Tự Cẩm

Chương 184

Nháo ra trò cười kiểu này, lại muốn cưỡng bách Tạ Ân Lâu cưới vợ trong ngày đại tang, vô luận đồng tộc hay là nhà ngoại đều không có cái mặt mũi này.

Mọi người nét mặt xấu hổ, đứng ở trong linh đường lại có chút ý tứ không ở lại được.

Tiếng lòng căng chặt của Tạ Thanh Yểu lúc này mới buông lỏng, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi ướt đẫm.

Bên ngoài mưa rơi tầm tã, mưa gió từ cửa thổi vào, thổi đến cờ trắng trong linh đường bay phần phật.

Mùi vị độc đáo của tro vàng mã tràn ngập linh đường, như càng ngày càng nồng nặc.

Mọi người tìm cớ vội vàng rời khỏi linh đường, trong chớp mắt linh đường cũng chỉ còn lại huynh muội Tạ gia cùng Khương Tự.

Mưa to như vậy, khách nhân phúng viếng sẽ không tới, trong linh đường tạm thời được yên tĩnh.

Tạ Thanh Yểu nhìn huynh trưởng, nước mắt rơi lã chã.

Tạ Ân Lâu không tiếng động đặt tay lên vai Tạ Thanh Yểu, đáy mắt có độ ấm.

Khương Tự thấy huynh muội hai người có chuyện muốn nói, thức thời nói: “Thanh Yểu, ta về phòng trước đây.”

Tạ Thanh Yểu bắt lấy cổ tay Khương Tự: “A Tự, ngươi làm sao làm được?”

“ Cái gì?”

Tạ Thanh Yểu khó nén kích động: “ Thiên lôi đánh xuống đó, ngươi làm sao làm được?”

Khương Tự sắc mặt cổ quái: “Thanh Yểu, ngươi có phải hiểu lầm cái gì rồi không?”

Tạ Thanh Yểu nhanh chóng liếc Tạ Ân Lâu một cái, bỗng nhiên nghĩ đến bạn tốt hẳn là không muốn ở trước mặt huynh trưởng bại lộ bản lĩnh kinh người này, nghiêm mặt nói: “ Ta nói giỡn thôi. Đại ca, muội cùng A Tự về phòng trước, đợi lát nữa lại qua đây.”

Tạ Ân Lâu nhìn Tạ Thanh Yểu, lại nhìn nhìn Khương Tự, trong lòng biết hai người có việc gạt mình, nhưng cũng không cưỡng bách, khẽ gật đầu.

Tạ Thanh Yểu lôi kéo Khương Tự trở về phòng, đóng cửa lại, gấp không chờ nổi hỏi: “A Tự, hiện tại ngươi có thể nói rồi đi.”

“ Nói cái gì?”

“ Ngươi có phải biết pháp thuật thần tiên, có thể làm cho Lôi Công Điện Mẫu nghe hiệu lệnh của ngươi không?” Hai mắt Tạ Thanh Yểu sáng ngời, cả người đều rất hưng phấn.

Khương Tự bỗng nhiên cảm thấy hơi đau đầu.

Tạ Thanh Yểu dùng sức cầm tay Khương Tự, có chút tiếc nuối: “ A Tự, vừa rồi ngươi nên xin Thiên Lôi hung hăng đánh cho bọn họ một phát, không cần đánh chết, chỉ đánh cho gần chết cho cái giáo huấn cũng được rồi.”

Khương Tự vội vàng ngăn cản Tạ Thanh Yểu suy nghĩ lung tung: “ Thanh Yểu, ngươi suy nghĩ nhiều, ta nào có bản lĩnh đó.”

Nếu như thật sự có thể hiệu lệnh Lôi Công Điện Mẫu, người nàng muốn đánh chết cũng quá nhiều đó, Lôi Công Điện Mẫu phỏng chừng đều bận không xuể luôn.

“ Nhưng mà lúc trước ngươi rõ ràng nói, khi nghe được tiếng ho khan của ngươi thì liền bắt bọn họ thề ở trước linh đường của cha mẹ ta, kết quả hai người bà ta vừa mới giơ tay thề thì thiên lôi đánh xuống.”

Khương Tự xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về phía chân trời, bày tỏ vài phần tình hình thực tế: “ Bởi vì mây trên trời có thể nói cho biết.”

Tạ Thanh Yểu vẻ mặt mờ mịt: “ A Tự, ta không hiểu ý của ngươi. Mây làm sao có thể nói chứ? Ngươi lại từ nơi nào học được những thứ đó?”

Khương Tự tự giễu cười cười: “Xui xẻo nhiều, kiểu gì cũng sẽ gặp được chút cơ duyên, này đó không cần nhắc lại. Tóm lại ngươi chỉ cần biết những thứ đó không có quan hệ gì với sức mạnh quỷ thần là được, càng không thể giúp ngươi dẫn thiên lôi đánh bọn họ được. Có điều coi bộ, hôn sự của Tạ đại ca bọn họ không mặt mũi nhúng tay nữa đâu.”

Tạ Thanh Yểu không phải người để tâm vào chuyện vụn vặt, nghe Khương Tự nói như vậy cũng không truy vấn thêm, khóe miệng lộ ra một mạt châm biếm: “ Bọn họ nếu còn muốn nhúng tay, đại ca ta liền không cần cố kỵ gì nữa, là bọn họ không biết xấu hổ ở trước mặt công chúng vạch trần ra tâm tư dơ bẩn kia trước.”

Tạ Thanh Yểu nói xong nước mắt lăn xuống từ khóe mắt: “A Tự, may mà có ngươi, bằng không ta cùng với đại ca còn không biết bị bọn họ bức thành bộ dạng gì.”

Những cao môn đại hộ tuy ngày thường phong quang vô hạn, nhưng một khi cây đại thụ trong nhà sập, lập tức sẽ bị thân tộc mượn đủ loại lý do đường hoàng hút máu ăn thịt không biết có bao nhiêu, Tạ Thanh Yểu dù có ngây thơ cỡ nào cũng đã từng nghe qua.

Trong lòng Khương Tự hổ thẹn, cũng không dám nhận phần cảm kích này, nói thẳng: “ Ngươi không trách ta ngày đó lắm miệng, ta đã thực hổ thẹn rồi. Thanh Yểu, yên tâm, dù có bao nhiêu khó khăn đi nữa rồi cũng sẽ qua thôi.”

Tạ Thanh Yểu chậm rãi gật đầu.

Bát thúc Bát thẩm trở lại khách viện ở tạm, không khí so với bão táp bên ngoài còn trầm thấp hơn.

Chờ hạ nhân cầm ô đưa hai người trở lại rời đi, Bát thúc bước xa vọt tới trước mặt Bát thẩm, một phen túm lấy vạt áo của mụ ta trở tay cho một bạt tai: “ Mẹ nó ngu xuẩn, hôm nay ngươi có phải điên rồi không hả?”

Bát thẩm kêu thảm một tiếng, duỗi tay vỗ ngược mặt Bát thúc: “ Ông mới điên ấy! Kêu ta xuất đầu chính là ông, ta đều bị thiên lôi đánh xuống, ông còn có mặt mũi giáo huấn ta!”

Nữ nhân mà phát điên thì khí lực không thua gì nam nhân, Bát thúc tránh trái né phải, trên mặt vẫn bị Bát thẩm cào cho vài đường.

Cảm giác bỏng rát ập tới, Bát thúc bụm mặt, nhấc chân đạp cho Bát thẩm một cú lăn quay, cả giận nói: “ Còn cào rách mặt ta, ngươi là sợ người khác không nhìn thấy trò cười của chúng ta sao?”

Bát thẩm ủy khuất không thôi: “ Là ông đánh ta trước ta mới đánh lại! Ta nào có nổi điên, chẳng lẽ ông không thấy, ở linh đường ta mới vừa giơ tay thề thì trời liền đen, ngay sau đó chính là một tia sét dừng ở bên người ta. Nếu không phải ta phúc lớn mạng lớn, sét đó chắc chắn đã dừng ở trên người ta!”

“ Nói bậy gì đó, chỉ là đúng lúc thôi.”

“ Đúng lúc?” Bát thẩm cao giọng, “ Sao có thể là đúng lúc? Con quỷ đoản mệnh Ngũ tẩu tới tìm ta lấy mạng, ông không thấy sao?”

“Ngũ tẩu” trong miệng Bát thẩm chính là Vĩnh Xương Bá phu nhân, ở trong tộc, Vĩnh Xương Bá đứng hàng thứ năm.

Bát thúc nhìn về phía Bát thẩm ánh mắt càng thêm cổ quái: “ Ngươi thật sự điên rồi hả? Ta cái gì cũng không thấy.”

Bát thẩm sửng sốt, bỗng nhiên bắt lấy cổ tay Bát thúc: “ Ông không nhìn thấy Ngũ tẩu một thân máu me đột nhiên xuất hiện ở trong linh đường?”

Bát thúc hất tay Bát thẩm ra, tuy rằng cảm thấy con vợ ngu xuẩn nói năng lung tung, nhưng trong lòng cũng run rẩy, bực bội nói: “ Lúc ấy trời đột nhiên tối thui, bên ngoài lại sấm sét ầm ầm, ở đâu ra Ngũ tẩu? Bà ta không phải nằm trong quan tài sao. Kết quả ngươi lại đột nhiên nổi điên, nói nhiều lời không nên nói như vậy, chuyện hôm nay đều bị ngươi phá hỏng cả rồi.”

“ Không có khả năng!” Thần sắc Bát thẩm kích động, “ Bà ta rõ ràng đứng ở sau lưng ta, dùng sức bóp cổ ta, nếu ta không nói thật, bà ta liền bóp chết ta! Lão đầu, ông thật sự không phát hiện?”

“ Không có!”

Bát thẩm ngẩn ngơ, đột nhiên nổi điên đấm đánh Bát thúc: “ Đều là tại ông, một hai cứ bắt ta xuất đầu, kết quả để cho một mình ta bị con quỷ đoản mệnh Ngũ tẩu theo dõi, vậy ông nói phải làm sao bây giờ!”

Bát thúc đẩy Bát thẩm một phen: “ Được rồi, đừng nổi điên nữa, lúc ấy, ngươi nhất định bị rối loạn tâm thần. Nếu như thực sự có quỷ bóp ngươi, vậy cớ gì trên cổ ngươi ngay cả cái ấn ký đều không có?”

Bát thẩm sửng sốt, rất nhanh như ở trong mộng mới tỉnh, vọt tới trước gương tỉ mỉ kiểm tra cổ mình.

Nơi đó bóng loáng một mảnh, không có bất luận dấu vết gì.

Bát thẩm lui về phía sau hai bước, sau khi tinh thần chợt buông lỏng liền có cảm giác hư thoát: “ Thật sự là ta rối loạn tâm thần?”

“ Bằng không thì sao?”

Nét mặt Bát thẩm vừa mới thả lỏng, bỗng chốc lại đình trệ: “ Không đúng a, nếu như ta rối loạn tâm thần, vậy cữu thái thái Chương gia làm sao cũng rối loạn tâm thần chứ?”

Trong lòng Bát thúc bồn chồn, trên mặt không cho là đúng nói: “ Phụ nhân gia nhát gan, đột nhiên sét đánh lại đang ở linh đường, e là bị kinh hách thôi. Đừng suy nghĩ mấy cái vớ vẩn này nữa được không, ngươi nói làm hỏng việc này rồi phải cứu vớt như thế nào đây?”
Bình Luận (0)
Comment