Tự Cẩm

Chương 169

Editor: Khuynh Vũ 

Chân Thế Thành dùng dư quang khóe mắt ngắm Khương Tự.

Tiểu cô nương này rốt cuộc làm sao biết nhiều như thế?

Nhất thời cảm khái qua đi, Chân Thế Thành dù sao cũng là người tâm tư kín đáo, rất nhanh liền suy nghĩ rõ ràng.

Phải rồi, Khương cô nương cùng Tạ cô nương chơi thân, ngẫu nhiên biết được một ít tin tức của Vĩnh Xương Bá phủ đúng là bình thường.

Nói đến cũng buồn cười, hắn hiện tại lại nhịn không được có một loại tâm lý nghĩ rằng nha đầu này rất lợi hại.

Ừm, cái này cũng không tốt, về sau còn nâng tư thái trưởng bối thế nào nữa?

" Đậu Nương ba tháng trước vào phủ, có thể vào trong phòng bếp làm việc rồi à?" Chân Thế Thành bỏ những ý niệm này qua một bên hỏi.

Nội phòng bếp là chuyên môn cung cấp cơm cho các chủ tử, bình thường mà nói nữ đầu bếp có thể đi vào phòng bếp đều là người trù nghệ xuất chúng đáng tin.

Quản sự vội nói: " Thật sự là một tay làm món điểm tâm ngọt của Đậu Nương quá tốt, nhất là đại cô nương phá lệ thích Đậu Nương làm món điểm tâm ngọt, nên trước đó vài ngày phu nhân liền điều Đậu Nương đến trong phòng bếp ——"

" Im ngay!" Tạ Ân Lâu quát một tiếng chói tai, cắt ngang quản sự nói.

Tạ Thanh Yểu mặt như giấy vàng, toàn thân run lẩy bẩy, che miệng im ắng rơi lệ.

Nếu như hung thủ là nữ đầu bếp trước mắt, vậy chẳng phải là bởi vì miệng nàng thèm mà dẫn sói vào nhà hại chết mẫu thân sao?

Ý nghĩ này cơ hồ khiến Tạ Thanh Yểu sụp đổ.

Quản sự tự biết lỡ lời, vội vàng giật miệng một cái: " Ai u, coi cái miệng của lão nô này, thiếu đánh!"

Tạ Ân Lâu một tay đỡ muội muội, nhìn quản sự ánh mắt băng lãnh thấu xương.

Quản sự mồ hôi đầm đìa, nhịn không được quỳ xuống.

Chân Thế Thành ho khan một tiếng.

Hắn mặc dù có thể hiểu được thống khổ của khổ chủ, nhưng đây chính là thời khắc mấu chốt đó, còn cản trở nữa thật sự muốn nổi giận mà!

Đại lão gia không nổi giận, còn thật cho rằng là Phật Di Lặc ư.

" Đậu Nương là người nơi nào, trước khi vào phủ thì làm gì?"

Quản sự không dám lên tiếng nữa, lấy mắt ngắm Đậu Nương.

Đậu Nương ngược lại rất phối hợp trả lời vấn đề của Chân Thế Thành: " Nhà chồng của tiểu phụ nhân là người Nam Hà, hai năm trước nam nhân mất, đến kinh thành bày quầy bán hàng bán đồ ngọt kiếm ăn."

" Một mình đến kinh thành?"

"  Vâng."

Chân Thế Thành sờ sờ râu: " Bản quan thấy tuổi tác ngươi không nhỏ, chẳng lẽ không có con cái?"

Nghe Chân Thế Thành nhắc đến điều này, thần sắc Đậu Nương lần đầu tiên có biến hóa rõ ràng, có điều nàng ta hiển nhiên khắc chế, hơi dừng lại một chút rồi mới nói: " Có một đứa con trai, cũng mất vào hai năm trước......"

Quản sự lặng lẽ đứng dậy âm thầm thở dài.

Lúc ấy chính là biết Đậu Nương không có bất kỳ lo lắng gì, gặp cảnh đáng thương, phu nhân mới phá lệ cho Đậu Nương dù mới nhập phủ thời gian ngắn vẫn điều nàng ta vào trong phòng bếp. Ở trong mắt các chủ tử, người không ràng buộc luôn luôn đáng tin hơn.

" Nam nhân và nhi tử đều qua đời vào thời gian không khác nhau lắm, không biết là chuyện gì xảy ra?"

Đậu Nương cúi đầu, đỏ mắt nói: " Nhi tử ngoài ý muốn rơi trong nước chết đuối, chỉ có một nhi tử như vậy, nam nhân thương tâm quá độ bị bệnh, cũng không lâu lắm liền đi theo."

" Vậy ngươi tại sao lại lên kinh?"

Đậu Nương cười lạnh: " Hai vợ chồng chúng ta đều là người chịu khó, có chút gia nghiệp, quá nhiều người nhìn chằm chằm một quả phụ không có con như ta. Tiểu phụ nhân cũng muốn sống sót, nghe nói kinh thành bách tính an cư lạc nghiệp, bán chút đồ ăn cũng không lo không ai mua, liền thu thập tế nhuyễn vào kinh."

" Đậu Nương lại nhập phủ như thế nào?" Chân Thế Thành nhìn về phía quản sự.

Quản sự: "......" Hắn có lời nói đầy mình, chỉ là sợ bị đánh!

Chân Thế Thành nhíu mày nhìn Vĩnh Xương Bá một chút.

" Đại nhân tra hỏi, ngươi cứ nói thật!"

Quản sự lau lau mồ hôi, nói: " Phu nhân mang theo đại cô nương đi Trân Bảo Các chọn đồ trang sức, trên đường trở về nhìn thấy phía trước sạp hàng đồ ngọt của Đậu Nương bày đầy hàng, liền gọi nha hoàn mua hai phần đồ ngọt về ăn. Không nghĩ tới đồ ngọt ăn vô cùng ngon, phu nhân cùng đại cô nương nếm qua sau đó nhớ mãi không quên, lại lần lượt phái người ra ngoài mua hai lần. Về sau phu nhân cùng đại cô nương lại ra đường tiếp, đến chỗ của Đậu Nương mua đồ ngọt, vừa lúc gặp được ác bá lật ngược sạp hàng của Đậu Nương, phu nhân liền gọi Đậu Nương tới hỏi nàng ta có nguyện ý vào phủ làm đầu bếp nữ hay không, thế là Đậu Nương liền vào phủ."

Quản sự nói xong chỉ đại nha hoàn Xuân Phương cách đó không xa: " Lúc phu nhân mang Đậu Nương nhập phủ vẫn là Xuân Phương nói những chuyện này với tiểu nhân."

Xuân phương vội nói: " Đúng như quản sự nói."

Một phụ nhân trung niên ba tháng trước mới vào phủ lại phá lệ được điều vào phòng bếp, một phụ nhân trung niên sau khi mất con để tang chồng còn có thể bán gia sản lấy tiền một mình vào kinh xông xáo......

Không nói những cái khác, thì từ thời cơ cùng lời nói của bản thân, Đậu Nương có năng lực giết người.

Chân Thế Thành sắc mặt trầm xuống: " Đậu Nương, vậy ngươi hãy nói một chút xem vì sao phải sát hại Bá phu nhân đi."

Lời này vừa nói ra, đám người lập tức xôn xao.

Trước đó, lúc hỏi thăm muội muội Thu Lộ cùng Triều Vân, Chân đại nhân chưa từng minh xác nói rằng các nàng là hung thủ.

Đậu Nương là hung thủ sát hại phu nhân? Thật không thể tưởng được.

Đậu Nương da mặt giật giật, vẫn duy trì bình tĩnh: " Phu nhân đối với tiểu phụ nhân có ơn tri ngộ, tiểu phụ nhân cũng không phải điên đến choáng váng, tại sao lại sát hại phu nhân?"

" Cái này thì phải hỏi ngươi." Chân Thế Thành ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Đậu Nương, nghiêm nghị nói, " Còn không thành thật khai ra!"

Đậu Nương nhẹ nhàng quỳ xuống, thần sắc trấn định: " Tiểu phụ nhân oan uổng."

" Oan uổng?" Chân Thế Thành cười lạnh một tiếng, " Người tới, gỡ tóc Đậu Nương xuống!"

Rất nhanh hai tên nha dịch tiến lên đè lại cánh tay Đậu Nương.

Đậu Nương giãy dụa, thấy giãy dụa không được, kêu: " Đại nhân, không có bằng chứng ngài đã nói tiểu phụ nhân là hung thủ, chẳng lẽ muốn đánh cho nhận tội sao? Tiểu phụ nhân thật oan uổng a!"

" Tạm thời chớ nóng nảy, bản quan sai người gỡ tóc của ngươi, chính là để cho mọi người nhìn xem chứng cứ."

Khương Tự lặng lẽ thay Chân Thế Thành lau một vệt mồ hôi.

Nàng là khứu giác xuất chúng mới có thể ngửi ra mùi hương lạ trên tóc Đậu Nương, Chân đại nhân nếu như dùng cái này làm chứng cớ định tội Đậu Nương, chỉ sợ không đứng vững chân.

Chân Thế Thành dường như phát hiện ra lo lắng của Khương Tự, đắc ý vuốt vuốt chòm râu.

Không có điểm gì đó đem ra được, thật đúng là không sánh bằng một tiểu nha đầu.

Chân đại nhân phá án nhiều năm hoàn toàn quên mất, đi so sánh với một tiểu cô nương có cái gì hay mà đắc ý.

Khăn vải trùm đầu tóc Đậu Nương rất nhanh thì bị gỡ ra, một mái tóc dài lộ ra.

Nói là mái tóc dài, kì thực cũng giống Triều Vân, cũng xen lẫn không ít tóc trắng.

Hai nữ tử ở điểm này rất tương tự, rõ ràng vẫn chưa tới bốn mươi tuổi, lại đã sớm mọc tóc bạc.

" Các vị nhìn xem tóc của Đậu Nương với người khác có gì khác biệt?" Chân Thế Thành trầm giọng hỏi.

" Có tóc trắng!" Một tiểu nha hoàn thốt ra.

Bà tử bên người vội vàng đập cho nàng ta một cái, thấp giọng nói: " Ranh con, có tóc trắng thì có gì lạ?"

Bà ta còn có rất nhiều tóc trắng đây này, chẳng lẽ liền thành hung thủ?

Tạ Thanh Yểu gắt gao nhìn chằm chằm Đậu Nương, đột nhiên mở to hai mắt, chần chờ nói: " Tóc của nàng ta giống như hơi quăn......"

Trải qua nhắc nhở của Tạ Thanh Yểu, người cách gần Đậu Nương tất cả đều nhìn ra: Điểm khác biệt lớn nhất giữa mái tóc dài của Đậu Nương cùng người khác chính là quanh co gấp khúc, nhìn qua rất đặc biệt.

Đậu Nương nâng lên hai tay đè lại tóc, hiển nhiên rất không thích ứng tóc tai bù xù trước mắt bao người, hoảng loạn nói: " Đại nhân đến tột cùng muốn thế nào?"

Chân Thế Thành lấy ra giấy dầu gấp tầng tầng, mở ra, bên trong lộ ra hai sợi tóc: " Đây là hai sợi tóc phát hiện ra từ trong tủ quần áo mà hung thủ ẩn nấp, mọi người có thể nhìn một chút, hai sợi tóc này cùng tóc của Đậu Nương giống nhau, đều là quăn quăn!"
Bình Luận (0)
Comment