Tự Cẩm

Chương 264

Nam tử áo dài nhìn chằm chằm màu đỏ nhạt trên đầu ngón tay, trầm ngâm một lát, cho ra một kết luận nghiêm túc: Có thể tùy thân mang theo bột ớt cay trên người tám chín phần mười có quan hệ với người trên giang hồ.

Râu quai nón rất tán thành gật đầu: “Không sai.”

Tùy thân mang theo bột ớt cay không phải những kẻ du thủ du thực lưu manh giang hồ thì còn là gì?

Thử nghĩ đi, hai gã tử sĩ giao phong, thời khắc nghàn cân treo sợi tóc một người tử sĩ trong đó đột nhiên phóng ra bột ớt cay, đó là cái tình cảnh giề?

Râu quai nón chỉ cần tưởng tượng thôi đã cảm thấy sỉ nhục.

Về phần tiểu thư khuê các tùy thân mang theo bột ớt cay, ý niệm này chưa từng dâng lên trong đầu hai người.

Ngoài đình mưa nhỏ dần, nam tử áo dài đi ra phía ngoài.

“Ngươi đi đâu vậy?” Râu quai nón hỏi.

Hai người thoạt nhìn là quan hệ đồng bạn địa vị tương đương, mà không phải một bên lãnh đạo một bên khác.

Nam tử áo dài không trả lời, đứng ở trong mưa tầm mắt rơi trên mặt đất.

Nơi này là một cảnh trí hẻo lánh của sơn chùa, mặt đất không phải lát gạnh đá xanh như đường chính, mà là đường bùn đất, sau khi mặt đất ẩm ướt tất nhiên sẽ lưu lại dấu chân.

Chẳng qua —— Nam tử áo dài  nhìn mặt đất bởi vì mưa to mà đọng lại vũng nước cao mấy tấc, lông mày càng nhíu chặt.

Mưa rơi quá lớn, cho dù lúc trước để lại dấu chân, giờ phút này cũng đều bị nước mưa lấp kín cả rồi.

Không, thời tiết như vậy chỉ cần đi qua, chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết.

Nam tử áo dài bỗng nhiên xoay người, hỏi râu quai nón: “Vừa rồi người tập kích ngươi luôn trốn ở sau cây đại thụ này?”

Râu quai nón gật đầu: “Không sai.”

Ánh mắt của nam tử áo dài nhìn chằm chằm mặt đất rồi đi ra sau đại thụ.

Gốc cây rất cao lớn, thân cây tráng kiện dù để hai người trưởng thành vươn hai tay ôm cũng khó có thể ôm hết, tán cây um tùm cơ hồ che chắn tất cả nước mưa, trên mặt đất chỉ là một tầng ẩm ướt mờ mờ.

Nam tử áo dài cẩn thận tìm kiếm một phen, rốt cuộc ở sau một chỗ nước mưa giao nhau tán cây không che hết phát hiện một cái dấu chân.

Hắn ta lập tức ngồi xổm xuống quan sát dấu chân kia.

Dấu chân chỉ có nửa khúc trước, mũi chân đối diện phương hướng thân cây, có thể tưởng tượng lúc người nọ rời đi khá vội vàng.

Hoa văn trên dấu chân cơ hồ mờ đến nỗi không thể nhìn ra, có thể nói chỉ để lại một hình dáng thô sơ giản lược.

Râu quai nón hình như hiểu được ý tứ của nam tử áo dài, đi theo ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm nửa dấu chân nói thầm nói: “Chỉ có nửa cái dấu chân như vậy, hoa văn cơ hồ không có, căn bản không có cách nào phỏng đoán đối phương mang giày gì.”

Người Đại Chu thời này, có tí thân phận thì mang ủng, người bình thường thì mang giày vải, giày rơm, mà chỉ cần mang ủng lại có thể phân ra nhiều loại kiểu dáng, một cái dấu chân chỉ còn hình dáng thô sơ giản lược như vậy muốn phân biệt ra đối phương mang giày gì, thật quá khó khăn.

Nam tử áo dài nhìn chằm chằm dấu chân lắc đầu: “Không cần nhìn hoa văn thậm chí hình dáng gì hết, ngươi chỉ nhìn độ lớn nhỏ của nửa cái dấu chân này, có cảm thấy rất kỳ quái không?”

“Lớn nhỏ?” Được nam tử áo dài nhắc nhở, ánh mắt râu quai nón sáng lên, “ Dấu chân này quá nhỏ thì phải!”

Nam tử áo dài gật đầu: “Không sai, dấu chân như vậy chỉ có thể là nữ tử lưu lại.”

“Nữ tử?” Râu quai nón bày vẻ mặt cổ quái, “Ngươi là nói một nữ tử ném bột ớt cay vào mặt ta, sau đó lại dùng thiết đầu côn của ta đánh cho ngươi ngất xỉu?”

Cách nói này của râu quai nón hiển nhiên làm nam tử áo dài có chút xấu hổ, đoạn tức giận nói: “Còn bổ cho ngươi một gậy.”

Râu quai nón liên tục lắc đầu: “Không có khả năng, không có khả năng, đây thật sự quá sức tưởng tượng……”

“Quá sức tưởng tượng?” Nam tử áo dài cười lạnh liếc râu quai nón một cái, “ Dù là chuyện ngoài sức tưởng tượng thế nào, thì loại trừ khả năng khác đó chính là sự thật. Dấu chân bé nhỏ như vậy, cũng không thể là hài đồng lưu lại được?”

“Càng không có khả năng, ta tuy không thấy rõ người, nhưng có thể khẳng định đối phương tuyệt không phải hình dáng của hài đồng.”

Râu quai nón nói xong, cùng trầm mặc với nam tử áo dài, một lát sau buồn bực nói: “Không nghĩ tới ở thuyền lật trong mương, thế mà bị một nữ tử tính kế.”

Nam tử áo dài ngồi dậy, nhàn nhạt nói: “Có thể lăn lộn giang hồ, nữ tử thường thường càng can đảm cẩn trọng hơn.”

“Nhưng mà đối phương vô duyên vô cớ trêu chọc chúng ta làm gì?”

Ánh mắt của nam tử áo dài đột nhiên trở nên sắc bén, sát khí ẩn hiện: “Ngay từ đầu có lẽ là vì muốn tránh chúng ta, sau đó nghe được đối thoại của chúng ta lại bị ngươi phát hiện động tĩnh ——”

Râu quai nón sắc mặt đột biến: “Thế làm sao bây giờ? Chúng ta nói chuyện bị đối phương nghe được, đối phương có thể mật báo cho Thất hoàng tử không?”

“Khó mà nói.” Nam tử áo dài khoanh tay đi đến cạnh đình, nhìn màn mưa dần dần trở nên thưa thớt biểu tình hung ác nham hiểm.

Râu quai nón ghé tới: “ Sao lại khó mà nói?”

“Nếu đối phương là một người không hề có quan hệ gì với Thất hoàng tử, có lẽ sẽ không lội vào vũng nước đục này, nhưng không loại trừ đối phương đúng lúc quen biết Thất hoàng tử hoặc là muốn thông qua buôn bán tin tức này kiếm một món tiền.”

Râu quai nón xoa xoa tay: “Nếu vậy thì phiền toái rồi, có điều nếu đối phương là hạng hạ lưu giang hồ, cơ hội quen biết Thất hoàng tử có lẽ không lớn đâu.”

Nam tử áo dài cười lạnh một tiếng: “Ngươi lẽ nào đã quên, vị Thất hoàng tử này thích nhất là kết giao với loại người tam giáo cửu lưu.”

Râu quai nón trầm mặc.

Cuối cùng nam tử áo dài thở dài: “Thôi, việc đã đến nước này lo lắng vô dụng, ta sẽ gọi thêm một số người nhìn chằm chằm Thất hoàng tử bên kia, xem gần nhất có người đặc biệt nào liên hệ với hắn không. Nếu thật sự phát hiện người này ——”

Ánh mắt nam tử áo dài càng thêm âm lãnh: “Vậy đúng lúc diệt trừ nàng ta luôn!”

Râu quai nón gật đầu.

“Trước mặt chuyện quan trọng nhất vẫn là mau chóng đưa nữ tử có dung mạo tương tự Thánh Nữ đến mấy phần đến bên người Thất hoàng tử.” Nam tử áo dài nhấc chân dẫm lên nửa dấu chân trên mặt đất, chà vài lần cho mất hết, “Đi!”

Buổi trưa qua đi, mưa đã ngừng hẳn, cơn gió thấm hơi lạnh thổi tới mang đến cho chùa Bạch Vân một tầng sương mù, cành lá mang theo giọt nước nhẹ nhàng đong đưa, trong rừng ngẫu nhiên sẽ truyền đến tiếng chim hót nho nhỏ, lại không thấy chim bay lướt qua không trung, sau cơn mưa sơn chùa dường như càng u tĩnh hơn.

Có điều rất nhanh chùa Bạch Vân lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Những khách hành hương bởi vì mưa to mà kẹt lại ở trong chùa bắt đầu đi ra chỗ trú mưa, hoặc là tiếp tục lưu luyến ở trong chùa, hoặc là chuẩn bị rời đi, các tăng nhân trong chùa cũng bắt đầu hoạt động.

Khương Y đứng ở hành lang, nghe giọt nước rơi xuống khỏi mái hiên phát ra âm thanh tí tách thanh thúy, nghiêng đầu hỏi Khương Tự: “Tứ muội còn muốn đi thêm nơi nào nữa không?”

Dư quang khóe mắt Khương Tự quét Chu Tử Ngọc cách đó không xa một cái, cười lắc đầu: “Thôi ạ. Khó khăn lắm mưa mới tạnh, vẫn sớm trở về đi, khỏi quay đầu trời lại mưa nữa đường sẽ không dễ đi.”

Khương Y lặng lẽ thở phào.

Nàng thật đúng là không muốn ở lại chỗ này một chút nào, muội muội muốn sớm rời đi đương nhiên tốt nhất.

Khương Y quay đầu nói với Chu Tử Ngọc: “Phu quân, vậy chúng ta cùng Tứ muội trở về đi.”

Ánh mắt Chu Tử Ngọc hơi đổi, nhìn về phía Khương Tự.

Thấy hắn ta nhất thời không nói, Khương Tự thoải mái hỏi: “Tỷ phu lẽ nào còn có việc?”

Chu Tử Ngọc dường như không ngờ Khương Tự lại hỏi trực tiếp như vậy, đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó cười nói: “Không có chuyện, vốn dĩ chính là bồi đại tỷ muội tới dâng hương. Vậy cùng nhau trở về đi.” 
Bình Luận (0)
Comment