Tự Cẩm

Chương 337

So với Lục cô nương Khương  Bội không biết giữ miệng, Khương Lệ là người cẩn thận kín kẽ, đối với trưởng bối, đặc biệt là mẹ cả, nghị luận như vậy cơ hồ chưa từng có, như vậy lời này của nàng ấy đã làm cho nàng suy nghĩ sâu xa.

Nhị thái thái thân thể không thoải mái, hôm nay đã phát hỏa một trận……

Thân thể không thoải mái dùng ngữ khí suy đoán, như vậy trọng điểm đó là hôm nay đã phát hỏa một trận.

Có chuyện gì, đáng giá để Nhị thái thái phát hỏa đây?

Khương Tự không khỏi nghĩ đến kiều khách tới vào hôm nay.

Lúc ấy tỷ muội các nàng đều đến, Tam thái thái cũng ở đó, chỉ độc không thấy Nhị thái thái.

Từ lúc Phùng lão phu nhân lên tiếng vài ngày trước, để Tam thái thái với Nhị thái thái cùng nhau quản gia, trong phủ liền nổi lên nghị luận không nhỏ, Khương Tự đều có nghe thấy việc này.

Mấy ngày nay trong lòng Tiêu thị không thoải mái là khẳng định, quản mười mấy năm gia, đột nhiên bị chị em dâu con vợ lẽ nhúng tay, bất luận phân đi bao nhiêu quyền lợi, mấu chốt là mất hết mặt mũi.

Khương Lệ cố ý cường điệu Nhị thái thái hôm nay phát hỏa lớn, chẳng lẽ có liên quan đến Đậu biểu cô?

Điều này liền làm Khương Tự nghĩ không thấu.

Khách của nhà mẹ đẻ tổ mẫu tới, Nhị thái thái phát hỏa cái gì?

Không đúng, ở trong đó nhất định có liên quan.

Khương Tự giơ tay xoa xoa ấn đường.

“Cô nương, uống ly trà nóng đi.”

Khương Tự nhận chén trà A Xảo đưa tới, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Nước trà hơi nóng vào bụng, bất giác cả người thư thái, cũng làm tư duy Khương Tự nhanh nhẹn hơn.

Nhị thái thái và Đậu biểu cô ngày xưa không thù, gần đây không oán, có thể làm bà ta nổi giận nói trắng ra vẫn là vì lợi ích. Đối với một phu nhân hậu trạch mà nói, lợi ích hoặc là có liên quan đến nam nhân, hoặc là có liên quan đến quyền lực……

Trong lòng Khương Tự chợt giật mình.

Chẳng lẽ tổ mẫu muốn để Đậu biểu cô làm thiếp của Nhị thúc? Dù sao tổ mẫu cũng đã để Tam thẩm quản gia, có thể thấy là đã bất mãn Nhị thẩm tới cực điểm.

Cũng không hẳn, nhà Đậu biểu cô cho dù có nghèo túng, cũng là nữ nhi của muội muội tổ mẫu, tổ mẫu dù có coi trọng lợi ích ra sao cũng sẽ không để cho cháu gái ruột thịt làm thiếp của nhi tử, vì truyền đi sẽ bị người ta đâm cột sống.

Vậy Nhị thái thái phát hỏa cái gì?

Trong đầu Khương Tự linh quang chợt lóe nghĩ tới khả năng nào đó, cả kinh trực tiếp đứng dậy, đụng đổ chén trà trong tầm tay.

Trà nóng theo góc bàn chảy xuống, có vài giọt bắn lên mu bàn tay, mu bàn tay trắng nõn tức khắc phiếm đỏ.

A Xảo vội dùng khăn tẩm nước lạnh giúp Khương Tự đắp lên tay, A Man thì cúi đầu quét tước bừa bộn trên mặt đất.

“Cô nương, ngài không sao chứ?” Khương Tự sắc mặt khó coi làm A Xảo có phần bất an, cẩn thận hỏi.

Khương Tự phất phất tay không hé răng, trong lòng lại sóng lớn ngập trời.

Mệt nàng còn thở phào thay Nhị ca, hóa ra tổ mẫu là tính  tìm mẹ kế cho nàng!

Đây mới là lý do Nhị thái thái nổi giận đùng đùng, đại phòng có chủ mẫu, tổ mẫu vốn bất mãn Nhị thái thái rất có khả năng sẽ đem quyền quản gia giao cho con dâu cả.

Tìm mẹ kế không phải không thể, chỉ cần phụ thân nguyện ý. Nhưng người này là do tổ mẫu chọn ra, nàng một chút cũng không coi trọng.

Không được, chuyện này phải nhắc nhở phụ thân một tiếng.

Rốt cuộc không phải tiểu cô nương ngây thơ vô tri, Khương Tự đối với nam nhân ít nhiều cũng có chút hiểu biết.

Chẳng sợ phụ thân chính phái thế nào, si tình mẫu thân mất sớm bao nhiêu, dưới điều kiện có tâm tính vô tâm, đều khó tránh khỏi chọc một thân tanh. Vạn nhất phụ thân nhất thời vô ý có cái gì với Đậu biểu cô, không lẽ có thể không chịu trách nhiệm?

Khương Tự dùng khăn lạnh ủ tay, phân phó A Xảo: “Đi lấy áo choàng tới cho ta.”

A Xảo nhanh chóng mang áo choàng tới, hỏi Khương Tự: “Cô nương muốn ra ngoài?”

Trời lạnh hư vậy, nếu không phải có việc, trong tay cầm một chén trà nóng, dựa vào lồng xông đọc sách là thoải mái nhất.

“Đi tìm phụ thân.”

A Xảo không nhiều lời nữa, bồi Khương Tự ra ngoài.

Bước chân Khương Tự hơi dừng: “A Man theo ta đi, A Xảo ngươi thu dọn căn phòng một chút.”

Trời giá rét, so với A Xảo nhu nhu nhược nhược, tự nhiên mang theo A Man thân thể chắc nịch như nghé con tương đối thuận tiện hơn.

A Man hoàn toàn không biết tâm tư của cô nương, làm cái mặt quỷ với A Xảo, ôm dù đắc ý dào dạt đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, khí lạnh nhất thời ập tới.

A Man căng dù ra, dậm dậm chân: “Cô nương, cẩn thận đường trơn.

Bông tuyết nho nhỏ như vậy là phiền lòng nhất, nếu như phủ lên mặt đường một tầng thật dày còn đỡ đỡ, bây giờ như vậy lại như rải cho mặt đường đá xanh một tầng sáp, tưới một tầng dầu, đi đường nếu không cẩn thận tám chín phần mười sẽ trượt té.

Khương Tự ém áo choàng, đi ra ngoài.

Ra khỏi Hải Đường Cư, không có tường viện che chắn nữa, khí lạnh càng dày hơn, gió thổi qua gò má cứ như dao nhỏ đang cứa.

Thời tiết như vậy, trên đường quả nhiên không thấy bóng người, phóng tầm mắt đều là một vùng trống rỗng.

A Man một tay cầm ô, một tay đỡ Khương Tự đi lên phía trước, xa xa thoáng nhìn thấy một thân ảnh.

A Man mắt tốt, rất nhanh liền nhìn ra là một gương mặt lạ lẫm, thấp giọng gọi một tiếng cô nương.

Khương Tự cũng nhìn thấy người kia, khuôn mặt nhìn không rõ ràng lắm, nhìn thân hình quần áo cũng không phải hạ nhân tầm thường.

Một người như vậy xuất hiện ở trong vườn, khó tránh khỏi có chút kỳ quái.

Lại đến gần chút, có thể thấy rõ đó là một người trẻ tuổi có vài phần thanh tú, bộ dáng hơn hai mươi tuổi.

Khương Tự bỗng nhiên kịp phản ứng thân phận của người này: Người này tám chín phần mười chính là vị Đậu biểu thúc kia.

Đoán được thân phận của người trẻ tuổi, Khương Tự không chuẩn bị tiến lên chào hỏi.

Còn chưa chính thức gặp qua, trong lúc vô ý đụng phải trong hoa viên, chào hỏi không khỏi có chút xấu hổ, huống chi chút hảo cảm nàng mới có với Đậu biểu cô mới gặp mặt đã sớm tan thành mây khói sau khi đoán được tính toán của Phùng lão phu nhân rồi.

Muốn làm mẹ kế nàng, kế cữu cữu nàng, nàng có thể có hảo cảm mới là lạ.

Khương Tự vốn tưởng rằng Đậu biểu thúc dạo chơi trong hoa viên nhà người ta gặp được cô nương trẻ tuổi sẽ cảm thấy xấu hổ, rồi tự giác tránh né, không nghĩ tới lại đoán sai rồi.

Từ lúc nàng vừa xuất hiện, ánh mắt kia liền chưa từng dời đi.

Đậu Khải Đồng xác thật đã quên dịch chuyển tầm mắt.

Hoa viên vắng vẻ tiêu điều, tuyết mỏng tung bay, dù giấy màu xanh lá chậm rãi lướt tới gần, dưới dù là một thiếu nữ tuyệt sắc khoác áo choàng đỏ thẫm…… Gì, còn có một nha hoàn?

Đậu Khải Đồng đương nhiên không có nhìn thấy.

Khương Tự nhíu mày, khẽ hất đầu với A Man: “Đi bên kia.”

Không nghĩ tới nam nhân kia lại trực tiếp đi tới, ba bước chặn đường đi của các nàng.

A Man chống eo muốn phát tác, Khương Tự nhẹ nhàng lắc đầu.

Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, trời rất lạnh nàng không có hơi đâu dây dưa với một nam nhân xa lạ.

Nhưng đối phương hiển nhiên không nghĩ như vậy.

Đi đến gần, càng thấy rõ thiếu nữ mặt mày tinh xảo, mỗi một tấc da thịt lộ ở bên ngoài đều như bạch ngọc tỉ mỉ điêu khắc ra, khiến người ta nhìn một cái liền thần hồn điên đảo.

Huyện Kim Sa chưa từng gặp qua mỹ nhân như vậy.

Đậu Khải Đồng lòng bốc hỏa, chân nhũn ra, lại tới gần một bước.

“Đứng lại.” Thanh âm thiếu nữ vang lên.

Thanh âm rất nhẹ, cũng rất lạnh, ở trong hoa viên tuyết mỏng bay tán loạn này có loại linh hoạt kỳ ảo làm say lòng người.

Đậu Khải Đồng cảm thấy bản thân mình đã say, cười vươn tay bắt lấy Khương Tự.

Khương Tự đoạt lấy dù trúc trong tay A Man, gập lại, đâm mạnh vào mặt Đậu Khải Đồng rồi thu lại.

Đậu Khải Đồng bụm mặt kêu thảm một tiếng.

Khương Tự còn ngại không đủ, đuổi theo quất liên tục vài cái, lúc này mới dừng tay.

Nam tử trẻ tuổi coi như thanh tú đã bị đánh thành đầu heo, ngã trên mặt đất kêu thảm thiết liên tục.

“Đi thôi.” Khương Tự nói với A Man.

A Man cúi đầu nhìn nam nhân đang kêu thảm thiết, đạp thêm hai đạp mới đuổi theo: “Cô nương từ từ chờ nô tỳ, không bung dù dễ cảm lạnh lắm á.” 
Bình Luận (0)
Comment