Tự Cẩm

Chương 404

Nghe Úc Cẩn giải thích xong, Khương Tự giơ quạt tròn, cơ hồ cười đến đau xốc hông.

Nàng chỉ biết Úc Thất không sợ trời không sợ đất, chưa bao giờ để quy củ vào mắt.

Trăm triệu không nghĩ tới, cho tới nay đã đánh giá thấp hắn. Đồ ngốc này lúc còn nhỏ, ngay cả nam giả nữ trang đều làm ra được.

Khương Tự bật cười không kiêng nể gì khiến Úc Cẩn càng thêm buồn bực, một phen bế nàng lên ném xuống trên sạp, hung tợn nói: “Không cho cười!”

Khương Tự ngừng cười, giơ tay xoa đỉnh mày hắn, rồi sau đó đầu ngón tay dời xuống lướt qua sườn mặt góc cạnh rõ ràng của nam nhân.

Úc Cẩn nhẹ nhàng tránh đi, thầm nói: “Sờ cái gì?”

Khương Tự lại nhịn không được cười: “Ta đang suy nghĩ, chàng khi mười hai mười ba tuổi mặc nữ trang vào xác thật đẹp hơn rất nhiều so với đa số tiểu cô nương ……”

Rơi vào trong mắt những quy công đó, nhất định cho rằng là tiểu nương tử lương tài mỹ ngọc, nhất định phải bồi dưỡng làm hoa khôi.

“A Tự!” Úc Cẩn thật sự bực rồi, cúi đầu cắn một cái lên đầu vai nàng.

Cách hạ sam mỏng manh, Khương Tự chỉ cảm thấy đầu vai ngứa ngáy, không khỏi đẩy đẩy hắn: “Đừng quậy.”

“Vậy nàng không được cười nữa.”

Khương Tự đẩy hắn ra ngồi thẳng người, nhẹ giọng hỏi: “Nói như vậy, chàng khi đó đã nhớ kỹ ta?”

Úc Cẩn dựa nghiêng vào đầu giường, nhìn chăm chú người bên người: “Đúng vậy, khi đó ta liền nghĩ, ta về sau nhất định phải cùng tiểu cô nương cứu ta ngày ngày ở bên nhau. Cùng nhau dùng cơm, cùng nhau nghe tiếng dế kêu trong đêm trăng sáng, cùng nhau ngủ……”

Như vậy, hắn liền không còn là một người.

Khương Tự không hiểu sao đỏ mặt, mắng nói: “Khi đó chàng mới bao lớn, đã bắt đầu nghĩ linh ta linh tinh rồi……”

Úc Cẩn vẻ mặt vô tội: “Cũng chỉ là ngủ đơn thuần thôi mà, A Tự nàng nghĩ nhiều quá rồi.”

Khương Tự nâng quạt đập cánh tay Úc Cẩn một cái, chạm vào sóng mắt thâm tình như biển của đối phương, trái tim đột nhiên co rút đau đớn.

Phát hiện cảm xúc đối phương biến hóa, Úc Cẩn giơ tay đặt lên vai nàng: “A Tự, nàng đang khổ sở?”

Lông mi dài mà dày của Khương Tự run rẩy, không khống chế được để nước mắt rơi xuống, ngữ khí mang theo vô tận oán trách: “Chàng vì sao không nói ra?”

Nếu kiếp trước hắn nói cho nàng biết nguyên nhân sớm, thì bọn họ đã không có những hiểu lầm cùng tra tấn đó.

“Nói cho người trong lòng chính mình nam giả nữ trang còn suýt nữa bị bán vào thanh lâu?” Úc Cẩn khóe môi cứng đờ, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Nếu không phải hôm nay A Tự ở thư phòng phát hiện bức họa này, thật sự tránh không thoát, bằng không đánh chết hắn cũng sẽ không nói.

Khương Tự nghĩ nghĩ, ngược lại cũng hiểu được cách làm của Úc Cẩn.

Chuyện xưa xấu hổ như vậy, lấy tính tình Úc Thất xác thật sẽ giấu diếm đến chết.

Chẳng qua, bọn họ một người sĩ diện, một người bướng bỉnh, cuối cùng lấy kết cục như vậy kết thúc.

Khương Tự đột nhiên nghĩ, kiếp trước sau khi nàng chết thảm Úc Thất thế nào?

Thôi, nàng không thể lại bởi vì chuyện của kiếp trước mà ảnh hưởng đến hiện tại, như vậy thật sự quá ngu ngốc.

Về phần vì sao kiếp trước trên họa có nốt ruồi đỏ mà hiện giờ không có, Khương Tự cũng không định hỏi lại.

Kiếp trước nàng phát hiện bức họa này muộn hơn hiện giờ gần ba năm, một nốt ruồi đỏ tùy thời có thể dùng bút son thêm vào, có quá nhiều người có thể động tay chân. Nàng hiện tại đi hỏi Úc Thất, chẳng qua là khó xử người khác thôi.

Thấy trong tay nàng còn cầm bức họa, Úc Cẩn hơi hơi thẹn thùng: “Trước khi ta đi Nam Cương từng vụng trộm đi nhìn nàng, chính là lúc đại tỷ nàng lấy chồng ấy. Khoảng thời gian lúc mới tới Nam Cương rất khó khăn, làm ta càng thêm nhớ nàng. Sau đó cơ duyên xảo hợp quen biết Thánh Nữ Ô Miêu A Tang, liền đột nhiên nghĩ đến vẽ nàng, như vậy thì có thể lúc nào cũng nhìn thấy nàng ……”

Hắn nói, mặt mày càng thêm ôn nhu.

Khi đó hắn đã hơn hai năm chưa nhìn thấy A Tự, ở trong tưởng tượng của hắn, tiểu cô nương của hắn lúc dậy thì nên là dáng vẻ ấy.

“Nói như vậy, chàng là chiếu theo bộ dạng của Thánh Nữ A Tang vẽ ta?”

Úc Cẩn quả quyết phủ nhận: “Đương nhiên không phải. Cứ việc các nàng trong mắt người ngoài rất tương tự nhau, nhưng ở trong mắt ta lại khác biệt rất lớn.”

Hắn chỉ vào tiểu thiếu nữ trên bức họa: “ Đuôi mắt của nàng dài hơn nàng ta, mũi của nàng thẳng hơn nàng ta, môi của nàng mỏng hơn nàng ta…… Rõ ràng nhất chính là nơi này của nàng ta có nốt ruồi, mà nàng không có……”

Khương Tự cười: “Quan sát còn rất tỉ mỉ.”

Úc Cẩn đắc ý, nắm lấy tay nàng đặt ở ngực: “Đó là đương nhiên, ta trí nhớ tốt, gặp qua nàng hai lần liền khắc ở nơi này.”

“Ta là nói chàng nhìn Thánh Nữ còn rất tỉ mỉ.”

Úc Cẩn mãnh liệt ho khan.

Không cẩn thận cái liền lọt hố, nhân sinh không dễ a ~.

Khương Tự chỉ cảm thấy rất mỹ mãn, đột nhiên cúi người in xuống mặt hắn một nụ hôn.

Úc Cẩn sửng sốt một chút, rồi sau đó nhanh chóng đẩy Khương Tự bổ nhào vào dưới thân.

“Vương gia, thần có việc muốn báo!” Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập.

Úc Cẩn và Khương Tự nhìn nhau, bất đắc dĩ cười cười: “ Trưởng sử này, thật là lo chuyện bao đồng!”

Hai người đi ra phòng ngủ, kéo cửa thư phòng ra.

Trưởng sử trống cờ nghiêm chỉnh đứng ở ngoài cửa, một đôi lệ mắt lóe quang mang sắc bén, từ trên xuống dưới đánh giá Úc Cẩn.

Về phần Vương phi, nhìn như vậy cũng không hợp quy củ, lão sẽ nhờ đồng bọn tốt Kỷ ma ma nhìn chằm chằm.

Đánh giá xong, trưởng sử hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.

Không tuyên dâm ban ngày, khúc gỗ mục Vương gia này còn có thể cứu chữa!

Mặt Úc Cẩn còn sa sầm hơn mây đen: “Trưởng sử có chuyện gì bẩm báo?”

Nếu không phải thấy lão già này tuổi không còn nhỏ, xử lý chuyện trong phủ coi như nghiêm túc, hắn đã sớm sai người quăng ra ngoài rồi.

Trưởng sử mặt già nghiêm túc: “ Chuyện ở bên ngoài, thần muốn đơn độc bẩm báo Vương gia.”

Khương Tự nhịn cười khẽ gật đầu với Úc Cẩn: “Vương gia, ta mang bí hí đồ về chính viện trước, nghe Kỷ ma ma nói vật ấy có thể trừ tà nữa đó.”

Cho đến khi Khương Tự thướt tha rời đi, trưởng sử vẫn còn đang ngây ra.

Kỷ —— ma —— ma làm sao có thể như vậy!

Úc Cẩn thấy thế thở dài.

A Tự lại khi dễ người thành thật, xem ở phân lượng đồng bệnh tương liên, hắn vẫn là lưu lão trưởng sử lại đi.

“Trường sử mời vào đây.” Úc Cẩn xoay người đi vào thư phòng.

Một đường đi về hướng Dục Hợp Uyển, Khương Tự chỉ cảm thấy tâm tình tươi đẹp như ngày xuân, ngay cả tiếng ve kêu nghe ồn ào cũng cảm thấy dễ nghe.

Trở lại Dục Hợp Uyển, dựa bình phong lần nữa mở bức họa ra, tâm cảnh đã hoàn toàn bất đồng.

Đây là nàng khi mười hai mười ba tuổi.

Khi hắn vẽ ra bức họa này, cũng chỉ mới mười lăm sáu tuổi thôi.

Nếu nàng biết có một thiếu niên vẫn luôn nhớ đến nàng, bên nàng như vậy, còn vừa vặn trưởng thành dáng vẻ nàng yêu thích, thì có lẽ sẽ không ở trong kiêu ngạo cất giấu tự ti thật sâu.

“Vương phi, Kỷ ma ma cầu kiến.” A Xảo bẩm báo cắt ngang Khương Tự cảm khái.

Khương Tự giao bức họa cho A Man thu hồi, ra hiệu A Xảo mời người vào.

Rất nhanh một phụ nhân mặt vuông dài ăn mặc gọn gàng sạch sẽ đi tới, phía sau còn đi theo hai thiếu nữ.

Khương Tự lướt qua Kỷ ma ma mặt dài, ánh mắt rơi xuống trên người hai thiếu nữ, nhẹ nhàng thu hồi tầm mắt.

“Thỉnh an Vương phi.”

“Ma ma không cần đa lễ, không biết ma ma tới lúc này có chuyện gì?”

Theo đạo lý, nàng lúc này mới đại hôn ngày đầu tiên xong, phải đợi ba ngày sau hồi môn mới bắt đầu tiếp nhận quản lý vương phủ.

Kỷ ma ma nghiêng sang một bên, lộ ra hai người thiếu nữ.

“Vốn dĩ phải ba ngày sau mới để Vương phi làm lụng vất vả, chỉ là hai vị cô nương này chính là cung nữ giáo dẫn Hoàng Thượng ban cho Vương gia, sau này an bài thế nào, nô tỳ còn muốn thỉnh giáo Vương phi.”
Bình Luận (0)
Comment