Tự Cẩm

Chương 254

Tháng tám cuối thu mát mẻ đối với đại đa số người ở Đông Bình Bá phủ mà nói lại là tháng có tình cảnh bi thảm nhất, vợ chồng Khương nhị lão gia càng là một trong số đó.

Cử nhân nhi tử nắm chắc bay mất đã đủ buồn khổ, muốn vì nhi tử tạo chút thế tăng lên danh khí, không nghĩ tới Giải Nguyên tân khoa không chút khách khí vả mặt bốp bốp, đánh cho mặt sưng cả lên.

Tiêu thị lần đầu có phê bình kín đáo với Khương nhị lão gia: “Sớm biết thế đã không nên đem bài thi của Thương Nhi truyền đi, cũng không đến mức đẩy Thương Nhi đến nơi đầu sóng ngọn gió……”

“Bà biết cái gì, đây là ngoài ý muốn!” Khương nhị lão gia vốn dĩ còn đang nén giận, vừa nghe Tiêu thị nói như vậy, càng tức giận hơn.

Ông ta không cho rằng tạo thế giúp nhi tử nổi danh có cái gì không đúng, chỉ có thể nói vận khí quá kém, cực kém.

Ai có thể nghĩ đến trên Lộc Minh Yến có người ăn no rửng mỡ lấy Thương Nhi tới dẫm tân khoa Giải Nguyên chứ? Ai có thể nghĩ đến tân khoa Giải Nguyên ấy thế mà ngay cả một câu ghen tuông cũng không thể nhịn, ngay tại chỗ viết xuống đối đáp của chính mình ném vào mặt kẻ khiêu khích, càng hung hăng tát vào mặt Đông Bình Bá phủ.

Khương nhị lão gia nghĩ đến những điều này, mặt đen như đáy nồi, cố tình trước đó không lâu Cảnh Minh đế như có như không che chở Chân Thế Thành làm ông ta chỉ có thể yên lặng nuốt xuống phần nghẹn khuất này.

Luận chức quan, ông ta không cao bằng người ta; luận thánh quyến, ông ta không đậm bằng người ta. Không nhịn tức im hơi lặng tiếng chẳng lẽ vén tay áo tính sổ sao?

Còn nữa, chuyện này thật đúng là không có cách nào tìm người ta tính sổ, càng liên lụy càng làm người ta chế giễu, hiện tại ông ta chỉ ngóng trông sự tình nhanh nhanh dịu xuống thôi.

Vẻ mặt Tiêu thị mây đen mù sương: “Lão gia, nếu Thương Nhi biết chuyện bên ngoài vậy làm sao bây giờ?”

Khương Thương hiện giờ thân thể tuy đã khôi phục, trên tinh thần lại chịu đả kích lớn, mấy ngày nay có thể nói vô cùng không vui, hiếm khi bước ra cửa viện một bước, vì thế đối với bên ngoài truyền ra tiếng gió hắn có Giải Nguyên chi tài cũng không cảm kích, đương nhiên đối với sự tình bị tân khoa Giải Nguyên vả mặt sau đó cũng không hề hay biết.

Tiêu thị hoàn toàn không dám tưởng tượng sau khi nhi tử biết những việc đó sẽ như thế nào.

Trong lòng bà ta nhịn không được lại lần nữa oán trách Khương nhị lão gia nhiều chuyện, nhưng nhìn đối phương sắc mặt khó coi lại không dám nhắc lại.

“ Qua một thời gian rồi hẵng nói với Thương Nhi.” Khương nhị lão gia ngẫm lại trưởng tử, thở dài.

Rõ ràng tài năng hơn người đã định là sẽ một bước thành danh tại mùa thi Hương này, ấy thế mà bởi vì vận khí không tốt biến thành bộ dạng như hiện giờ.

Nghĩ đến trước khi đến kỳ thi mùa thu rất nhiều thân thích bằng hữu thậm chí đồng liêu đều đã sớm chúc mừng với ông ta, Khương nhị lão gia liền có một loại xúc động muốn chôn luôn mặt mình.

Mặt Tiêu thị còn sưng phù hơn cả Khương nhị lão gia. Mấy ngày trước đây bà ta còn ngầm trào phúng Khương Trạm bùn nhão trét không nổi tường, kết quả quay đầu Khương Trạm thành Kim Ngô Vệ, trưởng tử bà ta ký thác kỳ vọng cao lại lui thi.

“Lão gia, nếu không bữa nào đó ta đến chùa Bạch Vân thắp nén nhang đi, luôn cảm thấy mấy ngày nay có rất nhiều việc không thuận.”

Chùa Bạch Vân là một trong những ngôi chùa lớn nổi danh kinh thành, ở ngay ngoài thành, hương khói cường thịnh.

Khương nhị lão gia là người đọc sách, không tin thần Phật cho lắm, nhưng rất nhiều thời điểm thà rằng tin là có còn hơn là không, Tiêu thị muốn đi dâng hương bái phật đương nhiên sẽ không ngăn, đoạn nói: “Đi đi, cho tiền hương hỏa nhiều chút.”

Hai vợ chồng lòng đầy phiền muộn nói vài câu không mặn không nhạt, liền có nha hoàn tới báo: “Lão gia, thái thái, đại lão gia cho người truyền lời, nói nhận được bái thiếp của Chân gia.”

“Chân gia?” Tiêu thị sửng sốt, không khỏi nhìn về phía Khương nhị lão gia.

Khương nhị lão gia rất nhanh phản ứng lại, hỏi nha hoàn: “ Là phủ Doãn Thuận Thiên Chân gia?”

Nha hoàn trả lời: “ Đại lão gia không nói, chỉ nói Chân đại nhân muốn mang theo công tử tới phủ, hỏi ngài đến lúc đó có thời gian qua đó không.”

“ Biết rồi.” Khương nhị lão gia phất phất tay cho nha hoàn đi xuống.

“Lão gia, Chân Thế Thành mang theo nhi tử tới nhà chúng ta là có ý gì?”

Khương nhị lão gia nhớ tới lần trước ở chỗ Chân Thế Thành bị vắng vẻ, lúc này đây tới cửa lại đặc biệt thông báo cho mình, rất nhanh liền đoán ra: “Có lẽ là vì sự việc Lộc Minh Yến.”

Sắc mặt Tiêu thị bỗng nhiên biến đổi, cả giận nói: “Chẳng lẽ còn không chịu buông ta tìm tới nhà chúng ta luôn?”

Khương nhị lão gia trừng Tiêu thị một cái: “Cái gì buông tha với không buông tha? Bà cho rằng đường đường quan to chính tam phẩm cũng có thời gian rảnh rỗi như mấy phụ nhân các người sao?”

“Nhưng lão gia và ông ta không qua lại, lúc này ông ta mang theo nhi tử tới cửa làm gì?”

Khương nhị lão gia trong lòng khẽ động.

Đây có lẽ là cơ hội tốt kéo gần quan hệ với Chân Thế Thành, về phần nhi tử bị nhi tử đối phương vả mặt, nói cho cùng chỉ là chuyện mấy đứa nhỏ cùng lứa thôi, nào trọng yếu bằng nhân mạch quan trường?

“ Chuẩn bị cho ta một bộ y phục gặp khách.” Khương nhị lão gia bắt đầu chờ mong cha con Chân Thế Thành đến đây.

Sau khi Chân Thế Thành đưa bái thiếp không bao lâu liền nhận được trả lời, rất nhanh mang theo Chân Hành đăng cửa lớn Đông Bình Bá phủ.

Lại lần nữa đi trên con đường lát đá xanh của Đông Bình Bá phủ, trong lòng Chân Hành có chút kích động.

Không biết có thể thuận lợi nhìn thấy nàng không nhỉ?

Nhưng mà dưới trường hợp này y mặc dù là Giải Nguyên lang tài năng hơn người, cũng chỉ có thể đem hy vọng thấy người trong lòng ký thác ở trên người phụ thân đại nhân thôi.

Ấy thế mà Chân Thế Thành dường như hồn nhiên không phát hiện ra Chân Hành thấp thỏm, ngay cả mắt gió cũng chưa cho y.

Trái tim thiếu niên lại càng nôn nóng hơn.

Thất sách, lúc trước chỉ lo kích động, lại quên mất hỏi xem phụ thân làm thế nào mới có thể nhìn thấy cô nương nhà người ta.

Nghe huynh đệ Chân Thế Thành cùng Khương An Thành hàn huyên, Chân Hành còn có chút tâm tư hoảng hốt, cho đến khi đề tài chuyển dời đến trên người y.

“Khương Lão đệ, Khương Thiếu Khanh, đây là khuyển tử. Hôm nay ta dẫn nó tới là nhận lỗi, tiểu súc sinh tuổi trẻ khinh cuồng, vừa uống chút rượu liền hồ ngôn loạn ngữ, mang đến cho quý phủ không ít phiền toái……”

Khương nhị lão gia cướp lời câu chuyện: “ Lời này của Chân đại nhân khiến cho ta hổ thẹn, khuyển tử vốn dĩ đã không so được với lệnh công tử, ai ngờ bên ngoài thế mà lại truyền lời lung tung.”

Chân Thế Thành liếc nhanh Chân Hành một cái.

Chân Hành vội tiến lên một bước, vái chào thật sâu với Khương nhị lão gia: “Tiểu tử không hiểu chuyện, mong ngài chớ trách.”

Khương nhị lão gia vội nâng Chân Hành dậy: “Giải Nguyên lang thật là tuấn tú lịch sự, trò giỏi hơn thầy a.”

Thế nhân trọng truyền thừa, ở trong suy nghĩ của Khương nhị lão gia, khen nhi tử có tiền đồ hơn lão tử tuyệt đối không sai được.

Chân Thế Thành nghe xong lại yên lặng trợn trắng mắt.

Loại người phá án nghiêm cẩn như hắn không thích nhất chính là nói điêu.

Cái gì gọi là trò giỏi hơn thầy? Năm đó thời điểm hắn đọc sách đến ban đem cả đèn dầu đều luyến tiếc châm, lẻ loi một mình lang bạt quan trường có địa vị như hiện giờ, điều kiện ngay từ đầu của nhi tử so với hắn tốt hơn bao nhiêu, thi không tốt mới nên kéo ra ngoài đánh chết.

Khương nhị lão gia không biết vỗ mông ngựa lại vỗ tới trên đùi ngựa, không chút nào keo kiệt khen Chân Hành.

Chân Hành vô cùng khiêm tốn: “Ngài quá khen rồi, tiểu tử còn có rất nhiều thiếu sót. Hôm nay tiểu tử theo gia phụ tiến đến là muốn cho Khương Đại công tử bồi cái không phải, không biết có thuận tiện hay không?”

“À, khuyển tử hôm khảo thí bị bệnh, hiện giờ còn đang tĩnh dưỡng. Giải Nguyên lang vốn dĩ cũng không làm gì có lỗi với khuyển tử, chút việc nhỏ ấy cũng đừng để trong lòng.” Khương nhị lão gia uyển chuyển cự tuyệt.

Đặt ở ngày thường trưởng tử có thể kết giao với bạn cùng lứa như Chân Hành, Khương nhị lão gia tất nhiên cầu mà không được, chính là hiện tại lại chỉ có thể cự tuyệt.

Không có biện pháp, trưởng tử đã chịu đủ đả kích, nếu như nhìn thấy tân khoa Giải Nguyên bị kích thích đến không gượng dậy nổi, ấy mới là mất nhiều hơn được.

Chân Hành lại vái chào với Khương nhị lão gia: “Vậy làm phiền ngài giúp tiểu tử chuyển đạt lời xin lỗi.”

Một bên Khương An Thành bất động thanh sắc đánh giá Chân Hành, thầm nghĩ: Đây là nhi tử mà lúc trước Chân lão ca chuẩn bị giới thiệu cho khuê nữ ông nha, có vẻ như tướng mạo rất không tồi.  
Bình Luận (0)
Comment