Tự Cẩm

Chương 333

Khương An Thành cười đặt chén trà xuống: “Cụ thể là nhà ai còn chưa có hỏi thăm qua, cho nên mới xin nhờ Chân lão ca. Chỉ biết trong nhà Tiểu Dư xem như đại tộc, có điều con cháu đông đảo, Tiểu Dư không được coi trọng, phải dựa vào bản thân lang bạt……”

Chân Thế Thành càng nghe, thần sắc càng cổ quái.

Nói nửa ngày, lão đệ này đều nhìn trúng người ta làm con rể rồi, vậy mà vẫn chưa hay biết gì.

“Chân lão ca, lẽ nào có gì không ổn?” Khương An Thành nhìn ra vài phần khác thường, trái tim không khỏi nhấc lên.

Người đều nói xa thơm gần thối, ông nhìn Tiểu Dư mọi mặt đều tốt, nhưng chung quy hiểu biết chỉ ở mặt ngoài, mà Chân lão ca lại cả ngày đối mặt Tiểu Dư.

Lẽ nào Tiểu Dư có tật xấu gì đó ông không thấy mà Chân lão ca lại rõ ràng?

Khương An Thành dùng sức cầm tay Chân Thế Thành: “Chân lão ca, chúng ta quan hệ như vậy, nếu như Tiểu Dư có vấn đề gì, huynh cũng đừng gạt ta. Trưởng nữ ta gả cho súc sinh mặt người dạ thú, hiện tại đi đến hoàn cảnh nghĩa tuyệt này, thứ nữ nếu lại gặp phải người không tốt, vậy thật sự không còn cách nào sống tiếp……”

Chân Thế Thành yên lặng trợn trắng mắt.

Một đại nam nhân nói cái gì mà chết với sống, hắn hố nhi tử như vậy không phải vẫn tốt chán sao.

“Chân lão ca, huynh nói một câu đi nha.” Thấy Chân Thế Thành chậm chạp không nói, Khương An Thành càng thêm thấp thỏm.

Chân Thế Thành vuốt vuốt râu: “Nói sao nhỉ, Tiểu Dư mọi phương diện đều tốt, chính là cái thân phận này, sợ rằng có chút chút chênh lệch với Khương lão đệ.”

“ Chênh lệch gì?” Khương An Thành vuốt ve chén trà, “Lẽ nào trong nhà Tiểu Dư không phải đại tộc gì cả…… Hít, chẳng lẽ Tiểu Dư là cô nhi không cha không mẹ?”

Ý, nếu là như vậy chẳng phải vừa khéo, càng không sợ Tiểu Dư không đối tốt với Tự Nhi.

Tuy rằng thế nhân đều cho rằng người không có cha mẹ gia tộc che chở khó có tiền đồ, nhưng ông không thèm để ý cái này nhá.

“Phụt.” Chân Thế Thành phun ra một ngụm trà, phun lá trà đầy râu.

Khương An Thành vội lấy khăn tay ra giúp hắn lau râu: “Chân lão ca kích động như vậy làm gì, coi như ta đoán chuẩn cũng không phải đại sự gì, xuất thân kém chút sợ cái gì, nhân phẩm quan trọng nhất……”

Chân Thế Thành gian nan xua xua tay, ý bảo ông đừng nói nữa.

Khương An Thành giúp Chân Thế Thành lau râu hơi dừng lại, khẽ nhíu mày.

Nhìn phản ứng của Chân lão ca, hình như không phải đơn giản như vậy.

“Chân lão ca, Tiểu Dư rốt cuộc có thân phận gì huynh cứ việc nói thẳng đi, ta chịu nổi.”

Chân Thế Thành nhìn Khương An Thành, thở dài thật dài: “Tiểu Dư ấy à, hắn là đứa con trai thứ bảy của đương kim thánh thượng, Yến Vương —— a ——”

Một chữ cuối cùng biến thành kêu thảm thiết.

Khương An Thành kéo giật chòm râu, trợn mắt há hốc mồm.

Chân Thế Thành đau đến nước mắt chảy ròng.

Hắn liệu đến Khương Lão đệ biết chân tướng sẽ chấn động khiếp sợ, lại không dự đoán được cái thứ nhất gặp nạn chính là bộ râu bảo bối của chính mình!

Chân Thế Thành đau lòng vuốt râu, trong lòng tức giận.

Khương Lão đệ này, lúc trước hắn nhiều lần muốn thay nhi tử cầu thú Khương cô nương, hết lần này tới lần khác không ưng, thì ra là nhìn trúng Yến Vương.

Hừ hừ, Yến Vương trừ bỏ lớn lên tuấn xíu, thân phận cao xíu, chỗ nào mạnh hơn nhi tử hắn nào?

Cho rằng hắn sẽ giúp Yến Vương giữ bí mật? Đừng nói đùa, hắn là loại người này sao.

Nhìn bộ dạng Khương An Thành ngây ra như phỗng, Chân Thế Thành hận không thể hừ hai câu dân ca.

Mau chết tâm đi, vẫn là con của hắn thích hợp nhất nha nha.

Hắn đưa ly trà qua.

Khương An Thành giơ tay: “Để ta bình tĩnh chút.”

Một hồi lâu sau, Khương An Thành dùng sức xoa nhẹ mặt: “Chân lão ca, huynh không phải nói giỡn với ta chứ?”

Chân Thế Thành nghiêm mặt: “Khương Lão đệ, loại vui đùa này có thể nói ra sao?”

Khương An Thành giơ tay vỗ vỗ trán.

Đúng, loại vui đùa này không thể nói lung tung, ai không sợ rơi đầu vì giả mạo hoàng tử đâu.

Nghĩ nghĩ chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Vậy sao nó lại làm thuộc hạ của lão ca?”

“Lão đệ không nghe nói sao, Hoàng Thượng lệnh vài vị Vương gia đi các bộ rèn luyện, Yến Vương đi Hình Bộ, sau đó liền tới Thuận Thiên Phủ hỗ trợ cho ta.”

“Vậy huynh gọi hắn Tiểu Dư ——”

Chân Thế Thành hơi hơi mỉm cười: “Đây là ý tứ của Yến Vương, thuận tiện phá án.”

Khương An Thành lại ngây dại.

Vừa rồi sửng sốt là quá mức giật mình, hiện tại thì lại là xác định thân phận Tiểu Dư.

Trời, thiếu niên khiêm tốn có lễ bảo ông gọi mình Tiểu Dư kia, là Yến Vương?

Còn nói với ông, dưỡng tiểu thiếp nuôi thông phòng tốn tiền?

Tiểu Dư cái kẻ lừa đảo này!

Khương An Thành bỗng nhiên đứng dậy.

Chân Thế Thành bình chân như vại giơ chén trà: “Khương Lão đệ làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Khương An Thành lẩm bẩm đáp lại một câu, đột nhiên xoay người bỏ đi.

“Khương Lão đệ ——” Chân Thế Thành kêu một tiếng, rất nhanh đã không thấy thân ảnh Khương An Thành đâu.

Khương An Thành vội vàng chạy về Đông Bình Bá phủ, gọi Khương Tự vào thư phòng.

Khương Tự đi vào, liền nhìn thấy Khương An Thành ở trong thư phòng không lớn đi qua đi lại.

“Phụ thân tìm nữ nhi có việc?”

Khương An Thành khẽ dừng bước, vẫy tay với Khương Tự: “Tự Nhi, con lại đây ngồi.”

Khương Tự đi qua.

Khương An Thành đặt mông ngồi xuống, gấp không chờ nổi hỏi: “Con có biết thân phận chân chính của Tiểu Dư không?”

Khương Tự kinh ngạc nhướng mày.

Phụ thân hỏi như vậy…… Đó là đã biết thân phận thật sự của Úc Thất?

“Biết sao?”

Khương Tự lắc đầu: “Phụ thân hỏi nữ nhi cái này, nữ nhi làm sao biết được. Dư công tử còn có thân phận đặc biệt gì sao?”

Khương An Thành dựa vào lưng ghế, liên tục thở dài: “Nhìn lầm, nhìn lầm!”

Khương Tự mỉm cười.

Xem lời phụ thân nói này, ánh mắt của ông khi nào thì chuẩn qua……

Nghĩ như vậy có hơi đại nghịch bất đạo…… Khương Tự yên lặng rũ xuống mi mắt. 

“Dư công tử là thân phận gì?”

Nghe Khương Tự hỏi, Khương An Thành ngược lại trầm mặc.

Sau một hồi, ông thở dài: “Không có gì, Tự Nhi trở về đi.”

Khương Tự đứng dậy, bất động thanh sắc phúc phúc: “Vậy nữ nhi cáo lui.”

Thanh âm đóng cửa truyền đến, Khương An Thành trầm khuôn mặt đấm đấm cái bàn.

Hiện tại tốt rồi, không cần lo lắng Tự Nhi gả cái gì mà nhà cao với chả cửa rộng, gả cho ai đều không thể so sánh với nhà Tiểu Dư.

Ông hiện tại phải làm ngược lại là nhìn chằm chằm, đừng để cho kẻ lừa đảo Tiểu Dư lừa bảo bối nữ nhi đi mất.

Còn may nữ nhi không biết thân phận Tiểu Dư, cũng không toát ra ý tứ cảm mến Tiểu Dư rõ ràng, chỉ cần ông ngậm miệng không nói chuyện, hai người liền không đến được với nhau.

Nguy hiểm thật á……

Khương An Thành nằm ngửa ra sau nhắm mắt lại, kinh hãi toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Gả cho người nhà bình thường, gặp người không tốt còn có thể hòa li, nghĩa tuyệt, nếu mà gả vào hoàng thất, vậy chỉ có thể mặc người tra tấn nha.

Ông cũng không thể để cho nữ nhi rơi vào cái hố lửa lớn như hoàng gia được.

Tiểu Dư cái kẻ lừa đảo này!

Khương đại lão gia âm thầm thóa mạ vô số lần.

Úc Cẩn ngồi ở thư phòng Yến Vương phủ, luôn cảm thấy mí mắt giật đến lợi hại.

“Long Đán ——”

Canh giữ ở ngoài cửa Long Đán đẩy cửa tiến vào: “Chủ tử có gì phân phó?”

“Là mắt trái giật là tài, mắt phải giật là tai, hay là trái lại?”

“Đương nhiên là ——” Long Đán cứng rắn nuốt câu nói kế tiếp xuống, thật cẩn thận hỏi, “Ngài là con mắt nào giật?”

Đương nhiên là con mắt nào của chủ tử giật, con mắt ấy liền giật tài rồi.

Úc Cẩn nào không biết Long Đán xảo quyệt, mặt trầm xuống: “Nói!”

“Mắt trái giật là tài, mắt phải giật là tai!”

Úc Cẩn lạnh mặt đứng lên.

Không được, hắn muốn gặp mặt A Tự ngay lập tức. 
Bình Luận (0)
Comment