Tự Cẩm

Chương 161

Nha hoàn mở miệng là một trong bốn đại nha hoàn - Hạ Vũ, thái độ của Chân Thế Thành làm cho nàng ta lấy dũng khí nói: " Buổi trưa hôm trước tiểu tỳ vào nhà hầu hạ phu nhân, ngoài ý muốn phát hiện đôi mắt Thu Lộ hồng hồng, dường như vừa mới khóc xong......"

" Nói như vậy, không lẽ Bá phu nhân từng răn dạy Thu Lộ?" Chân Thế Thành suy đoán nói.

" Không có khả năng!" Tạ Thanh Yểu có chút kích động, " Nương ta đối xử với mấy người bọn họ từ trước đến nay hiền lành, ta chưa từng thấy nương ta nổi giận với bọn họ bao giờ!"

Nghe Tạ Thanh Yểu nói vậy, Hạ Vũ vội vàng cúi đầu xuống không dám lên tiếng nữa.

Chân Thế Thành có chút bất đắc dĩ: " Tạ cô nương, lúc bản quan tra hỏi ngươi tốt nhất đừng ngắt lời. Tâm tình của ngươi sẽ ảnh hưởng các nàng, trước mắt không có gì quan trọng hơn tra ra chân tướng, ngươi nói phải không?"

Tạ Thanh Yểu cắn cắn môi, vành mắt dần dần đỏ lên.

Nương nàng chết thảm như vậy, còn rất có thể sẽ phải gánh thanh danh khắt khe, nàng làm sao không giận? Có điều Chân đại nhân nói đúng, chân tướng mới là trọng yếu nhất. Chỉ có chân tướng mới có thể kết thúc suy đoán lung tung của người ngoài với mẫu thân.

" Hạ Vũ, ngươi cho rằng Bá phu nhân sẽ răn dạy Thu Lộ sao?" Chân Thế Thành hỏi lần nữa.

Hạ Vũ do dự.

Chân Thế Thành liếc nhìn Tạ Thanh Yểu một cái.

Tạ Thanh Yểu hiểu ý, ấm giọng nói: " Hạ Vũ, chỉ cần lời ngươi nói là thật, không ai sẽ trách ngươi."

Hạ Vũ ngẩng đầu lên, thần sắc có mấy phần mờ mịt: " Giống như đại cô nương nói, phu nhân đối đãi với chúng ta từ trước đến nay hiền lành, đối với chúng ta cơ hồ chưa từng cao giọng nói chuyện bao giờ. Có điều ngày hôm trước ——"

Hạ Vũ chần chờ một chút, nói: " Ngày hôm trước nhìn bộ dáng của Thu Lộ, dường như thật sự bị giáo huấn ——"

" Sau khi ngươi vào, Bá phu nhân có nói gì với Thu Lộ không?"

" Phu nhân bảo Thu Lộ đi xuống."

" Ngữ khí so với ngày xưa có gì khác biệt?"

" Phu nhân lúc ấy có chút lạnh nhạt, Thu Lộ nghe xong cúi đầu vội vàng đi ra."

Chân Thế Thành vuốt vuốt chòm râu.

Đại nha hoàn bị răn dạy có thể ghi hận trong lòng rồi nhẫn tâm hạ sát thủ với đương gia chủ mẫu hay không? Sau khi giết người xong thấy tự biết khó thoát tội chết, nên nhảy xuống ao hoa sen tự sát?

Nữ Ngỗ tác tiến đến bẩm báo: " Đại nhân, người chết trong miệng mũi có bùn cát, phán đoán sơ bộ là chết chìm, mà không phải sau khi chết mới rơi xuống nước......"

Chân Thế Thành nhẹ gật đầu, nói với Vĩnh Xương Bá: "Trước mắt có hai loại khả năng, Thu Lộ nhảy sông tự sát, hoặc là bị người đẩy vào trong nước. Ta thấy chỗ có người ở cách ao hoa sen cũng không quá xa, nếu như Thu Lộ là bị người đẩy vào trong nước, lớn tiếng kêu cứu hẳn là sẽ có người nghe được động tĩnh."

" Các ngươi đêm qua có ai nghe được động tĩnh trong hoa viên?" Vĩnh Xương Bá hỏi hạ nhân ở hậu viện.

Đến tối cánh cửa tiền viện thông hướng hậu viện sẽ bị khóa lại, có thể nghe được động tĩnh chỉ có người của hậu viện.

Không có ai trả lời Vĩnh Xương Bá.

Những người này có lẽ là không nghe thấy động tĩnh, cũng có lẽ là nghe được nhưng không muốn chọc phiền toái, cho dù là chủ của một nhà cũng không có khả năng cạy miệng của mỗi người.

" Chân đại nhân, nếu như Thu Lộ rơi xuống nước lúc đã hôn mê, thì sẽ không có năng lực phát ra tiếng kêu cứu đi?" Khương Tự mở miệng nói.

Chân Thế Thành nhìn nhìn nữ Ngỗ tác.

Nữ Ngỗ tác nói: " Trong kẽ móng tay của người chết đồng thời có bùn cát cùng rong rêu, bởi vậy có thể phán đoán sau khi người chết rơi xuống nước từng giãy dụa qua, mà nàng ta lúc ấy hẳn là thanh tỉnh."

Khương Tự nghiêm túc nhìn nữ Ngỗ tác một chút.

Nữ Ngỗ tác tuổi tác tương tự nàng, một đầu tóc đen nhánh bị khăn vải màu trắng bọc lại, là một thiếu nữ thanh tú lưu loát.

Bắt gặp Khương Tự nhìn qua, nữ Ngỗ tác khẽ cười với nàng.

Khương Tự lập tức nảy sinh hảo cảm cực lớn.

Nàng thưởng thức tất cả những nữ tử dựa vào bản lĩnh kiếm cơm, cứ việc Ngỗ tác trong mắt thế nhân là một công việc đê tiện, nhưng một nữ hài tử có thể làm được tốt như vậy, cũng đã làm cho người ta bội phục.

Khương Tự cười lại một tiếng.

Nữ Ngỗ tác dường như không nghĩ tới một cô nương nhà huân quý lại không lộ ra nét mặt như nhìn kẻ dị dạng hay thấy với nàng, sau khi sững sờ qua đi hơi ngượng ngùng rủ xuống tầm mắt.

" Trong nhà Thu Lộ còn có những ai?"

" Có mẹ già, huynh tẩu, còn có một người muội muội." Quản sự nói.

Người canh cửa đột nhiên nói: " Ngày hôm qua muội muội của Thu Lộ tới tìm Thu Lộ, sau đó Thu Lộ liền theo muội muội của mình vội vàng ra ngoài."

" Ồ, ra ngoài bao lâu?"

Người canh cửa suy nghĩ một chút nói: " Chừng hơn nửa canh giờ đi, nhà Thu Lộ là người hầu, một nhà bọn họ liền ở trong con ngõ nhỏ phía Bắc Bá phủ."

" Khi trở về Thu Lộ có gì khác lạ không?"

" Xụ mặt, coi bộ cảm xúc không được tốt lắm." Người canh cửa nói.

" Nếu nhà Thu Lộ là người hầu, ca ca tẩu tử cùng muội muội nàng ta đều làm việc trong phủ đi?" Chân Thế Thành hỏi lại.

Quản sự vội nói: " Ca ca nàng ta là một tên chơi bời lêu lổng, trước kia làm việc trong phủ ngại khổ ngại mệt không làm, tẩu tử nàng ta một hơi sinh ba cũng không cách nào ra ngoài làm việc, muội muội nàng ta làm nha hoàn nhị đẳng trong phủ, bởi vì mẹ già bị bệnh nên xin nghỉ trở về hầu hạ mẹ già. Ai, có tiền đồ nhất cả cái nhà này chính là Thu Lộ......"

Chân Thế Thành nghe xong liền hiểu rõ, hóa ra cả một nhà này của Thu Lộ đều dựa vào Thu Lộ nuôi sống.

" Bá gia, gọi người thông tri cả nhà Thu Lộ đến đây đi."

Không đợi Vĩnh Xương Bá phái người đi kêu, một tiếng khóc lớn liền từ xa xôi truyền đến gần.

" Thu Lộ à, muội làm sao lại nhẫn tâm ra đi rồi ——" Vài người rất nhanh liền tới gần, tiếng khóc lớn nhất chính là của một phụ nhân chừng ba mươi tuổi.

Quản sự nhỏ giọng nhắc nhở Chân Thế Thành: " Đó là tẩu tử của Thu Lộ."

" Bá gia, Thu Lộ hầu hạ phu nhân một thời gian, cũng không thể cứ thê thê thảm thảm ra đi như vậy a." Phụ nhân khóc ròng nói với Vĩnh Xương Bá.

Vĩnh Xương Bá nghe xong liền bực mình, quát: " Câm miệng!"

Bọn hạ nhân âm thầm lắc đầu, một người cách phụ nhân gần nhất nhỏ giọng nói: " Phu nhân đã qua đời."

Phụ nhân giật cả mình, vẻ mặt kinh hãi nhìn Vĩnh Xương Bá.

Cái tên đáng giết ngàn đao sáng sớm liền cầm tiền ra ngoài đánh bài, ả ta vội vàng chiếu cố ba đứa con ngay cả thời gian ra cửa thở một ngụm cũng không có, nếu không có người chạy tới nói cô em chồng mất rồi, thì đến giờ chắc ả ta vẫn còn chưa biết gì đâu.

Phu nhân đang êm đẹp làm sao lại mất rồi?

Thật sự là xui xẻo, vốn nghĩ Thu Lộ mất rồi còn có thể từ chỗ phu nhân đòi chút tiền bạc, hiện tại cái gì cũng không có......

" Thu Lộ tẩu, hôm qua Thu Lộ về nhà làm gì?" Chân Thế Thành hỏi.

Phụ nhân nhìn về phía Chân Thế Thành.

" Đây là phủ Doãn Thuận Thiên Chân đại nhân, đại nhân hỏi ngươi cái gì ngươi liền nói cái đó!" Vĩnh Xương Bá nói.

" Ôi dào, đại nhân sao lại hỏi như vậy? Thu Lộ chúng ta không phải đã ——"

Chân Thế Thành rất có kinh nghiệm, biết đối với phụ nhân như vậy không thể khách khí, nghiêm mặt nói: " Bá phu nhân là bị người hại chết, mà Thu Lộ tối hôm qua vốn nên trực đêm, lại bị người phát hiện chết ở trong ao sen. Nếu như ngươi không nói rõ ràng tỉ mỉ, như vậy Thu Lộ rất có thể chính là hung thủ hại chết Bá phu nhân rồi sợ tội tự sát, đến lúc đó ——"

Phụ nhân bị dọa đến chân mềm nhũn:" Đại, đại nhân, Thu Lộ không có khả năng giết phu nhân nha. Hôm qua...... Hôm qua bà bà sắp không xong, dân phụ mới gọi Thải Châu tìm Thu Lộ trở về."

Phụ nhân nói xong một phen kéo qua thiếu nữ đứng ở cách đó không xa, đẩy tới trước mặt Chân Thế Thành: " Thải Châu à, ngươi mau nói với vị Đại lão gia này đi, có phải là có chuyện như vậy hay không."

Thiếu nữ gọi Thải Châu thoạt nhìn chỉ có mười ba mười bốn tuổi, giờ phút này hai mắt đỏ bừng, khóe mắt mang nước mắt, bị phụ nhân xô đẩy như vậy liền ngã ngồi xuống đất.

Thiếu nữ không có kêu đau, cũng không có vội vã đứng lên, mà là hơi ngửa đầu nhìn Chân Thế Thành, cắn môi nói: " Tỷ tỷ của ta sẽ không giết người, tỷ ấy, tỷ ấy là bị ca ca và tẩu tử ta bức tử!"
Bình Luận (0)
Comment