Tự Cẩm

Chương 147

Phòng trống của Tông Nhân phủ mặc dù được xem như một loại nhà tù hình thức cao cấp nào đó, nhưng giam trong đó chính là các hoàng tử, đương nhiên sẽ không giống như những nhà tù chân chính.

Có thể nói ngoại trừ không có tự do ra, thì sinh hoạt hàng ngày của các hoàng tử không khác gì mấy với ở Vương phủ, đương nhiên bởi vì Hoàng Thượng trách phạt, nên ba ngày này chỉ có thể dùng rau quả lấp bao tử.

Lúc các hoàng tử đi ra ngoài, chân cẳng từng người như nhũn ra, sắc mặt trắng bệch.

Không ăn thịt không có tí sức lực nào mà!

Bọn hắn vừa ra tới một đám người liền vây lại.

Đã cưới Vương phi, lúc này đều là các tức phụ tới đón, chưa cưới vợ như Lục hoàng tử cùng Bát hoàng tử, mẫu phi cũng đã sớm phái tâm phúc đến chờ, chỉ sợ nhi tử bị ủy khuất.

Trong lúc nhất thời bên ngoài Tông Nhân phủ khóc sướt mướt, vô cùng náo nhiệt.

Long Đán âm thầm thở dài, túm Lãnh Ảnh một chút: “Đi, chúng ta cũng đi đón chủ tử!”

Sớm biết thế đã mang Nhị Ngưu tới, đem hạ thấp toàn bộ đám nữ nhân này đi!

Long Đán và Lãnh Ảnh mới đi mấy bước, liền có người trước một bước đi đến trước mặt Úc Cẩn, sau khi hành lễ xong thì cười nói: “ Điện hạ, nương nương mời ngài đi một chuyến.”

Úc Cẩn cười cười, hời hợt nói: “ Hiện tại có nhiều bất tiện, ta phải trở về tắm rửa thay quần áo, ăn cơm đi ngủ.”

Nội thị đến mời Úc Cẩn chính là trong cung Hiền Phi ra.

Úc Cẩn chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Hắn hồi kinh đã một thời gian, nhưng vị mẫu phi không biết tướng mạo kia cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới muốn gặp hắn, thậm chí vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của hắn cũng không thấy bất kỳ bày tỏ gì, hiện tại hắn được phong Vương liền mời hắn vào cung gặp nhau, có phải là quá vội vàng không thể chờ nổi rồi hay không?

Úc Cẩn nhớ tới điều này, ngay cả cảm xúc tức giận đều chẳng muốn có.

Với hắn mà nói, hoàng cung là một địa phương xa lạ, mà vị mẫu phi ở bên trong kia cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.

‘Mẫu phi’ chỉ là một cái xưng hô, không có bất kỳ ý nghĩa gì khác.

Mắt thấy Úc Cẩn nhanh chân đi về phía hai người Long Đán cùng Lãnh Ảnh, nội thị đuổi theo ở phía sau: “ Điện hạ, nương nương vẫn chờ ngài đó ——”

Vừa kêu như thế, người ở trước cửa sôi nổi ghé mắt.

Nội thị người thấp chân ngắn, trơ mắt nhìn Úc Cẩn mang theo hai tên thị vệ tiêu sái rời đi, chỉ có thể dậm chân thở dài, cúi đầu rũ não hồi cung phục mệnh.

Trên xe ngựa Lỗ vương phủ, Lỗ vương phi đầu tiên là nhìn xem Ngũ hoàng tử có gì đáng ngại không, sau đó cả giận nói: “ Cái tên Thất hoàng tử đáng giết ngàn đao đó, làm sao cố tình lại đập đầu vương gia chớ......”

Ngũ hoàng tử chột dạ lại phiền muộn, lạnh lùng nói: “ Đừng có đề cập tới hắn, nhắc đến liền phiền lòng!”

Lão Thất giống như chó dại cắn người lung tung chỉ có thể trách hắn không may, nếu như chuyện hắn nhớ thương Tứ cô nương Đông Bình Bá phủ bị con cọp cái này biết, lại làm một trận ầm ĩ cho coi.

Lỗ vương phi nghĩ đến Ngũ hoàng tử xui xẻo thức thời không đề cập nữa, ngược lại hỏi: “ Vương gia, phụ hoàng tại sao lại phong Thất hoàng tử là Vương?”

“ Ta làm sao biết!”

Trên xe ngựa của các phủ, có câu hỏi này không chỉ một mình Lỗ vương phi, mà người bị hỏi lại không có một ai có thể đưa ra đáp án.

“ Nàng không cần quản Thất đệ tại sao lại được phong Vương, Thánh tâm khó dò, phụ hoàng có ý nghĩ của phụ hoàng. Ta và Thất đệ là ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, hắn sẽ nhanh chóng có phủ đệ của mình, đến lúc đó nàng làm tẩu tử phải quan tâm nhiều một chút, đến tương lai hắn cưới chính phi, tận lực giao hảo.” Trong xe ngựa bề ngoài điệu thấp bên trong trang trí đến vô cùng thoải mái, Tứ hoàng tử nói với Tề vương phi.

Diện mạo của Tề vương phi chỉ là thường thường, thắng ở khí chất đoan trang, nghe vậy gật đầu cười nói: “ Vương gia cứ yên tâm đi, quay đầu thiếp liền phân phó người mang ít thuốc bổ đến chỗ Thất đệ. Chờ Yến Vương phủ sửa chữa tốt, lại đem hai gốc Hồng San Hô cao nửa trượng ở trong khố phòng nhà ta đưa qua làm hạ lễ.”

Tứ hoàng tử nghe vậy khá là đau lòng.

Hai gốc Hồng San Hô cao nửa trượng kia chính là đồ tốt, hắn nhìn cũng thật hiếm có, có điều ngại là đồ cưới của Vương phi nên không tiện nói gì, không nghĩ tới Vương phi của hắn ngược lại khá hào phóng.

Tuy nhiên cái này cũng đúng hợp tâm ý Tứ hoàng tử.

Úc Cẩn mặc dù quấy nhiễu khánh sinh yến mà hắn tổ chức, nhưng lại được phong Vương, khiến trên dưới triều chính nghị luận ầm ĩ, không nắm chắc được ý tứ của Hoàng Thượng.

Theo Tứ hoàng tử thấy thì, vô luận Cảnh Minh Đế nghĩ như thế nào, Úc Cẩn được chỗ tốt là thực sự, hắn biểu hiện ra huynh trưởng hữu ái tuyệt đối không sai.

“ Ủy khuất nàng, chờ sau này...... Có đồ gì tốt ta đều tìm về cho nàng......” Tứ hoàng tử nắm chặt tay Tề vương phi, có ý riêng nói.

Tề vương phi mím môi cười, mềm mại như thuận dựa vào đầu vai Tứ hoàng tử: “ Thiếp không quan tâm đồ tốt gì cả, vương gia có lòng này là đủ rồi.”

Dã tâm của Vương gia nàng đương nhiên biết rõ, thân là thê tử của một hoàng tử có dã tâm, nên làm như thế nào nàng đương nhiên biết.

Nếu Vương gia đời này chỉ làm một vị Vương gia nhàn tản, những đồ cưới đó của nàng tự nhiên là tùy tâm ý sử dụng, thế nhưng vương gia muốn chính là vị trí kia, vậy nàng đương nhiên phải thay Vương gia chuẩn bị tốt quan hệ.

Luận gia thế, nàng không kém hơn Thái Tử Phi, vị trí hoàng hậu kia dựa vào cái gì Thái Tử Phi có thể ngồi, mà nàng thì không thể?

Nhìn sườn mặt bình thường của Tề vương phi, trong lòng Tứ hoàng tử khe khẽ thở dài.

Vương phi đúng là một sự giúp đỡ lớn cho hắn, nề hà diện mạo lại quá bình thường......

Ngẫm lại Ngũ đệ thật đúng là thân ở trong phúc mà không biết phúc, có một Vương phi mỹ mạo như hoa, thế mà còn đánh chủ ý lên Tứ cô nương Đông Bình Bá phủ.

Cũng không biết Tứ cô nương Đông Bình Bá phủ đến tột cùng là một mỹ nhân nhi như thế nào? Tứ hoàng tử mơ hồ sinh ra một phần hiếu kì.

“ Vương gia, ngài mệt rồi?”  Tề vương phi phát giác Tứ hoàng tử thất thần, hỏi.

Tứ hoàng Tử cười cười: “ Không có việc gì, trước tiến cung thỉnh an mẫu phi đi, cũng để cho mẫu phi yên tâm.”

Vợ chồng Tề vương trực tiếp đi hướng hoàng cung, nội thị từ trong cung Hiền Phi ra trở về phục mệnh trước một bước.

Hiền Phi tức giận đến xanh mặt: “ Hắn vậy mà dùng lý do trở về tắm rửa đi ngủ cự tuyệt tiến cung gặp ta, trong mắt của hắn đến tột cùng còn có mẫu phi ta hay không!”

Cái đồ hỗn trướng, kiếm cớ đều kiếm đến tạm bợ như thế, có thể thấy được là đồ bất hiếu.

“ Nương nương bớt giận, Thất điện hạ chưa từng sinh sống ở trong cung, trên quy củ khó tránh khỏi kém một chút.” Ma ma tâm phúc khuyên nhủ.

Lúc này cung tỳ tiến đến bẩm báo: “ Nương nương, Tề vương gia cùng Vương phi đến thỉnh an ngài.”

Nghe nói Tứ hoàng tử tới, Hiền Phi hòa hoãn sắc mặt, vội nói: “ Nhanh để bọn nó vào.”

Rốt cuộc vẫn là lão Tứ tri kỷ, không uổng công một tấm lòng từ mẫu của bà.

Trên đường về hẻm Tước Tử, Úc Cẩn hỏi Long Đán: “ Ta không ở nhà hai ngày, có chuyện gì không?”

“Không có việc gì nha.” Đón được chủ tử trong lòng cao hứng, Long Đán nổi lên tâm tư đùa giỡn.

“ Hử?” Mặt Úc Cẩn trầm xuống.

Tiểu tử này không phải thiếu ăn đòn chứ, biết rõ hắn muốn hỏi điều gì còn giả bộ ngớ ngẩn.

Da đầu Long Đán tê rần, vội nói: “ Khương cô nương mỗi ngày đều tới cho Nhị Ngưu ăn đó.”

Bước chân Úc Cẩn dừng lại.

“ Chủ tử, sao vậy?”

“Mỗi ngày đều đến?” Úc Cẩn cơ hồ là gằn từng chữ hỏi ra.

“ Phải nha.” Long Đán gật đầu.

Có vấn đề gì sao?

“ Khốn nạn!” Úc Cẩn trầm thấp mắng một tiếng, sải bước liền đuổi về nhà.

Hắn vậy mà bỏ qua nhiều cơ hội được gặp A Tự như thế, quả thực muốn giết người!

Vội vàng đuổi tới cửa nhà, nhìn thấy cây táo xiêu vẹo cổ uể oải phơi nắng, Úc Cẩn dừng lại: “ Nàng mỗi ngày lúc nào thì đến? Hai ngày ta không ở nhà ngươi nói thế nào với nàng?”

“ Lúc này Khương cô nương hẳn là đã đến rồi.” Long Đán cười hắc hắc, “ Tiểu nhân nói với Khương cô nương là ngài đắc tội với người ta phải ngồi đại lao, khả năng chịu khổ rồi.”

Á?

Úc Cẩn nghe xong linh quang lóe lên, lấy ra chủy thủ cắt y phục mấy đường, lại mắt không chớp cho cánh tay một đao, máu chảy ra quẹt trên người trên mặt một vòng, dựa vào Long Đán yếu ớt nói: “Dìu ta đi vào ——”
Bình Luận (0)
Comment