Tự Cẩm

Chương 286

A Phi cười nhạo một tiếng: “Sao có thể, huynh trưởng nàng ta có tiền cũng sẽ không làm loại nhân sự này đâu.”

“Có tìm thêm người khác hỏi thăm không?”

A Phi vừa nghe Khương Tự hỏi như vậy, cười khổ: “Tiểu nhân có tìm Bảo nhi* hỏi thăm, nếu không phải ỷ vào cô nương cấp tiền bạc phong phú chống lưng, thiếu chút nữa thì bị đuổi ra ngoài.”

(* Ngày xưa nói chim bảo là giống rất dâm, cho nên gọi kĩ nữ là bảo nhi 鴇兒, một cách gọi khác của tú bà kỹ viện)

Khương Tự thở dài.

Cho A Phi thời gian chung quy quá ngắn, từ trong miệng hai quy công lừa vài câu nói không khó, mà muốn giao tiếp với Bảo nhi khôn khéo vô cùng thật không dễ dàng.

Thế nhưng chiếu theo tình hình trước mắt tới xem, chuộc thân cho Tình nhi đến tột cùng là người phương nào hiển nhiên rất mấu chốt, nói không chừng người kia có quan hệ với Chu gia.

Khương Tự còn có một điểm nghĩ không ra: Tình nhi chỉ là một tiểu nha đầu hầu hạ đầu bài, các phương diện thường thường không có gì kỳ lạ, có điểm nào đáng giá để người tính kế đại tỷ coi trọng kia chứ? Còn nữa, người nọ sau khi chuộc thân cho Tình nhi vì sao lại đưa về chỗ huynh trưởng Tình nhi, để cho huynh trưởng nàng ta đem bán muội muội lần nữa?

Làm nhiều cong quẹo như vậy, chính là vì để Tình nhi diễn màn kịch rồi được trưởng tỷ cứu sao?

Nhưng nếu là như thế, lại giống như làm điều thừa.

Màn kịch này nếu là do nàng ra tay thì nên diễn như thế nào?

Ít nhất không phức tạp như vậy, nhìn chằm chằm sòng bạc tìm một con bạc cùng đường mạt lộ chuẩn bị bán khuê nữ bán muội muội là được, trước hết căn bản không đáng chuộc người từ thanh lâu ra rồi đưa về bên người người nhà.

Trừ phi —— Tay giơ quạt lụa của Khương Tự hơi dừng, ánh mắt càng thêm thâm trầm.

Trừ phi người nọ có lý do không thể không dùng Tình nhi, mà cái lý do này ngồi nghĩ viễn vông là không được, nàng phải đi hoa thuyền mà Tình nhi bị bán tìm tòi thực hư.

Khương Tự ném quạt lụa lên trên bàn, không chút để ý hỏi: “ Hoa thuyền kia đánh cờ hiệu gì?”

Trên sông Kim Thủy hoa thuyền lớn lớn bé bé có vô số, mỗi một chiếc hoa thuyền đều có tên tiện cho các ân khách nhận ra.

A Phi thuận miệng nói: “Gọi Yến Xuân ban.” Mới nói xong chợt cảm thấy không đúng, thật cẩn thận đánh giá sắc mặt  Khương Tự hỏi: “Cô nương, ngài hỏi cái này để làm gì nha?”

Khương Tự tựa lưng vào ghế ngồi, cười nói: “Thật đúng là cái tên hợp với tình hình.”

A Phi đứng lên, lau mặt một phen: “Cô nương, ngài nói cái này ta đột nhiên có chút khẩn trương.”

Không thể nào là cái ý tứ mà hắn nghĩ chứ!

Thiếu nữ rũ mắt, lười nhác nhìn chằm chằm móng tay no đủ phấn nhuận, tu bổ chỉnh tề, dùng cái giọng điệu “ Ta tính đi cửa hàng son phấn tùy tiện dạo chơi ” nói: “Ta tính đi Yến Xuân ban dạo chơi.”

Chân A Phi mềm nhũn, ngã ngồi về trên ghế.

“ Hai tên quy công đã nhận ra ngươi, ngươi không cần theo ta lên thuyền, đến lúc đó dẫn đường cho ta là được.”

Thanh âm A Phi đều thay đổi: “Cô, cô nương, này không được đâu.”

“Sao lại không được?” Khương Tự nhướng mày.

Sao lại không được? Này còn cần hỏi sao!

A Phi đều sắp quỳ xuống: “Cô nương, ngài cho là đang diễn trò như trên hí kịch à, đại cô nương nữ phẫn nam trang không chỉ có thể dạo thanh lâu còn có thể thi Trạng Nguyên thậm chí làm Phò mã? Những cái đó đều là gạt người! Chỉ như ngài vừa lên thuyền cái, Bảo nhi liếc mắt một cái là sẽ nhìn ra ngài là một cô nương gia ngay……”

“Cái này ta biết, ngươi dẫn đường là được.”

“Cái này thật không được……” A Phi to gan cự tuyệt.

“Hử?”

A Phi lời nói thấm thía khuyên: “Cô nương, vạn nhất ngài xảy ra chuyện gì thì phải kết thúc thế nào đây, đến lúc đó tiểu nhân gánh không nổi trách nhiệm đâu……”

Khương Tự cười cười: “Ta sẽ mang theo lão Tần.”

Thấy A Phi còn định nói thêm, mặt Khương Tự trầm xuống: “Chẳng lẽ ở trong lòng ngươi, ta là cái loại ngu ngốc làm việc bất chấp hậu quả đưa dê vào miệng cọp?”

“Đương nhiên không phải……”

“Được rồi, ngươi làm tốt việc ta phân phó là được, cái khác không cần quan tâm.”

A Phi thở dài, sống không còn gì luyến tiếc hỏi: “Ngài tính khi nào thì đi?”

Thiếu nữ nở nụ cười xinh đẹp: “Chọn ngày chi bằng gặp ngày, liền đêm nay đi.”

Trở lại Hải Đường Cư, A Man xoay vòng quanh Khương Tự, đến cuối cùng Khương Tự không thể không hỏi: “A Man, ngươi là đang đuổi ruồi bọ sao?”

A Man dừng lại, đáng thương vô cùng nhìn nàng: “Cô nương, ngài thật sự mang theo lão Tần, không mang theo nô tỳ?”

Trăm triệu không nghĩ tới, nàng một đại nha hoàn thiếp thân còn phải đi tranh sủng với cả một xa phu.

“ Nhiều người dễ lộ, mang một người là đủ rồi.”

Khuôn mặt đại chúng như của Lão Tần hơi cải trang chút là đã không ai nhận ra, thời khắc mấu chốt còn được việc hơn A Man, Khương Tự tự nhiên không chút do dự vứt bỏ tiểu nha hoàn.

A Man ủy ủy khuất khuất ứng tiếng, cho đến khi màn đêm lặng yên buông xuống nhìn Khương Tự biến mất trong bóng đêm mới hoàn toàn chết tâm.

Ngẩng đầu, ánh trăng lạnh hơi cong trên bầu trời ảm đạm không ánh sáng, những ngôi sao nhỏ càng không thấy bóng dáng, A Man thở dài thật sâu.

Buổi tối nguyệt hắc phong cao như vậy đúng là thời điểm tốt giết người phóng hỏa, tiện nghi lão Tần rồi.

Ban đêm đầu tháng chín có hơi se lạnh, Khương Tự vụng trộm chuồn ra Bá phủ tự nhiên không thể thắp đèn, cứ cẩn thận lần mò từng tí trong đêm như thế cho đến khi hội hợp với lão Tần, lòng bàn tay đã ra một tầng mồ hôi mỏng.

Bên ngoài nhà nhà đốt đèn, một mảnh sáng ngời.

Khương Tự đánh giá lão Tần, vừa lòng gật đầu: “Như vậy không tồi.”

Lão Tần ừ một tiếng coi như đáp lại, phảng phất như lần này Khương Tự ra cửa cũng chẳng khác gì với mấy lần trước cả.

“Cô nương ——” Chỗ ngã rẽ, A Phi dùng sức phất tay với hai người.

Khương Tự cùng lão Tần một trước một sau đi qua.

Thần sắc phức tạp nhìn thoáng qua Khương Tự ăn mặc nam trang, A Phi yên lặng thở dài, nghiêng người nói: “Ngài lên xe đi.”

Vào đêm đừng thấy bên này an an tĩnh tĩnh, chờ tới sông Kim Thủy thì nơi đó lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Khương Tự ngồi xe ngựa không nhanh không chậm đuổi tới bờ sông Kim Thủy, quả nhiên là tiếng hoan hô ầm ỹ, son diễm hương nồng, chiếc xe ngựa coi như tinh xảo này lẫn vào giữa hàng xe ngựa như nước chảy đều sẽ không khiến cho người ta chú ý chút nào.

Những hoa thuyền đậu sát ở bên bờ sông, có rất nhiều nữ tử trang điểm lộng lẫy đứng bên ngoài ôm khách, mùi son phấn nồng nặc theo các nàng vẫy tay vung khăn chui thẳng vào chóp mũi Khương Tự.

Khương Tự theo bản năng nhíu nhíu mày, rất nhanh sửa sang lại tâm tình, dưới sự chỉ dẫn của A Phi đi vào một chiếc hoa thuyền.

Chiếc đèn lồng đỏ thẫm viết ba chữ “Yến Xuân Ban” sặc sỡ treo trên lan can thuyền đang lắc lư theo gió.

Yến Xuân ban cũng có một hoa nương đứng trước tấm ván gỗ đón khách, hai gã tay chân lặng yên ẩn ở địa phương không đáng chú ý, để phòng có người tới gây chuyện.

Khương Tự vóc người hơi cao, hình thể thiên gầy, mặc vào nam trang lại thêm chút che dấu liền nhìn không ra đường cong nữ tính đặc thù, ở trên bờ sông không sáng lắm mà nhìn thoáng qua, vừa khéo là một thiếu niên lang tuấn tiếu vô song.

Hoa nương ánh mắt sáng lên, nhất thời bu lại: “Công tử mời vào trong ——”

Ta nói, không biết là xuất phát từ thói quen hay là thấy thiếu niên trước mắt lớn lên thật sự tuấn tú, sóng lớn rung rinh trước ngực sôi sục, nhắm thẳng cánh tay Khương Tự mà cọ a cọ.

A Phi tránh ở chỗ tối còn chưa rời đi một trái tim tức khắc thít chặt, chỉ sợ Khương Tự chịu không nổi hét ầm lên rồi bại lộ thân phận nữ tử.

Khương Tự hơi hơi mím môi, rồi lại cười cười, một khối bạc nhỏ vụn vạch ra một tia sáng trong trời đêm, chuẩn xác rơi vào trong bộ ngực của Hoa nương.

Hoa nương vui mừng liên mồm nói lời cảm tạ, thiếu niên lang tuấn tú đã mang theo tôi tớ mặt không biểu tình lên thuyền.

A Phi nhìn mà hoa mắt choáng váng, theo bản năng vuốt cằm.

Ái chà chà, phong phạm đi dạo thanh lâu của cô nương còn mạnh hơn cả hắn cơ.
Bình Luận (0)
Comment