Tự Cẩm

Chương 107

Người kia mặc trên người y phục không chút nào thu hút, nhưng một cái đầu trọc lại như có thể phát sáng, trong nháy mắt lóa đến làm người ta trợn mắt há hốc mồm.

Tứ Hải thất thanh nói: “ Tứ Giới sư huynh!”

Người mà bộ đầu mang đến lại là một tên hòa thượng!

Bầu không khí trong nháy mắt cổ quái hẳn.

Tứ Hải bước nhanh qua định đỡ người dậy: “ Tứ Giới sư huynh, thế nào lại là ngươi? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Tăng nhân được xưng ‘Tứ Giới’ mặc cho người ta kéo ngồi dưới đất, không nói một lời.

“ Các ngươi mau thả người ra, đây nhất định là hiểu lầm!” Tứ Hải lớn tiếng nói.

Bộ đầu cũng không để ý tới Tứ Hải, nói với Huyện úy: “ Đại nhân, lúc thuộc hạ dẫn người tới, trong nhà Lưu Thắng có vết tích đánh nhau rất nhỏ, còn có vết máu.”

“ Ngoại trừ người này cũng không có ai khác?”

“ Vâng.”

Một người trẻ tuổi theo Lý chính ở lại nhịn không được xen vào nói: “ Trong nhà Lưu Thắng hẳn còn có một nha hoàn sai sử.”

Loại thị trấn như bọn họ, nếu nhà ai có nha hoàn sai sử cũng khá khó lường, cho nên người trẻ tuổi nhớ rất rõ ràng.

“ Thuộc hạ không có nhìn thấy nha hoàn sai sử, có điều có để lại hai huynh đệ vào trong thị trấn tìm kiếm mẫu thân Lưu Thắng mất tích, thuộc hạ mang theo người này về trước phục mệnh.”

Huyện úy nhìn về phía tăng nhân: “ Tứ Giới sư phụ tại sao lại xuất hiện ở trong nhà người chết?”

“ A Di Đà Phật.” Không chờ Tứ Giới mở miệng, Huyền Từ niệm to một tiếng Phật hiệu hấp dẫn tầm mắt mọi người, “ Tứ Giới là bần tăng phái đi.”

“ Sư thúc ——” Chúng tăng đồng loạt biến sắc.

Huyền Từ vẫn mặt không đổi sắc: “ Bần tăng thấy Lưu thí chủ chết yểu ở trong chùa, lo lắng mẫu thân hắn sẽ bị kẻ xấu làm hại, liền phái Tứ Giới qua đó mời bà ta đi theo. A Di Đà Phật, không nghĩ tới quả nhiên xảy ra chuyện, nếu không phải mấy vị sai gia đuổi tới, thì ngay cả Tứ Giới đều suýt nữa gặp độc thủ.”

Tứ Hải tính tình nóng nảy rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.

Trong chùa ai cũng biết Tứ Giới là đệ tử thân cận nhất của Huyền Từ sư thúc, vừa rồi thật làm hắn giật mình.

“Là như thế sao?” Nghe Huyền Từ nói xong, Huyện úy nhàn nhạt hỏi Tứ Giới.

Tứ Giới lúc này rốt cục ngẩng đầu lên, vậy mà lệ rơi đầy mặt: “Sư phụ, đệ tử phụ sự nhờ vả của Người rồi ——”

Khương Tự lẳng lặng nhìn hết thảy, lông mày cau lại.

Mà Huyện úy hiển nhiên bởi vì mẫu thân Lưu Thắng vắng mặt mà lâm vào một loại khốn cảnh nào đó, không nói một lời chắp tay đứng đó.

Tràng diện đột nhiên an tĩnh lại.

“ Triệu bộ đầu, ngươi mang theo tất cả lại dịch đi tìm người, vô luận là mẫu thân Lưu Thắng hay là nha hoàn sai sử, tìm được người nào lập tức mang về.”

“ Vâng.” Triệu bộ đầu lập tức mang theo mấy người rời đi, cũng không lâu lắm không ngờ lại trở lại, người còn chưa đến gần đã kích động hô, “ Đại nhân, người tìm được rồi!”

Huyện úy nhịn không được tiến lên mấy bước, thanh âm khó nén kích động: “ Mau dẫn tới!”

Triệu bộ đầu đi ở phía trước, đằng sau đi theo hai tên bộ khoái khiêng cái cáng, trên cáng nằm một vị phụ nhân tóc hoa râm, bên cạnh còn đi theo một tiểu nha hoàn sắc mặt hoảng sợ.

“ Bị thương?” Huyện úy bước nhanh đi đến trước mặt phụ nhân.

Phụ nhân hai mắt nhắm nghiền, mặt như giấy vàng, một bộ hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít.

Hai mắt Tứ Giới không chớp nhìn chằm chằm phụ nhân, khóe miệng lặng lẽ vểnh lên.

“ Bị thương ở chỗ nào? Làm sao nhanh như vậy đã tìm được người rồi?” Huyện úy hỏi.

Triệu bộ đầu trả lời: “ Bị thương ở vị trí ngực trái không đến một tấc. Thuộc hạ vừa đi ra cổng chùa, liền gặp một số người trên thị trấn khiêng vị đại nương này đi về hướng bên này. Nghe bọn họ nói vị đại nương này được một gương mặt lạ hoắc đưa đi y quán, cũng lưu lại không ít tiền bạc giao cho bọn họ mang người đến nơi này.”

Huyện úy ngắm nghía phụ nhân.

Vết thương thế này của phụ nhân vừa nhìn thì đã biết sắp không xong, cho dù không đưa tới đây lưu tại y quán trên trấn cũng khó có thể sống sót.

Nhưng người mấu chốt nhất không thể mở miệng, đằng sau làm sao bây giờ đây?

Úc Cẩn đột nhiên đi tới, Triệu bộ đầu thấy thế đưa tay cản lại.

Hắn dừng lại, đưa một cái bình sứ trắng cho Huyện úy.

“ Đây là ——”

Mấy người Úc Cẩn phong độ khí chất trác tuyệt, rõ ràng không phải người bình thường, trong lòng Huyện úy tuy có nghi hoặc, nhưng bởi vì bản án quan trọng nên không hỏi nhiều.

Huống chi đến cái tuổi như Huyện úy lại là quan lại chủ quản trị an, những chuyện đã gặp quá nhiều, càng hiểu vào tình huống này hỏi ra lai lịch của mấy người ngược lại bất lợi cho phá án, cho nên dứt khoát giả bộ hồ đồ.

Nhưng cái này không có nghĩa là hắn không coi trọng với mấy người Úc Cẩn.

“ Một loại thuốc điếu* mệnh, có thể khiến cho người trọng thương thanh tỉnh một thời gian.”

( * Điếu: Thu hồi, lấy lại. ở đây nghĩa là thuốc kéo dài mạng sống nhưng không cứu sống được)

“ Vậy sau đó ——”

“ Không có tác dụng phụ, nếu như người bị thương vốn đã không sai biệt lắm, đáng chết vẫn phải chết.”

Huyện úy: “......” Đây là con cái nhà ai, nói như vậy chưa bị ai đánh à?

Úc Cẩn đối mặt với phụ nhân hấp hối trên mặt không có bao nhiêu biểu tình, chỉ vuốt vuốt bình sứ trong tay hỏi Huyện úy: “ Đại nhân cần không? Nếu không cần, vậy ta thu lại.”

Bởi vì vụ án này ngay từ đầu liên lụy đến Khương Trạm, có thể tìm ra chân tướng rõ ràng tất nhiên là tốt, còn nếu cứ như vậy mà mơ mơ hồ hồ trôi qua, với bọn họ cũng không có quan hệ gì.

Úc Cẩn nghĩ thoáng, thái độ liền càng thêm tùy ý.

Ngược lại là Huyện úy sau khi xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng quyết định: “ Được, liền cho bà ấy dùng đi.”

“ Đại nhân, loại thuốc này không rõ lai lịch nếu để cho người dùng mà xảy ra chuyện, đó chính là tội lỗi.” Huyền Từ chắp tay trước ngực nhắc nhở.

Úc Cẩn gọn gàng mà linh hoạt thu bình sứ lại: “ Đại nhân cần phải suy nghĩ kỹ, vốn chuyện không liên quan đến ta, dù sao ta sẽ không gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào.”

Huyện úy nhíu mày suy nghĩ một chút, cuối cùng dứt khoát gật đầu: “ Cho bà ấy uống thuốc! Thương thế như vậy vốn đã hết cách xoay chuyển, bản quan cứu không được bà ấy, chí ít không thể để cho bà ấy và nhi tử bị ai hại chết cũng không biết đã mơ mơ hồ hồ ra đi.”

Một thủ hạ tiếp nhận bình sứ, lấy ra dược hoàn cho phụ nhân ăn vào.

Huyện úy nhân cơ hội hỏi nha hoàn theo tới: “ Chủ nhân của ngươi sao lại bị thương?”

Tiểu nha hoàn còn chưa hoàn hồn: “ Tiểu tỳ đang ở trong căn phòng nhỏ nấu nước, đột nhiên có người xông tới đâm một đao vào đại nương, sau đó lại xuất hiện một người đánh bại người đó rồi trói vào ghế, lúc ấy tiểu tỳ trốn ở bên trong không dám thở mạnh, người đến sau vẫn phát hiện ra tiểu tỳ, liền kêu tiểu tỳ dẫn đường đưa đại nương đi y quán......”

Tầm mắt mọi người lập tức rơi vào trên người Tứ Giới.

Sắc mặt Tứ Giới cực kỳ khó coi.

Sau khi hắn bị đánh bại thì hôn mê một hồi, lại không biết hết thảy đều bị tiểu nha hoàn nhìn ở trong mắt.

“ Đại nương tỉnh!”

Huyện úy tiến lên một bước kêu: “ Đại tẩu, tỉnh lại đi.”

Phụ nhân chậm rãi mở mắt.

Bà không có mở miệng, con mắt hơi đổi nhìn thấy hoàn cảnh lúc này hơi hơi mờ mịt.

Huyện úy cân nhắc một chút, chỉ sợ phụ nhân sẽ lập tức chống đỡ không nổi mà chết đi, vẫn quyết định ăn ngay nói thật: “ Đại tẩu, kẻ hèn Huyện úy Phú Hưng huyện, nơi này là chùa Linh Vụ ——”

Phụ nhân đột nhiên kích động lên: “ Có phải là Thắng Tử gây hoạ không?”

Vừa nhắc tới chùa Linh Vụ liền cho rằng nhi tử gây hoạ, phản ứng của phụ nhân càng thêm xác minh suy luận nào đó của Huyện úy.

“ Lưu Thắng hắn...... Hôm nay bị người vớt lên từ sau giếng chùa Linh Vụ, hắn bị người hại chết!” Huyện úy nói vô cùng nhanh, sợ phụ nhân nghe một nửa liền chết ngất mất, “ Đại tẩu, tẩu cần phải chịu đựng, hiện tại chỉ có tẩu mới có thể chỉ ra hung thủ hại chết nhi tử của tẩu!”

Phụ nhân nghe Huyện úy nói xong như bị sét đánh, hai mắt nhanh chóng chuyển động, rơi xuống một phương hướng sau đó dừng dừng lại dời đi, mờ mịt, chấn kinh, thống khổ đủ loại tâm tình rất phức tạp chợt lóe lên, cuối cùng dừng lại tại một chỗ.

Mọi người theo tầm mắt của bà nhìn lại.

Huyền Từ đứng ở nơi đó, mặt không biểu tình.
Bình Luận (0)
Comment