Tự Cẩm

Chương 130

Khủng hoảng cực độ đánh tới, Khương Bội nhịn không được lui lại.

Nàng không biết hoảng cái gì, chính là Khương Thiến trước mắt lại khiến cho nàng cảm  thấy đáy lòng phát lạnh.

“ Trong phủ rối ren như vậy, sẽ không quấy rầy Nhị tỷ lo liệu gia sự nữa, ta mang bọn muội muội hồi phủ trước.” Khương Tiếu hợp thời lên tiếng.

Ánh mắt thâm trầm của Khương Thiến khôi phục bình thường.

Kế tiếp nên làm cái gì nàng còn phải thương lượng với phụ mẫu nhà mẹ đẻ, hiện tại không thể loạn.

“ Hôm nay hù đến bọn muội muội rồi.” Khương Thiến chậm rãi đỏ vành mắt, một bộ dạng chịu đủ đả kích lại ráng chống đỡ, nào còn có âm lãnh vừa rồi.

Thấy Khương Thiến không có ngăn cản, Khương Tiếu lặng lẽ thở ra, tay vẫn luôn lôi kéo Khương Tự không thả: “ Nhị tỷ cũng phải bảo trọng, không cần tiễn chúng ta.”

Nàng thật sợ Khương Thiến chó cùng rứt giậu, lấy Tứ muội trút giận.

“ Bọn muội muội đi thong thả, quay đầu ta lại cho bọn muội muội an ủi.”

Khương Bội không khỏi run rẩy.

Nàng mới không cần an ủi, Hầu phủ thật là đáng sợ, nàng không bao giờ muốn đến đây nữa!

Trên đường trở về trong xe ngựa yên lặng, không ai nguyện ý nhiều lời, bầu không khí trầm mặc ngưng trọng vẫn tiếp tục cho đến khi về đến phủ.

“ Tam tỷ, chúng ta có cần đi bẩm báo việc này với tổ mẫu không?” Khương Lệ chưa từng thích nổi bật phá vỡ trầm mặc.

Nàng cho tới bây giờ chưa từng gặp qua sự tình khủng bố như vậy, đến bây giờ hoàn toàn không biết làm thế nào cho phải.

“ Đương nhiên phải bẩm báo, chuyện như vậy làm sao giấu được.” Khương Tiếu mấp máy môi.

Nàng có thể tưởng tượng Bá phủ sẽ bởi vì biến cố của Trường Hưng Hầu phủ mà nhấc lên sóng gió như thế nào, chẳng qua ——

Thì tính sao chứ, súc sinh mơ ước Tứ muội xong đời, thật sự là đại khoái nhân tâm!

Dù sao phụ thân nàng là con thứ, Bá phủ vinh quang hay là đen đủi, kỳ thật đối với nhà bọn họ không có bao nhiêu ảnh hưởng.

Trong Từ Tâm Đường, từ sáng sớm mí mắt của Phùng lão phu nhân đã nhảy dồn dập, trải qua một lần con mắt bỗng nhiên mù, lão thái thái phá lệ để ý, vội vàng bảo Nhị thái thái Tiêu thị mời thái y đến xem.

Cứ việc thái y khẳng định không đáng ngại, Phùng lão phu nhân vẫn tâm tình không tốt, Nhị thái thái Tiêu thị cùng tam thái thái Quách thị không thể không thành thành thật thật bồi bà nói chuyện.

“ Lão phu nhân, mấy vị cô nương trở về phủ, đến cho ngài thỉnh an.”

Phùng lão phu nhân xoa xoa  huyệt Thái Dương, không nhịn được nói: “ Kêu bọn nó nghỉ ngơi đi.”

Tiểu cô nương trẻ tuổi hôm nay đi nhà này tham gia ngắm hoa yến, ngày mai đến chỗ nào đó du ngoạn, làm sao biết người cao tuổi chịu tội ra sao.

Thời điểm tâm tình không tốt, Phùng lão phu nhân càng thêm không kiên nhẫn khi nhìn thấy mấy đứa cháu gái như hoa như ngọc ấy.

Đại nha hoàn A Phúc ra ngoài không lâu lại trở lại: “ Lão phu nhân, mấy vị cô nương nói có chuyện quan trọng bẩm báo.”

Còn chưa chờ Phùng lão phu nhân có phản ứng, Tiêu thị liền nhướng nhướng mày.

Hôm nay mấy cô nương đi Hầu phủ ngắm hoa, trở về liền nói có chuyện quan trọng bẩm báo, trực giác không phải chuyện tốt.

“ Cho bọn nó tiến vào.”

Không bao lâu mấy người Khương Tự đi tới, Phùng lão phu nhân hé mắt nhìn lên không khỏi ngồi thẳng thân thể.

Nhìn thấy mấy người sắc mặt tái nhợt, chỉ sợ lại ra chuyện gì không hay rồi.

“Chuyện gì xảy ra?”

Khương Tiếu dẫn đầu quỳ xuống: “Tổ mẫu, Hầu phủ xảy ra chuyện rồi.”

“ Chuyện gì?” Tiêu thị bật dậy, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Khương Tiếu.

Con ranh này nếu nói năng bậy bạ, về sau sẽ có lúc có trừng trị nó!

Khương Tiếu lúc này cũng không sợ Tiêu thị, nhanh mồm nhanh miệng nói: “ Thuận Thiên phủ Doãn từ trong hoa viên Hầu phủ đào ra mười cỗ nữ thi, mang Trường Hưng Hầu thế tử đi rồi......”

“Cái gì?” Tiêu thị vội vàng đỡ lấy thành ghế mới không ngã quỵ.

Phùng lão phu nhân rung tay làm đổ chén trà, nước trà theo góc bàn trôi xuống dưới, nhưng lúc này ngay cả bọn nha hoàn cũng không dám tiến lên lau chùi, gắt gao cúi đầu giảm xuống cảm giác tồn tại.

“ Nói rõ ràng từ đầu tới đuôi cho ta nghe!” Phùng lão phu nhân hơi hoãn lại, vỗ mạnh bàn một cái.

Khương Tiếu mồm miệng lanh lợi nói lại sự tình chân tướng một lần, cuối cùng nói: “ Chứng cứ vô cùng xác thực, lúc chúng con rời đi những thi thể này còn đang ở trong hoa viên Hầu phủ chưa có mang đi......”

Phùng lão phu nhân mặt trầm như nước, tay dùng sức nắm lấy tay vịn ghế, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.

“ Thiến Nhi đâu, Nhị tỷ các ngươi thế nào rồi?” Tiêu thị mặc dù quản gia nhiều năm, nhưng gặp gỡ sự tình kinh thiên động địa như vậy sớm đã rối loạn tâm thần, bối rối hỏi.

“ Nhị tỷ trước mắt còn tốt, hẳn là đang thu thập tàn cuộc đi, Trường Hưng Hầu phu nhân thì đã hôn mê.”

“ Trời ơi, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy!” Tiêu thị đặt mông ngã về trên ghế, trong lòng chỉ có một cái ý niệm trong đầu: Nữ nhi thảm rồi.

Phùng lão phu nhân sắc mặt tuy khó nhìn, lúc này rốt cuộc vẫn thong thả lấy lại sức, lập tức phân phó hạ nhân đi gọi hết ba huynh đệ Khương An Thành về nhà thương nghị đại sự.

Việc này không phải mấy người Khương Tự có thể tham dự, liền rời khỏi cửa lớn Từ Tâm Đường, Khương Tự chuẩn bị trở về Hải Đường Cư, bị Khương Tiếu kéo lại: “Tứ muội, ta muốn đi chỗ muội ngồi một lát.”

Khương Tự đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cười nói: “Tam tỷ đi theo ta đi.”

Khương Bội há to miệng.

Nàng hiện tại vừa kinh vừa sợ, sắp nghẹn đến chết rồi, nàng cũng muốn đi ngồi một chút.

Thế nhưng nghĩ đến quan hệ với Khương Tự, Khương Bội phiền muộn thở dài, đành phải trông mong nhìn hai người rời đi.

Trở lại Hải Đường Cư, Khương Tiếu rót một chén trà ực ực hết mấy ngụm, vuốt ngực nói: “ Thật sự là kinh tâm động phách, tim ta đến bây giờ vẫn còn đập như trống đây.”

Khương Tự cười: “ Ta thấy hôm nay Tam tỷ biểu hiện rất tốt.”

“ Đều là giả vờ.” Khương Tiếu khoát khoát tay, trầm mặc một chút hỏi, “ Muội nói Khương Thiến sẽ làm sao?”

Lúc này, Khương Tiếu đã không muốn dùng ‘ Nhị tỷ ’ để xưng hô Khương Thiến nữa.

Nàng cũng không ngốc, nếu Khương Thiến đã giúp đỡ Trường Hưng Hầu thế tử tính kế thân đường muội, thì sao biết được những cô nương đã chết kia không có Khương Thiến tham dự trong đó?

Đương nhiên, vì thanh danh Bá phủ mà nghĩ, nàng chắc chắn sẽ không nói lung tung, lại không ngăn được nàng từ đây sẽ kính nhi viễn chi* với Khương Thiến.

( * Vẫn kính trọng đấy nhưng cần xa lánh)

Khương Tự trả lời lại làm cho Khương Tiếu tấm tắc không thôi: “ Nàng ta có lẽ sẽ về Bá phủ.”

“ Có ý tứ gì?”

“ Vì tận lực giảm xuống ảnh hưởng của việc này đối với Bá phủ, tỷ đoán sau khi tổ mẫu thương lượng với mấy người Nhị thúc sẽ làm như thế nào?”

Khương Tiếu lập tức hiểu được: “ Hòa li! Dù sao Khương Thiến còn chưa có con, gặp được dạng người như Trường Hưng Hầu thế tử hòa li hoàn toàn vẫn nói được, thậm chí nghĩa tuyệt cũng có khả năng.”

Nói đến đây, Khương Tiếu thở dài: “Thực đáng ghét!”

Nghĩ đến phải ở cùng một phủ với loại tỷ muội tâm địa này, toàn thân nàng liền không được tự nhiên.

“ Không có gì, nàng ta ở Hầu phủ là thế tử phu nhân tôn quý vẫn không thể làm gì chúng ta, trở lại Bá phủ ở lâu dài lại có thể thế nào?” Khương Tự thản nhiên nói.

Khương Tiếu nháy mắt mấy cái: “Tứ muội, muội có việc giấu diếm ta.”

“Cái gì?”

“Thành thật khai báo, chuyện con chó kia là thế nào?”

“ Hả?” Khương Tự giả bộ hồ đồ.

Khương Tiếu giọng mang hưng phấn: “ Lần kia trên đường từ Trường Hưng Hầu phủ trở về con chó lớn kia đảo loạn Quý Sùng Dịch đón dâu, lúc này lại đào ra thi thể trong hoa viên Hầu phủ, nó khẳng định quen biết muội!”

Khương Tự cắn chết không thừa nhận:” Không có đâu, có lẽ không phải một con chó đâu.”

Khương Tiếu duỗi tay nhéo nhéo gương mặt Khương Tự: “Muội cho là ta ngốc? Con chó thông minh lanh trí, uy phong lẫm lẫm như thế vạn người không được một, làm sao có thể có hai chứ? Ai, cũng không biết ai là chủ nhân của nó nữa.”

Mà lúc này, trong một tòa trạch viện ở chỗ sâu của hẻm Tước Tử tĩnh mịch, Úc Cẩn vuốt vuốt đầu Nhị Ngưu, khen ngợi nói: “Làm rất tốt, thưởng một chậu thịt xương.”

Nếu có thể đem A Tự tới, vậy thì càng tốt hơn.
Bình Luận (0)
Comment