,Thiếu chủ ngài ấy không sao chứ?” Từ gương chiếu hậu thấy Thiếu chủ nằm lăn,cậu nhóc nơm nớp lo sợ hỏi Lôi Đình Ngọc.

“Không sao,hắn chỉ ngủ thôi, ” Lôi Đình Ngọc nhàn nhạt nói, “Ngươi lái xe sao,nhanh đưa Thiếu chủ trở về!” Y khó hiểu nhìn chằm chằm Y Thanh Huyền ngủ rất say.

“Dạ,Anh Lôi “Cậu nhóc phát động xe chạy về nhà Y Thanh Huyền.

Đợi xe chạy đến nhà,cửa lớn tự động mở rộng, một đám đàn em xếp thành một hàng đứng nghênh đón.

“Anh Lôi,đã đến,Thiếu chủ dường như còn không có tỉnh nhìn ngủ.”Cậu nhóc thấy Y Thanh Huyền ngủ đến bất tỉnh nhân sự nên hỏi Lôi Đình Ngọc bên cạnh: “Nên làm sao cho phải, đánh thức ngài ấy sao??”

“Không,để tôi dìu xuống xe!”Lôi Đình Ngọc thấp giọng nói.

“Tôi cũng phụ giúp!”

“Không cần,một mình tôi đủ rồi,cậu chỉ cần chịu trách nhiệm dừng xe là được.” Sau khi căn dặn xong,Lôi Đình Ngọc xuống xe,mở rộng cửa,dìu Y Thanh Huyền từ chỗ ngồi giúp xuống,dưới mắt một đám đàn em đỡ Y Thanh Huyền vào cửa nhà.

Y Thanh Huyền nửa mê nửa tỉnh đột nhiên cảm thấy thân thể mình tựa vào một thân thể ấm áp,thật ấm áp!Có phải đang tựa vào người cô em trước sau lồi lõm ban nãy không? Không nghĩ cô ấy nhiệt tình như vậy,Y Thanh Huyền cho rằng mình nằm mộng xuân,không muốn buông tha cơ hội ăn bớt,thuận tiện đem mặt chôn vào gáy đối phương,giống như sắc quỷ đưa miệng sát vào,nói mớ: “Mỹ nhân thơm quá! Để cho anh hôn một cái!”

“Thiếu chủ,ngài nhận lầm người!” Lôi Đình Ngọc chỉ nhíu một chút lông mày,sửa đúng,vừa đưa hắn về phòng.

“Cô ầm ĩ quá,câm miệng để tôi hôn được rồi! Con gái ở trên giường không được nói.” Y Thanh Huyền không phân rõ là mộng hay thực căn bản nghe không vào,cố ý đem môi dán lên người Lôi Đình Ngọc,giống như sắc lang muốn trộm hương.

“Cậu nghe cho rõ! Tôi là Lôi Đình Ngọc!” Lôi Đình Ngọc bắt được tay hắn lên tiếng nhắc nhở.

“Cái gì?Lôi Đình Ngọc?” Vừa nghe nói như thế,Y Thanh Huyền làm như tỉnh táo nhanh chóng ngẩng đầu lên,mở ra cặp mắt tỉnh táo say lờ đờ,cẩn thận nhìn mặt.”Đừng gạt tôi,em làm sao là người không thú vị đó,đừng nói nhảm,để anh làm em sung sướng!”

Nhìn hai mắt Y Thanh Huyền gợn nước nhộn nhạo không ngừng truyền tin dụ dỗ,đôi môi xinh đẹp gợi lên góc độ khêu gợi phun ra hơi thở nồng đậm mùi rượu, kéo ra cà vạt ở cổ áo lộ ra da thịt tuyết trắng,trong mắt Lôi Đình Ngọc hiện tia đậm đặc giống như đang nén chuyện gì,nhưng trải qua thời gian huấn luyện dài,khiến y vẫn có thể gắng giữ tĩnh táo,đặt thân thể mềm mại lên mặt giường lớn, “Thiếu chủ,ngài say rồi!”

“Ai nói tôi say,tôi cho ngươi biết tôi còn có thể uống!” Y Thanh Huyền nằm hình chữ đại buông lỏng tay chân,trong miệng không ngừng lẩm bẩm kêu.

“Thiếu chủ,trước khi ngủ xin ngài cởi ra áo khoác! Như vậy ngủ không tốt.” Lôi Đình Ngọc duy trì tư thế bất động như núi nhìn hắn,sóng mắt bình tĩnh xẹt qua dịu dàng không dễ phát giác.
Bình Luận (0)
Comment