Tự Cẩm

Chương 251

Tất cả đều là hạ phẩm chỉ có đọc sách là cao, điều này ở Đại Chu ngay cả người buôn bán nhỏ đều đã nhận thức ăn sâu bén rễ.

Cẩm Lân Vệ dọa người không? Dọa người! Nhà ai nếu có người làm việc ở Cẩm Lân Vệ, láng giềng tám xá thấy người nhà này đều phải kẹp chặt cái đuôi làm người. Cơ mà phía sau sợ hãi, lại khiến cho người ta phun nước miếng.

Kim Ngô Vệ phong quang không? Đương nhiên phong quang, nhưng có thể vào Kim Ngô Vệ đều là con em nhà quyền quý, hâm mộ không tới.

Chỉ có một đường đọc sách, ấy mới là đường ra đứng đứng đắn đắn, chân chính cá vượt Long Môn, ngay cả con em nhà huân quý có thể thông qua khoa cử đều là sự tình toàn gia chúc mừng, nguyên nhân rất đơn giản, trên quan trường có thể leo đến đỉnh cao quyền lực vĩnh viễn là quan viên xuất thân khoa cử.

Còn những cái khác, đều là tạp ngư.

Tiêu thị hiện tại chính là dùng lý do Khương Trạm là một con tạp ngư tới an ủi chính mình.

Chẳng qua tạp ngư này trước đó vẫn là một bãi bùn lầy, mặc cho ai đều cảm thấy cả đời đỡ không nổi tường, Tiêu thị vừa nghĩ như vậy trong lòng liền có chút chua xót.

Chờ một thời gian nữa thôi, chỉ cần chờ đến kỳ thi mùa thu kết thúc ra Quế bảng, ai cũng không thể cướp đi phong quang của trưởng tử bà ta.

“Nhị ca, trang phục của huynh thật là đẹp mắt, huynh thật là Kim Ngô Vệ?” Tứ công tử Khương Trạch ngửa đầu hỏi.

Khương tam lão gia có một trai một gái, nữ nhi là Khương Tiếu, nhi tử là Khương Trạch, năm nay vừa mới mười tuổi, tuy có hơi hiểu chuyện nhưng vẫn duy trì tuổi tác ngây thơ.

Khương Trạm cởi xuống bội đao bên hông đưa cho Khương Trạch khoe khoang: “Đương nhiên là vậy rồi, Tứ đệ đệ nhìn xem phi ưng trên vỏ đao này đi, chính là tiêu chí đặc thù của Kim Ngô Vệ đó.”

Một bên Tam công tử Khương Nguyên thấy Khương Trạch vuốt ve bội đao khí phách mười phần, hâm mộ không thôi: “Nhị ca, cho đệ sờ chút với.”

Tiêu thị liếc nhìn Khương Nguyên một cái, âm thầm tức giận con thứ không có tiền đồ, nhàn nhạt nói: “Sờ loạn cái gì, đừng sờ hỏng của Nhị ca ngươi. Ngươi xem Nhị ca ngươi đều đã có việc làm đứng đắn rồi, sau này ngươi cũng phải đọc sách cho tốt vào.”

Khương Nguyên vừa nghe suy sụp mặt: “Mẫu thân, con cũng không muốn đọc sách ——”

“Câm miệng!” Tiêu thị cao giọng, “Không đọc sách ngươi có thể làm gì? Cũng có vận tốt tiến vào Kim Ngô Vệ như Nhị ca ngươi sao?”

Khương Trạm yên lặng trợn trắng mắt.

Hắn bằng vào bản lĩnh kết giao được với Dư Thất ca, có một bằng hữu có bản lĩnh sao lại là dựa vào vận khí? Này rõ ràng là dựa vào nhân phẩm cùng thực lực.

“Nhị ca có thể vào Kim Ngô Vệ, sao con lại không thể vào? Cùng lắm thì để phụ thân giúp con móc nối quan hệ.” Khương Nguyên cứng cổ nói.

Khương Nguyên hiện giờ cũng mới mười bốn tuổi, có chút khá giống Khương Trạm: Đều đặc biệt ghét đọc sách, dường như không có mở năng khiếu này.

Chẳng qua Khương Nguyên tuổi nhỏ hơn, bên trên có Khương Trạm làm trời làm đất trường kỳ đứng nhất, nhất thời không lộ ra thôi.

“Hồ nháo!” Bởi vì trưởng tử từ nhỏ đã thiên tư thông minh, ở trong lòng Tiêu thị không có gì quan trọng hơn đọc sách.

Khương nhị lão gia nhìn Khương Trạm đĩnh bạt như một gốc cây bạch dương ngược lại có chút động tâm.

Con thứ cùng trưởng tử hoàn toàn bất đồng, đọc sách nhiều năm như vậy có thể biết mấy chữ, làm hai bài thơ lệch đã tính không tồi, lúc tuổi còn nhỏ đương nhiên phải đọc sách mài dũa tính tình, nhưng sau khi lớn xác thật không cần thiết đi trên con đường khoa cử này đến đen.

Kim Ngô Vệ xác thật là một lựa chọn không tồi.

Tuổi này của Khương Nguyên vào Kim Ngô Vệ còn quá nhỏ, Khương nhị lão gia tự nhiên không vội, nhàn nhạt nói: “Trước đọc sách cho tốt, khi nào lại mời cho ngươi một võ sư học thêm ba năm rồi nói.”

“Thật tốt quá!” Khương Nguyên vẫy vẫy nắm tay, ánh mắt nhìn Khương Trạm càng thêm thân cận.

Chờ vài năm sau hắn vào Kim Ngô Vệ, lúc ấy đã có Nhị ca che chở rồi.

Trong lòng Tiêu thị bất mãn quyết định của Khương nhị lão gia, ở trước mặt mọi người lại không nói gì.

Thôi, con thứ vốn cũng không phải người có thiên phú học tập, tương lai làm một Kim Ngô Vệ cũng không tồi, huynh đệ cùng một mẹ sinh ra một văn một võ ấy mới là chân chính giúp đỡ.

Nghĩ đến trưởng tử, Tiêu thị đặc biệt nhớ nhung, trở lại Nhã Hinh Uyển nhịn không được nhắc tới với Khương nhị lão gia: “Trời nóng như vậy, cũng không biết Thương Nhi có chịu được không nữa, ta nghe nói hào xá mà bọn nó khảo thí ngay cả chỗ duỗi chân thôi cũng chẳng có.”

Cái gọi là hào xá, chính là phòng thấp nhỏ dành riêng cho các thí sinh lúc đến khảo thí. Thi Hương tổng cộng chia làm ba đợt, mỗi một đợt thi ba ngày, ba ngày này thí sinh ăn uống ngủ nghỉ đều vượt qua trong hào xá nho nhỏ này.

Khương nhị lão gia từng trải qua kỳ thi mùa thu, kỳ thi mùa xuân, điều kiện ở hào xá ác liệt đương nhiên rất rõ ràng, nhàn nhạt nói: “Đều là như vậy cả.”

“Nghe nói những hào xá đó còn có mưa dột nữa, nhỡ đâu nếu bị phân đến hào xá như vậy ——”

“Câm miệng!” Khương nhị lão gia không vui trừng mắt nhìn Tiêu thị một cái.

Nếu thật phân đến hào xá bị mưa dột, một khi trời mưa làm ướt bài thi, như vậy thành tích cũng sẽ trở thành phế thải.

Tiêu thị tự biết lỡ lời, vội nói: “ Thương Nhi chúng ta trước nay đều là vận khí cực tốt, khẳng định sẽ được phân đến hào xá tốt nhất, ta chính là chăm lo mù quáng thôi.”

Khương nhị lão gia tức giận giật giật da mặt.

Phụ nhân vô tri, hào xá mưa dột tính là gì, nếu như bị phân đến “Xú hào” cạnh nhà vệ sinh ấy mới là ngay cả thi đều không cần thi.

Trời nóng như vậy, ngẫm lại cái mùi vị ấy——

Khương nhị lão gia hồi tưởng lại cái năm ông ta đại khảo ấy, có một đồng môn xui xẻo bị phân tới xú hào, chỉ mới một ngày đã chịu không nổi té xỉu rồi bị nâng ra ngoài, đặc biệt thổn thức.

Có điều loại xú hào này khá là ít, người bị phân đến đó đúng là xui xẻo vô cùng.

Khương nhị lão gia đương nhiên không cho rằng nhi tử sẽ xui xẻo như vậy, ý nghĩ mới hơi gợn sóng rất nhanh bình phục xuống.

Chớp mắt đã đến mười một tháng tám, là ngày cuối cùng của đợt đầu khảo thí thi Hương, các thí sinh tham gia đợt đầu khảo thí vào lúc hoàng hôn sẽ đi ra, có nhà gần giống như Khương Thương đương nhiên không cần ở lại khách điếm, mà là hồi phủ.

Mắt thấy đã tới buổi chiều, trên dưới Bá phủ đều khẩn trương chờ mong, vợ chồng Khương nhị lão gia càng là thấp thỏm trong lòng.

Khương nhị lão gia là người từng tham gia khoa khảo, so với ai khác đều rõ ràng tầm quan trọng của đợt đầu khảo thí.

Bát cổ thủ sĩ chỉ trọng đợt đầu kinh nghĩa*, đợt đầu thi tốt, dư lại hai đợt chỉ cần không có trở ngại là có thể trúng cử, có thể nói đợt đầu mới là chân chính quyết định tiền đồ của các thí sinh.

( * Bát = 8, cổ = bắp vế. Bát cổ là lối văn 8 đoạn, ở những đoạn 4, 5, 6, 7 đều có 2 vế đối nhau, tổng số là 8 vế.

( thủ sĩ 取士 chọn lấy học trò mà dùng)

Ngoài ba môn thi chính là kinh nghĩa, thơ phú và văn sách, các thí sinh có khi còn phải thi những môn khác như chiếu, chế, biểu vv., mỗi môn có một lối làm văn riêng. 

KINH NGHĨA

Kinh nghĩa là giải thích rộng ra những chỗ uẩn súc trong một câu kinh sách mà quan trường chọn làm đầu đề, phải phát minh những ý nghĩa còn nghi hoặc trong sách để làm cho nghĩa Kinh thêm sáng tỏ. Mục đích là để xem học trò có thuộc và hiểu rõ Kinh Truyện hay không?

Kinh nghĩa thường được chọn làm kỳ thi đầu tiên trong một khoa.)

Hoàn thành đợt này, chẳng khác nào lấy được tư cách bước vào kỳ thi mùa xuân sang năm.

Tiếng bước chân dồn dập đột nhiên vang lên, tựa như tiếng sét gõ vào trong lòng mọi người, Khương nhị lão gia không hiểu sao sinh ra một loại dự cảm bất tường.

Chủ nhân của tiếng bước chân rất nhanh thì vọt vào, là quản sự ngoại viện, vừa vào cửa đã lên tiếng kêu: “Đại, đại công tử đã trở lại!”

Khương nhị lão gia lộp bộp một tiếng, trái tim trầm xuống.

Lúc này còn chưa tới thời gian nộp bài thi, Thương Nhi sao lại trở về rồi?

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Khương nhị lão gia lúc hỏi chuyện đã có hơi cấp bách.

Quản sự trắng bệch cả mặt nói: “Đại công tử là hôn mê bị nâng ra!”

Tiêu thị lúc trước nghe thấy Khương Thương trở về liền cầm lòng không đậu đứng dậy, nghe xong lời này chân mềm nhũn ngã ngồi về ghế trên.

“Thư đồng đâu?”

Một thân ảnh nhỏ gầy bịch quỳ xuống, gạt lệ nói: “Công tử bị phân tới xú hào, lúc nâng ra tiểu nhân mới biết được công tử gắng gượng hai ngày, tới hôm nay thì nôn mửa không thôi, thật sự chịu không nổi mới té xỉu rồi bị nâng ra ngoài……”

Tuy Khương nhị lão gia ở quan trường nhiều năm, nhưng nghe thấy cái này trước mắt cũng không khỏi choáng váng từng cơn.

Cơ sở, kinh nghiệm, tầm mắt, thiên phú, ông ta tính toán đi tính toán lại đều chắc chắn nắm chắc trưởng tử trúng cử, chỉ riêng tính sai vận khí của trưởng tử.

“Đại công tử người đâu?” Tiêu thị bước chân hốt hoảng xông ra ngoài. 
Bình Luận (0)
Comment