Tự Cẩm

Chương 213

Nghĩ đến con thứ chết rất có thể có liên quan đến thứ nữ, mí mắt hơi khép của Vưu thị giựt giựt, sau khi chậm rãi mở ra lại nhìn không ra cảm xúc dư thừa.

Nếu con thứ là Tô Thanh Tuyết hại chết, vậy bà ta chắc chắn sẽ khiến tiểu tiện nhân này phải đền mạng cho nhi tử, đương nhiên vào trường hợp này bà ta sẽ không nhiều lời một chữ.  Nếu Tô Thanh Tuyết mà đem chuyện bà ta bàn giao khai ra, tuy bà ta có thể phủ nhận, nhưng chung quy cũng không dễ nghe.

“ Khăn này ngoài chất liệu tốt ra cũng không có dấu hiệu gì, chỉ sợ rất khó tìm ra chủ nhân khăn.” Tô đại lão gia nhíu mày nói.

Úc Cẩn hơi hơi mỉm cười: “Ai nói tìm không ra?”

Lời này của hắn tức khắc làm mọi người sửng sốt.

Khương Tự không khỏi nhìn về phía hắn, lại nhìn cún bự bên cạnh hắn, mơ hồ hiểu ra cái gì.

Chân Thế Thành gấp không chờ nổi hỏi: “Không biết có biện pháp gì tìm ra chủ nhân khăn tay?”

Úc Cẩn xoa xoa đầu Nhị Ngưu, ngữ khí đạm mạc: “Nhị Ngưu, lên!”

Nhị Ngưu ngửi ngửi khăn tay, lắc lắc bộ lông, thong thả ung dung đi về phía mọi người.

Mọi người thấy một con cún bự như vậy đi tới, không khỏi khẩn trương lên.

“Yên tâm, nó không cắn người.”

Nhị Ngưu hơi dừng bước, ngoắt ngoắt cái đuôi.

Chủ nhân lại nói hươu nói vượn, thật làm nó bất đắc dĩ mà.

Mọi người không biết nội tình lại thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Nhị Ngưu hẩy hẩy cái mũi đi qua bên người từng người, đột nhiên xoay người một cái nhào về phía Tô Thanh Tuyết.

Tô Thanh Tuyết hét lên một tiếng, cất bước bỏ chạy.

Nhị Ngưu nhún người nhảy lên, hạ gục Tô Thanh Tuyết trên mặt đất.

Cảm xúc của Tô Thanh Tuyết trong nháy mắt như hỏng mất, lên tiếng thét chói tai.

Nhị Ngưu ấn một cái móng vuốt lên bả vai nàng ta, quay đầu nhìn về phía Úc Cẩn.

“Trở về.” Úc Cẩn triệu hồi Nhị Ngưu, vừa lòng vỗ vỗ lưng nó, khen ngợi nói, “Làm không tồi.”

Nhị Ngưu khinh thường ngoắt ngoắt cái đuôi.

Này thì có gì đáng khen, chuyện đơn giản như vậy đổi thành nữ chủ nhân ra tay cũng có thể.

“Đại nhân, chó của ta đã tìm ra chủ nhân khăn tay rồi.”

Úc Cẩn nói làm đám người đang ngây ngẩn lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tô Thanh Tuyết biểu tình tức khắc biến thành năm màu.

Chân Thế Thành không chút gợn sóng, vuốt vuốt râu nói: “Không biết vị cô nương này xưng hô thế nào?”

Tô Thanh Tuyết đã được người nâng dậy, nức nở không nói.

Tô đại lão gia nhìn nàng ta một cái, trả lời: “Nó là thứ nữ của ta.”

Chân Thế Thành gật đầu: “Thì ra là Tô nhị cô nương. Không biết Tô nhị cô nương có thể giải thích cho bản quan, vì sao khăn tay của cô nương lại xuất hiện ở trong đình hay không?”

Tô Thanh Tuyết vẫn mang cái vẻ chấn kinh quá độ, cả người đều đang run rẩy.

“Chân đại nhân thứ lỗi, tiểu nữ hẳn là bị dọa rồi.” Tô đại lão gia lườm Nhị Ngưu một cái, thần sắc không vui, “Một con chó là có thể xác định ai là chủ nhân khăn tay, này không khỏi quá mức trẻ con đi?”

Úc Cẩn không chút khách khí hỏi lại: “Tô thế tử cho rằng mũi người thính hơn mũi chó?”

Tô đại lão gia bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, thẹn quá hóa giận nói: “Chân đại nhân, thuộc hạ này của ngài thật không ý tứ gì cả!”

Chân Thế Thành ý vị thâm trường cười cười: “Người trẻ tuổi một lòng chân thành muốn phá án, Tô thế tử hẳn là lý giải được.”

Không có ý tứ? Ngài nếu biết thân phận tiểu tử này, liền biết cái gì mới là thật sự không có ý tứ.

“Tô nhị cô nương, mời trả lời câu hỏi của bản quan!” Chân Thế Thành đột nhiên trầm mặt nói.

Máu trên mặt Tô Thanh Tuyết rút sạch, chân mềm nhũn ngã xuống đất.

“Nhị cô nương!” Nha hoàn đỡ nàng ta kêu lên một tiếng.

Tô Thanh Tuyết dựa vào nha hoàn mới có sức lực miễn cưỡng đứng vững, cả người như gió thổi lá khô run rẩy không ngừng.

Tô đại lão gia nhìn thứ nữ thần sắc sợ hãi, sắc mặt hơi trầm xuống: “Đại nhân tra hỏi ngươi, ngươi cứ thành thật trả lời!”

Tô Thanh Tuyết bỗng nhiên run lên, nhận mệnh khóc ròng nói: “Kỳ thật, kỳ thật ta nhìn thấy có người nổi ở trong hồ ——”

Nàng ta vừa ra lời này, Tô Thanh Vũ bên cạnh đột nhiên trắng bệch mặt, thân mình lung lay sắp đổ.

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Sắc mặt Tô đại lão gia trầm đến có thể nhỏ ra nước.

Vưu thị không nói lời nào, ánh mắt lại như rắn độc âm lãnh.

Tô Thanh Tuyết co rụt thân mình, đôi tay khẩn trương bắt chặt lấy nhau: “ Ta vốn dĩ ở vườn phía Đông chơi, không cẩn thận làm dơ y phục, liền kêu Tam muội bồi ta trở về thay quần áo, khi đi ngang qua Cúc Hà hồ lại phát hiện…… Phát hiện có người lơ lửng ở trong hồ……”

Tô Thanh Tuyết càng nói thần sắc càng hoảng sợ: “Ta với Tam muội lúc ấy bị dọa sợ, bất chấp ngó coi trong hồ là người phương nào liền tranh thủ thời gian chạy ra xa, kết quả không bao lâu liền nghe nói Nhị ca chết đuối…… Hu hu hu, ta thật sự không phải cố ý thấy chết mà không cứu, thật sự là lúc ấy quá sợ hãi……”

Tô đại lão gia nhìn về phía Tô Thanh Vũ, Tô Thanh Vũ vội gật đầu phụ họa.

Vưu thị gắt gao nhìn chằm chằm hai thứ nữ, trong lòng phập phồng không chừng.

Nói như vậy sau khi Tô Thanh Tuyết dẫn Ý nhi ngăn lại Khương Tự liền rời đi, tìm Tô Thanh Vũ tới chứng kiến, kết quả chờ đến khi bọn nó trở về thì Ý nhi đã rơi xuống nước?

Thời gian ngắn như vậy, nếu hung thủ không phải Khương Tự, chẳng lẽ Ý nhi thật là trượt chân rơi xuống nước?

“Nói như vậy, hai vị cô nương cùng phát hiện trong hồ có người?” Chân Thế Thành hỏi.

Tô Thanh Tuyết cùng Tô Thanh Vũ liếc nhau, đồng thời gật đầu.

Úc Cẩn vẻ mặt ghét bỏ xách theo cái khăn tay tuyết trắng, nhàn nhạt nói: “Vậy giải thích sao khi khăn tay của ngươi xuất hiện ở trong đình?”

“Ta làm sao biết?” Tô Thanh Tuyết cơ hồ hỏng mất hô một tiếng, nước mắt rơi như mưa, “Ta với Tam muội cùng đi qua bên kia, có lẽ chạy nhanh quá khăn bị rớt, vừa lúc bị gió thổi đến chỗ Triêu Dương đình. Chẳng lẽ chỉ dựa vào một cái khăn liền nhận định ta với Nhị ca từng ở cùng nhau? Với cả, ta có lý do gì phải hại Nhị ca?”

Tô Thanh Tuyết hỏi lại khiến chúng nhân âm thầm gật đầu.

Nghe thế, Nhị cô nương xác thật không có lý do hại Nhị công tử, lại nói còn có Tam cô nương ở cùng mà, cũng không thể là hai vị cô nương liên thủ hại chết Nhị công tử được.

Tô đại lão gia nhẹ nhàng thở ra, thở dài: “Có lẽ Ý nhi thật là trượt chân rơi xuống nước.”

Đến lúc này, ông ta tình nguyện con thứ là trượt chân rơi xuống nước, bằng không hung thủ vô luận là cháu gái ngoại hay là thứ nữ, truyền ra đều là một trò cười làm người ta không dám ngẩng đầu.

Trời có mưa gió thất thường, thế nhân đối với ngoài ý muốn kiểu gì cũng khoan dung hơn rất nhiều.

Úc Cẩn đột nhiên cười khẽ  một tiếng, ánh mắt đạm mạc dừng ở trên mặt Tô Thanh Tuyết: “Trùng hợp? Ngươi coi người khác như kẻ ngốc mà dỗ à, trên đời này nào có nhiều trùng hợp như vậy? Khăn của ngươi xuất hiện ở trong đình người chết dừng lại, đủ để thuyết minh ngươi có hiềm nghi lớn nhất, bằng không vì cái gì cố tình là khăn của ngươi mà không phải của người khác? Tô nhị cô nương, ngươi đừng có dẻo miệng cãi cố nữa.”

Tô Thanh Tuyết nhịn không được phản bác: “Tự biểu tỷ còn xuất hiện ở bên hồ đó thôi, theo như ngươi nói vậy, nàng ta mới có hiềm nghi lớn nhất!”

Úc Cẩn đột nhiên thu hồi ý cười, mặt như băng tuyết: “Người có thể nói dối, đồ vật lại sẽ không, cho nên vật chứng so với nhân chứng càng đáng tin hơn. Chân đại nhân, có phải đạo lý này không?”

Chân Thế Thành kinh ngạc nhìn Úc Cẩn một cái, có chút ý tứ lau mắt mà nhìn, gật đầu nói: “Có vài phần đạo lý.”

Bản án tuy không thể quơ đũa cả nắm, nhưng nhân chứng xác thật tồn tại càng hay thay đổi hơn.

“Nói đến nói đi, ngươi vẫn không có chứng cứ, dù sao Nhị ca không phải ta hại chết, ta có thể thề với trời!” Tô Thanh Tuyết đột nhiên giơ tay lên, lớn tiếng nói, “Trời xanh ở trên, ta thề Nhị ca không phải ta hại chết, nếu có nửa câu nói dối, để cho thiên lôi đánh ta đi!”
Bình Luận (0)
Comment