Tự Cẩm

Chương 118

Úc Cẩn cười đẩy cửa rời đi, Khương Tự ngồi xuống giường, lau lau mặt.

Mất mặt!

Đều là tên hỗn đản kia, gắp đồ ăn cho nàng thì cứ gắp đồ ăn đi, êm đẹp chớp mắt làm gì? Hại nàng suy nghĩ nhiều.

Bóng đêm dần đến, Khương Tự thu thập thỏa đáng, ngẩng đầu hỏi A Man: “ Thế nào?”

“ So với lần ngài ở trong xe ngựa còn giống hơn cơ.” A Man lấy ra mũ có rèm, hưng phấn hỏi, “ Cô nương, chúng ta lúc nào xuất phát á?”

Khương Tự nhìn thoáng qua đồng hồ nước, cầm lấy mũ có rèm nói: “ Ngươi lưu lại đi, hai người là đủ rồi.”

A Man chỉ cảm thấy tim đau xót.

Quả nhiên bị bỏ lại!

Cửa nhẹ nhàng gõ vang, A Man đứng bất động.

“Đi mở cửa đi.”

Tiểu nha hoàn thở phì phì đi qua kéo cửa ra, hung hăng khoét người ngoài cửa một chút, quay đầu bước đi.

Khương Tự đội xong mũ có rèm rồi đi ra.

Úc Cẩn chỉ chỉ mũ có rèm: “Vướng víu còn đáng chú ý, không bằng không mang theo.”

Khương Tự lắc đầu: “ Không mang theo, nói không chừng sẽ có người bắt ta đổi bạc.”

Úc Cẩn hiếm khi lộ ra thần sắc hoang mang.

Khương Tự vươn tay nhấc mạng che mặt lên, lộ ra một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Úc Cẩn nhíu mày: “ Sao lại làm xấu đi?”

Khóe miệng Khương Tự giật giật: “ Như vậy có bảy tám phần giống với Trì cô nương.”

Úc Cẩn sờ sờ mũi, giơ tay thay Khương Tự thả mạng che mặt xuống: “Đi thôi.”

Nguyệt hắc phong cao, Úc Cẩn quen đường quen lối, mang theo Khương Tự thẳng đến Trì phủ.

Ở trên trấn nhỏ này Trì phủ có vẻ thực khí phái, ngói xanh tường xám, trước đèn lồng đỏ chót viết hoa chữ ‘Trì’ theo gió nhẹ nhàng lắc lư.

Loại tòa nhà này không giống như nhà đậu hũ Tây Thi dễ dàng tiến vào như vậy.

Khương Tự nhìn Úc Cẩn một chút.

“Đừng nóng vội, đi theo ta.”

Úc Cẩn mang theo Khương Tự vòng đến sau tường viện, nơi đó là một cái hẻm nhỏ không người, bởi vì không có ánh trăng nên có vẻ thanh lãnh âm trầm.

Úc Cẩn lui về sau mấy bước, gia tốc chạy nhanh, tung người nhảy lên đầu tường, sau đó xoay người vươn tay.

Khương Tự do dự một cái chớp mắt, vươn tay ra.

Bàn tay to khô ráo ấm áp nắm chặt nàng, hơi dùng sức, lúc nàng hoàn hồn thì đã đứng trên đầu tường rồi.

Còn chưa đứng vững Úc Cẩn đã ôm lấy eo nàng, bởi vì tới gần, thanh âm như gõ vào trong lòng: “ Đừng lên tiếng, ta mang nàng xuống dưới.”

Từ đầu tường cao cao nhảy xuống, nháy mắt ấy một chút khủng hoảng Khương Tự cũng không có, chỉ có khí tức quen thuộc của đối phương quanh quẩn ở chóp mũi.

Đó là hương vị nàng vừa quen thuộc cũng vừa yêu ở kiếp trước.

Lòng Khương Tự bỗng nhiên rối loạn, trong đầu một mảnh mờ mịt.

Đời này nàng thật sự có thể vứt bỏ khối thuốc cao da chó này sao?

“ Đang nghĩ cái gì?” Úc Cẩn thấp giọng hỏi.

Khương Tự hoàn hồn: “ Không có gì, tìm ra nơi Trì lão gia nghỉ ở rồi sao?”

“ Đang nghỉ ngơi ở thư phòng tiền viện.” Úc Cẩn kéo Khương Tự đi về phía thư phòng, bỗng nhiên tiếng chó sủa vang lên, theo sát đó chính là tiếng chửi rủa.

“ Bà nó, từ khi lão gia buông lời nói tìm được cô nương tất có thâm tạ, tới cửa không phải lừa đảo chính là mao tặc, chưa từng được một giấc ngủ ngon!”

“ Được rồi, đừng oán trách, trước tiên đánh cho tiểu tặc một trận ra ngoài rồi lại nói.”

Khương Tự nhìn về phía Úc Cẩn.

Bị phát hiện?

Úc Cẩn lắc đầu, ra hiệu đừng hốt hoảng.

Hai người trốn ở sau hoa mộc, rất nhanh liền nhìn thấy mấy gia đinh đuổi theo mấy con chó dữ chạy về một cái phương hướng.

Đúng lúc này, một con chó dữ chạy ở cuối cùng đột nhiên ngoặt một cái chạy về hướng nơi hai người Khương Tự đang ẩn thân.

Không chờ Khương Tự có động tác, đầu ngón tay Úc Cẩn khẽ búng, một hòn đá nhỏ chẳng biết bị hắn nắm ở trong tay lúc nào bay ra ngoài, đánh vào giữa hai mắt của chó dữ.

Chó dữ lắc lư, ngã bịch xuống.

Những gia đinh kia vội vàng đi bắt tặc, cũng không lưu ý đến nơi này.

“Đi.” Úc Cẩn nắm chặt cổ tay Khương Tự, kéo nàng vòng đến phía trước cửa sổ thư phòng.

Cửa sổ mở rộng, trong phòng không có để đèn đêm, tối như mực nhìn không rõ tình hình bên trong.

Úc Cẩn lặng yên không một tiếng động nhảy vào trước, rồi lại đón Khương Tự vào, đợi hai mắt thích ứng hắc ám, liền thấy chỗ vách tường bên phải có một cái giường thấp, phía trên nằm một người.

Người kia nghiêng người không nhúc nhích, tựa như ngủ say.

Úc Cẩn nghiêng tai nghe ngóng, thần sắc khẽ biến, kéo Khương Tự trốn đến sau một hàng giá sách.

Giá sách rất cao, trong ngăn chứa đan xen nhau đặt đầy sách, thoạt nhìn còn khí phái hơn rất nhiều so với thư phòng của uyên bác chi sĩ.

Nghe nói đây cũng là lệ cũ của rất nhiều hộ thương gia, mặc dù không đọc sách, lại phải có một gian thư phòng lớn, bày đầy tranh chữ điển tịch.

Khương Tự bị hành động đột nhiên xuất hiện của Úc Cẩn làm cho hơi hoang mang, dứt khoát gỡ xuống mũ có rèm, im ắng hỏi: “ Sao vậy?”

Úc Cẩn cầm lấy tay Khương Tự, ở trong lòng bàn tay nàng viết xuống hai chữ: Không ngủ.

Khương Tự xuyên thấu qua khe hở giữa sách nhìn vào  bên trong.

Cũng không lâu lắm người trên giường thấp trở mình, bỗng nhiên ngồi dậy.

Bởi vì đã thích ứng với tia sáng, nên Khương Tự lờ mờ có thể thấy rõ bộ dáng của người nọ.

Đó là một nam tử trung niên chừng bốn mươi tuổi, dáng người hơi mập, lúc đầu có tướng mạo mặt mũi hiền lành hiện tại nhìn uể oải tiều tụy, hiển nhiên đang phải chịu thống khổ.

Nam tử trung niên mang giày đi đến trước bàn sách, cũng không cầm đèn, cứ ngồi thẫn thờ như vậy, sau một hồi phát ra một tiéng thở dài: “Kiều Kiều, con ở đâu vậy, cha rất lo lắng cho con......”

Có lẽ bởi vì đêm dài không người, người nam nhân chịu đủ tra tấn khi ái nữ mất tích kiềm chế quá lâu, thế mà bắt đầu rơi lệ.

Trong thư phòng yên tĩnh hắc ám vang lên tiếng nức nở đè nén.

Khương Tự cùng Úc Cẩn liếc nhau.

Úc Cẩn ở trong lòng bàn tay nàng nhanh chóng viết: “Hành động sao?”

Khương Tự không có trả lời, tay xuôi ở bên người lặng lẽ mở ra, huỳnh quang yếu ớt sát mặt đất bay về phía Trì lão gia.

Lúc này nàng mới nhẹ nhàng gật đầu.

“ Chờ chút.” Úc Cẩn nhanh chóng viết hai chữ ở trong lòng bàn tay nàng, lặng lẽ hướng bệ cửa sổ mà đi.

Trên bệ cửa sổ đặt ngọn nến, dưới gốc ngọn nến cháy đến chỉ còn một nửa tích đầy giọt nến.

Trì lão gia ngồi đưa lưng về phía bệ cửa sổ, bị Huyễn Huỳnh mê hoặc nên tạm thời nhìn không ra dị thường.

Lúc này, trong phòng đột nhiên sáng ngời.

Trì lão gia đang đắm chìm ở trong bi thống, suy nghĩ hơi chết lặng, một hồi lâu mới phản ứng được, bỗng nhiên quay người.

Sau lưng không có một ai, chỉ có ánh lửa của ngọn nến trong giá nến đang nhảy nhót.

Ánh nến yếu ớt, lại đem thần sắc kinh ngạc của Trì lão gia chiếu đến rõ ràng.

Cửa cọt kẹt một tiếng mở ra, ở trong màn đêm yên tĩnh có vẻ cực kì rõ ràng, rơi xuống trong tai Trì lão gia lại có loại cảm giác chói tai.

“Ai ở bên ngoài?” Trì lão gia sải bước đi tới cửa, nhìn ra ngoài.

Bên ngoài trống rỗng, dưới gió đêm lá chuối tây nhẹ nhàng lắc lư.

Chỗ xa hơn là ánh đèn không ngừng di động, Trì lão gia biết đó là người làm trong phủ xách theo đèn lồng bắt tặc.

Nơi này của hắn là an toàn, có gia đinh tuần tra ban đêm cùng mấy con chó trông cửa, những tiểu mao tặc vì một trăm lượng bạc liền bí quá hoá liều chung quy chẳng làm được gì.

“Thế nào?” Úc Cẩn từ cửa ra ngoài châm đèn lại cấp tốc từ cửa sổ tiến vào hướng Khương Tự tranh công.

Khương Tự nhấp môi, đến cùng không muốn che giấu lương tâm, lại sợ nam nhân đang vẫy đuôi trước mắt lên trời, vội vàng viết xuống lòng bàn tay hắn hai chữ: Tạm được.

Trì lão gia không có bất kỳ phát hiện nào quay người trở về phòng, đột nhiên dừng lại.

Ngay bên bàn đọc sách mà hắn vừa mới ngồi, lại có một thiếu nữ đang đưa lưng về phía hắn, dưới ánh nến chiếu ra thân ảnh tinh tế của nàng.

~~~~~ Ta cảm thấy bản thân edit thật là khô khan ~~~~~
Bình Luận (0)
Comment